Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1701: TÌM HIỂU NGỌN NGÀNH

Tôi không dây dưa nhiều, một mình đến thôn Sáu Công Nông, đi thẳng vào tòa lầu số 6, lên tầng cao nhất.

Mọi thứ ở phòng nghiên cứu đều không thay đổi gì, vẫn như xưa. Âm khí trong phòng cũng như ngày nào, u ám lạnh lẽo, khiến người ta1tỉnh táo hẳn.

Tôi gọi Diệp Thanh, không nhận được hồi đáp, bèn ngồi xuống sofa.

Tựa như một năm trước khi tôi ngồi ở đây lần đầu tiên, ôm trong lòng tâm trạng bế tắc, kể lại chuyện quái dị mà mình đã gặp.

Lần này tôi thật sự không thể nói rõ8sự nghi ngờ của bản thân. Cái loại cảm giác không xác định đó sắp ép tôi phát điên rồi.

Đến khi tôi kể xong, trong phòng nghiên cứu vẫn yên ắng.

“Diệp Thanh?” Tôi gọi lần nữa, quay đầu nhìn quanh.

Không có ai xuất hiện.

Tôi thở dài, cúi đầu xuống, xoa xoa2thái dương.

Đầu đang rất đau, nhưng không phải kiểu đau nhói, chỉ là căng cứng.

“Quá kì lạ… chắc chắn có chỗ nào đó khác thường. Nhưng… game… Bạch An… cả những thứ khác… chắc chắn có gì đó… Cái game đó, nhân vật chính tên là Diệp Tử… có thể chỉ4là trùng hợp, nhưng…” Tôi khẽ nhắm mắt, chau gắt chân mày lại.

Kẹt…

Sofa đối diện vang lên tiếng động.

Tôi mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn phía đối diện.

Trên ghế đã xuất hiện một vết lõm do có người ngồi.

“Diệp Thanh?”

“Kể lại từ đầu.” Diệp Thanh lạnh lùng nói.

Tôi thở hắt ra, đành phải kể lại từ đầu lần nữa.

“… Lôi Đình Quân đã thành NPC trong game, giết chết một con người khác của anh ta. Không gian của game đó chắc là, rất hỗn loạn. Tôi cũng không biết sao lại cùng lúc xuất hiện đến hai người… Sau khi xem lại hồ sơ lần nữa, thấy cực kỳ… cực kỳ quái lạ. Nói sao nhỉ?”

Tôi trình bày rất lộn xộn.

Dù đã kể lần thứ hai nhưng vẫn có rất nhiều chỗ lắp bắp, rối tung cả lên.

Tôi luôn cảm thấy toàn bộ chuyện này có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề, bây giờ hồi tưởng lại, tựa như chỗ nào cũng đáng nghi, khiến tôi không khỏi phải cố gắng suy nghĩ.

Cảm giác này làm tôi khó chịu, cứ như đột nhiên già đi rồi trở nên lẫn cẫn, tư duy trở nên cực kỳ chậm chạp.

Tôi nhìn về phía sofa đối diện: “Trong cảnh mộng, anh cũng có mặt chứ?”

Diệp Thanh không đáp.

Tôi đành câm miệng, đợi Diệp Thanh suy nghĩ xong.

Chắc anh ta vẫn đang suy nghĩ…

“… Đó là không gian của game.” Đột nhiên Diệp Thanh nói.

Tôi phấn chấn hẳn lên.

“Nếu, trước đó nó đã phân tích tính cách, mô thức tư duy, thói quen hành vi của Lôi Đình Quân, thì có thể tạo ra một Lôi Đình Quân giống hệt, tham gia vào trong kịch bản.” Diệp Thanh nói.

Tôi sững sờ.

“Để ở thế giới hiện thực, e là vẫn chưa có kĩ thuật như thế, nhưng trong thế giới do sự vật quái dị khống chế thì hoàn toàn có thể làm được chuyện ấy.” Diệp Thanh nói tiếp: “Vấn đề nằm ở chỗ, nó làm thế để làm gì. Nếu không phải là trò chơi đơn thuần, không phải để trả thù Lôi Đình Quân, vậy toàn bộ chuyện này đã trở nên rất phiền phức.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh.

“Nó… đang chạy thử?” Tôi hoảng hốt hỏi.

Lôi Đình Quân đã chết đến mấy lần. Có thể xem chuyện này như giẫm mìn trong game. Đổi thành góc độ khác, cũng có thể xem như những Lôi Đình Quân khác nhau do game tạo ra đã nảy sinh xung đột. Có thể xem như là từng đợt thí nghiệm một.

Sự tồn tại của bản thân game được hạn chế trong chọn lựa của Lôi Đình Quân. Lôi Đình Quân dùng thân phận người chơi sắm vai NPC, sắm vai nhân vật trong game, phản ứng có thể đưa ra chỉ có nhiêu đó.

Phản ứng này có thể xem như là một khâu mô phỏng hoàn cảnh.

“Là một linh hồn trò chơi nào đó ư? Nếu quả thật là linh hồn trò chơi, nó làm những chuyện này…” Đầu tôi thoáng chốc đã nghĩ đến rất nhiều thứ.

Cái suy nghĩ “thay thế nhân loại” này đang chiếm bộ phận lớn trong tư duy của tôi.

Tư duy của tôi chắc chắn đang đi theo hướng của rất nhiều kịch bản phim viễn tưởng. Nhưng đây không phải là phim khoa học viễn tưởng, mà là hiện thực.

Một sự vật quái dị thực sự đang làm những chuyện gì đó.

“Tạm thời không thể làm gì được.” Diệp Thanh đột nhiên nói.

Tôi sững sờ nhìn Diệp Thanh: “Gì cơ?”

“Không phải game đã bị khóa, người trong giới quái dị đã can thiệp sao?” Diệp Thanh điềm đạm hỏi lại.

“Vậy là… cứ mặc kệ nó?”

“Không phải nhóm của Linh đã tìm ra IP rồi à?” Diệp Thanh hỏi lại lần nữa.

Tôi thấy bức bối.

Diệp Thanh nói không sai.

Đã có người trong giới quái dị can thiệp, nhóm Ngô Linh cũng đã tìm ra IP của người đăng trò chơi ấy, tìm ra địa chỉ nơi Tiểu Mễ chết, chuyện này đã được xử lý.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy bồn chồn.

Cảm giác bất an ấy đè nặng lên người tôi một cách vô cớ, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Do cái thứ ấy có thể tạo ra linh hồn giả thay thế cho người bình thường ư? Có thể bên cạnh tôi đang có người đã bị thay thế? Hay là, bản thân không gian ấy khiến tôi cảm thấy bất an, khiến tôi nhớ lại linh hồn trò chơi đã bị mình tiêu diệt trong thế ngàn cân treo sợi tóc?

Không phải, đều không phải…

“Không phải vấn đề này…” Tôi vô cùng buồn bực.

Diệp Thanh không rời đi, vẫn còn ngồi đối diện tôi.

Tôi cảm thấy khó thở, đầu như sắp nổ tung, máu đang sôi trào trong huyết quản.

Linh hồn tôi hình như đang run rẩy.

“Không phải những chuyện đó… không liên quan đến những chuyện đó…” Tôi cúi gầm mặt, lầm bầm nói.

Là thứ khác.

Theo trực giác của tôi, là thứ khác đang làm tôi cảm thấy hoang mang lúng túng.

“Thế thì, cứ suy nghĩ cho đàng hoàng.” Giọng điệu của Diệp Thanh rất bình tĩnh: “Cứ suy nghĩ cho tường tận, thứ khiến cậu khó chịu là gì.”

Thứ khiến tôi khó chịu là gì?

Là gì…

Là…

Tôi bất chợt ngẩng đầu lên.

Tôi đã không còn ở trong phòng nghiên cứu nữa.

Tôi nhìn thấy một con figure bằng nhựa trong tủ.

Mô hình lắp ráp nhân vật game, mô hình nhân vật hoạt hình, móc khóa, truyện tranh…

Một người phụ nữ trẻ.

Trên môi cô ta đang nở nụ cười, hát nghêu ngao OP của một bộ truyện tranh nào đó, dùng giẻ lau chùi kính cửa tủ.

Tôi hoang mang.

Sao đột nhiên…

“Vương Diêm! Lấy giúp mẹ chai nước tương!” Bên ngoài có tiếng gọi vang vào.

Vương Diêm dạ một tiếng, chạy đến nhà bếp.

Người phụ nữ trung niên vừa xào rau, vừa nói: “Trong tủ đằng kia.”

Vương Diêm mở tủ, kiễng chân thò tay vào với lấy chai nước tương đang nằm trong cùng. Mày mò một lát, cuối cùng chai nước tương đã bị khều ra, cô ta đã dễ dàng lấy được.

“Mẹ nấu gì thế?” Vương Diêm hỏi.

Mẹ cô ta đáp: “Thịt bò xào nước tương. Mai nhà dì con qua, chuẩn bị thêm một ít nguyên liệu.”

“Mua thức ăn chín là được rồi.” Vương Diêm thuận miệng đáp lại.

“Sao mà mua đồ chín được? Mời người ta đến chơi, nhất định mình phải tự nấu chút gì đó. Món bò xào tương của mẹ ngon mà. Không phải trước đây con thích món đó nhất sao?” Người phụ nữ trung niên làu bàu: “Dọn dẹp phòng của con cho sạch sẽ đấy. Đừng để ngày mai họ đến, nhìn thấy phòng con nhếch nhác như thế.”

“Biết rồi biết rồi. Con đang dọn đấy thôi.” Vương Diêm quay người rời đi.

Sau lưng là tiếng càm ràm của mẹ: “Lớn to cái đầu mà cứ như con nít. Thiệt tình…”

Tôi hoang mang theo Vương Diêm trở lại phòng, nhìn cô ta vui vẻ dọn dẹp phòng, dọn được một nửa thì lại lấy mấy con figure ra, đổi linh kiện nhỏ, rồi bày lên trở lại.

Trên môi cô ta vẫn còn nụ cười.

Nhưng tôi thì không thể cười nổi.

Tại sao thình lình lại mơ thấy Vương Diêm? Lại đi vào cảnh mộng ngay lúc này?