Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1696: PLAYING (7)

Kí ức chỉ đến đây, chẳng có nội dung tiếp theo.

Tôm He hình như đã chết hai lần, không còn thấy kí ức gì khác nữa.

Cảm xúc của anh ta vẫn rất ổn định, vì tuy quá trình tử vong đau1đớn, nhưng không có quá nhiều sợ hãi.

Bây giờ Tôm He chỉ hy vọng thành công thoát khỏi chỗ này sớm.

Đây tuyệt đối không phải là do thời gian cảnh mộng nhảy cóc gây ra. Có thứ gì đó đã thay8đổi kí ức của Tôm He. Hoặc, cảnh mộng đích xác là đã nhảy cóc, và ngay thời điểm ấy, kí ức của Tôm He đã bị thay đổi. Tôi cũng nhờ đó đã thoát được một kiếp…

Tôi cảm thấy ớn2lạnh.

Tôi từng mất đi kí ức trong quá khứ, nhưng sau khi có lại kí ức thì tôi cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Năng lực của tôi sẽ dẫn đến sự thay đổi rõ ràng, người bình thường trong hiện4thực sẽ không nhận ra; chỉ có người có năng lực, chuyên gia trong giới quái dị mới có thêm một đoạn kí ức khác.

Nếu kí ức của tôi cũng bị người ta bóp méo, vậy tư tưởng sẽ thay đổi theo mà chẳng hề hay biết…

Lúc này Tôm He đã vào phòng ngủ, bắt đầu lục lọi gian phòng trẻ con này.

Trang trí trong phòng đậm chất trẻ con, đều là những món đồ chơi và vật trang trí mà bé trai thích như khủng long, xe hơi, tông màu chủ đạo đều là lam sáng và xanh lục.

Tôm He nhận ra những món đồ này không thể chạm vào, trái lại trong tủ sách rút ra được hai quyển sách. Một quyển là truyện tranh cổ tích trẻ con, có thể giở ra đọc, nội dung là những câu chuyện liên quan đến hàn gắn gia đình, một đứa trẻ khuyên giải cha mẹ khi họ cãi nhau; quyển còn lại là một album tranh khủng long, không thể xem, sau khi mở ra chỉ có thể nhìn thấy bên trong kẹp một tấm vé, bên trên đề “Triển lãm khủng long”.

Trong đầu Tôm He hiện ra thông tin về thân phận này của mình.

Một cậu bé tên Tiểu Manh, cha ngoại tình, rời khỏi gia đình, mẹ nổi giận, tính khí trở nên thất thường, nó thường xuyên bị ngược đãi.

Chỉ có nhiêu đó…

Không có “Tìm Linh”.

Tôi càng thấy quái lạ hơn.

Phong cách vẽ người phụ nữ đó vẫn là phong cách u ám bức bối vốn có trong game, nhưng khung cảnh trong cả căn nhà đã thay đổi. Dù vậy, tôi cũng không cảm thấy khác lạ. Đến lúc này mới nhận ra chút gì đó…

Cả những cảnh tượng tôi đã thấy trước đó, cảm nhận được chỗ kỳ quái của nhân vật…

Trong thang máy toàn những người chết đã xuất hiện trong hồ sơ của Thanh Diệp…

Tập hợp tất cả điều kiện lại, trong đầu tôi đã xuất hiện một khuôn mặt. Đó thực ra là một cái avatar, dựa vào diện mạo người thật mà vẽ ra. Diện mạo của người thật cũng đã nhanh chóng xuất hiện trong đầu tôi.

Bạch An.

Phong cách vẽ trong “Tìm Linh” chính là phong cách của Bạch An.

Căn phòng đậm chất trẻ con trước mặt cũng đã từng xuất hiện trong các tác phẩm thương mại của Bạch An.

Quyển truyện tranh khi nãy, cũng khiến tôi thấy quen mắt.

Đều là phong cách của Bạch An.

Tôi giật bắn người.

Bạch An đã chết rồi.

Đây là game mà Bạch An đã tham gia chế tác trước khi chết?

Trong phần giới thiệu game hoàn toàn không nhắc đến tên Bạch An. Người chế tác game và cũng là người chế tác duy nhất chỉ có một nick name trên mạng, là một chuỗi tiếng Anh, lại là tên tiếng Anh ít thấy ở trong nước. Có lẽ là tên tiếng Anh không theo quy tắc thông thường.

Trên mạng không có ai biết người này là ai.

Người chế tác độc lập như thế thực ra không hề ít. Rất nhiều game như vậy được đăng lên mạng, chẳng ai để ý đến. Dù đột nhiên trở nên hot, có lượt tải xuống và điểm đánh giá rất cao, nhưng muốn tìm ra người chế tác cũng không thể nhanh như vậy được. Vẫn phải đợi phóng viên trong giới trò chơi liên lạc, đưa ra ánh sáng.

Thực ra tôi không chơi game nhiều lắm. Có thể trong cộng đồng game, có ai đó đang chế tác một loại game nào đó thì là chuyện ai ai cũng biết, sau khi game đó hot, vậy cũng rất dễ thăm dò ra thân phận của người chế tác. Nhưng thông tin như thế muốn truyền ra ngoài vẫn phải cần có thời gian.

Tôi đã đi vào cảnh mộng quá sớm, nên căn bản không biết chuyện gì cả.

Tôi còn chưa báo cho nhóm Ngô Linh biết chuyện này.

Khoan…

Bây giờ, thời gian ở thế giới hiện thực là khi nào?

Trước đó tôi đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng chưa có đáp án và bây giờ cũng chưa.

Trái lại Tôm He đã biết thời gian và ngày tháng trong game.

Tờ lịch trên bàn học được khoanh một vòng tròn, hôm nay là thứ 3 ngày 12 tháng 4 năm 2023. Vé triển lãm khủng long là ngày chủ nhật.

Tôm He đã tìm được nhật kí của thằng bé trong ngăn bàn học. Trong nhật kí đã ghi chép không ít nội dung, nhưng chỉ đọc được một đoạn mới nhất. Vé xem triển lãm khủng long là do cha nó cho, lén cho. Cha nó sẽ đưa nó đi xem triển lãm khủng long, hình như còn đưa cả người tình kia cùng đi.

Ba người đi chung, giống như người một nhà.

Đây rõ ràng là một cái bẫy, cũng có thể nói là manh mối quan trọng, tình tiết then chốt.

Tôm He nhớ lại hai lần trước chết trong tay người phụ nữ, bắt đầu cân nhắc phải chăng nên tìm đến “người cha” NPC đó.

Anh ta thực sự cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn là trạng thái của người chơi.

Trong phòng thứ có thể chạm vào chỉ còn một quyển sách bài tập.

Đề bài rất rõ ràng, bút trên bàn cũng có thể cầm lên, có nghĩa là Tôm He phải làm bài tập.

Đề toán tiểu học cực kỳ đơn giản, loáng một cái Tôm He đã làm xong.

Ngoài cửa có tiếng người bước đi, cửa phòng mở ra, người phụ nữ đi vào.

Cô ta kiểm tra bài tập Tôm He vừa làm xong, xoa đầu khen ngợi Tôm He, rồi gọi Tôm He đi tắm rửa vệ sinh.

Nhà tắm và nhà vệ sinh nối liền nhau, có một cái tủ đựng đồ, gương treo trên tường cũng có công dụng móc đồ. Hai cái tủ đều có thể mở ra, bên trong chứa những vật dụng hằng ngày. Thứ có thể lấy là nước khử trùng và nước tẩy bồn cầu.

Tôm He từng xem tuyên truyền trên thời sự, hai dung dịch này trộn vào nhau sẽ tạo ra phản ứng hóa học, khiến người ta bị ngộ độc.

Tôm He cảm thấy đây chính là gợi ý của game.

Nếu dùng hai đạo cụ này, hẳn sẽ có thể xóa sổ người đàn bàn kia.

Nhưng, nếu làm vậy thì sao?

Tôm He bắt đầu phân vân.

Gợi ý quan trọng của game vẫn là vé xem triển lãm, còn mấy ngày nữa mới đến chủ nhật.

Tôm He không dám manh động, mà để đồ đạc lại đàng hoàng, tắm rửa xong thì quay lại phòng ngủ, nằm lên giường.

Hiệu ứng trong game bấy giờ đã biểu hiện.

Tôm He vừa nằm lên giường, thời gian liền thay đổi, từ đêm thành sáng, người phụ nữ vào gọi Tôm He dậy, giục Tôm He xuống giường đi ăn sáng.

Lúc anh ta ăn sáng, người phụ nữ đi dọn dẹp nhà cửa.

Lát sau, cô ta quay lại, trên tay cầm tấm vé xem triển lãm khủng long.

Tôm He thầm kêu không ổn trong bụng, chẳng kịp phản ứng gì, đã bị cô ta tát.

Người phụ nữ khóc lóc, chửi rủa, tất cả trở thành sự lặp lại của hai sự kiện trước.

Tôm He bị vứt xuống buồng giam ngầm, rơi xuống trên sàn, đau đến run rẩy cả người.

Anh ta ngỡ rằng mình sắp chết rồi.

Lại sắp chết rồi.

Nhưng lần này anh ta chưa chết.

Người phụ nữ mở cửa phòng ngầm, ném thức ăn xuống cho anh ta.

Anh ta chỉ cần ăn là có thể duy trì mạng sống, không cần “có vào phải có ra” như người sống bình thường.

Tôm He không hiểu tình huống bây giờ của game là có mục đích gì, tình tiết tiếp theo sẽ thế nào, nên chỉ đành chờ đợi.

Cảm giác không chân thực càng lúc càng mạnh mẽ.

Thời gian của một ngày cực kỳ ngắn, gần như sau khi Tôm He ăn xong cái bánh bao, chưa đến 10 phút, bữa ăn tiếp theo đã tới. Ngày ba bữa, sau đó chỉ cần Tôm He nằm lên giường, một ngày buộc phải kết thúc.

Tôm He tính thời gian, đến tối thứ 7, anh ta được người phụ nữ thả ra.

Cô ta âu yếm ôm Tôm He vào lòng: “Mẹ thương con lắm. Mẹ mới là người thương con nhất. Tên đàn ông đó chỉ muốn gạt con, lợi dụng con. Gã chỉ thích con đĩ kia. Con đĩ đó trước mặt gã vì muốn được lòng, đã nhắc đến con nên gã mới nhớ đến con thôi. Gã sẽ không nghĩ là con thích khủng long bao nhiêu, mà gã chỉ thấy con đĩ ấy sẽ là một người mẹ tốt. Con đĩ đó cũng chẳng thương con, chỉ muốn lấy lòng gã thôi. Tiểu Manh, con hiểu không? Chúng đều đang lợi dụng con, mẹ mới là người thương con nhất. Con phải nghe lời mẹ, ngoan.”

Mặt người phụ nữ trở nên thâm hiểm: “Nghe lời mẹ, ngày mai mẹ bảo làm gì thì con làm như thế, hiểu không?”