Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1681: NÂNG CAO XÁC SUẤT THÀNH CÔNG

“Vậy cũng được sao?” Tí Còi siết hai tay đặt lên đầu gối, kinh ngạc nhìn Ngô Linh.

“Phép thuật và pháp thuật phù thủy vốn dĩ đều vận hành như thế. Tương tự như phương thức vận hành của linh hồn, chỉ là không có thực1thể như linh hồn thôi.” Ngô Linh đưa hai ngón tay lên: “Ý thức truyền thống được lưu truyền đến nay và nghi thức không ngừng biến tấu, chỉ cần có đủ hai điều kiện này thì có thể khiến phép thuật phát sinh hiệu quả.”

“Ừ…8thế cái giá phải trả thì sao?” Tí Còi phấn khởi hỏi: “Có thể trả giá với bà phù thủy ấy chứ?”

“Cái này thì không được. Oán linh Char không hề cần cậu phải ra giá bao nhiêu. Thứ bản thân bà ta theo đuổi là2quyền lợi. Bên phương Tây, chắc có không ít phù thủy, bà đồng từng đọc những chuyện kể về bà ta, thần tượng bà ta. Nhưng theo tôi biết, chẳng có ai tín ngưỡng bà ta, tưởng tượng bà ta thành một hình thái linh hồn4cố định.” Ngô Linh nói: “Bà ta vui vẻ chấp nhận thỉnh cầu của cậu và thực hiện nó, là để mình trở thành linh hồn. Nhìn ở một góc độ nào đó, đây là biến tướng của hồi sinh.”

Tôi thở hắt ra một hơi, cảm thấy Tí Còi ở bên cạnh cũng ngay lập tức gồng cứng người lên.

“Mọi người định tạo ra một linh hồn mới? Nhưng mà…” Trần Hiểu Khâu định phản đối.

“Không, không phải linh hồn, mà chỉ là một hồn ma. Nếu bà ta có thể biến thành linh hồn thì đã biến được từ lâu trong các câu chuyện lưu truyền trong giới phù thủy rồi. Chớ quên rằng, vốn dĩ bà ta là người sống, đã chết rất nhiều năm. Nếu hồn vẫn chưa biến mất, vậy có thể đang ở Địa Phủ, hoặc đã đầu thai nhiều lần. Thứ xuất hiện trong gương chỉ có thể là hồn. Ý niệm của những phù thủy kia chưa đủ để bà ta biến thành linh hồn. Cộng với sức mạnh của cậu Đàm đây cũng không đủ. Chỉ là một hồn, còn bị nhốt trong gương, dù năng lực bà ta có mạnh, nhưng muốn giải quyết cũng rất dễ dàng.” Ngô Linh vô cùng tự tin khi nói những lời này.

Kể ra, rất nhiều bản thân linh hồn phải gửi vào một vài thực thể, chúng cần một vật chứa. Linh hồn không thể tiêu diệt, nhưng vật chứa thì có thể.

Bây giờ, vật chứa đang ở trong tay chúng tôi, muốn tiêu diệt nó thì dễ như trở bàn tay.

Họa ngầm sau cùng cũng đã biến mất.

Để đảm bảo xác suất thành công, Ngô Linh lại nhắc đến một vài bước trong nghi thức.

12 giờ đêm, ngồi trước gương đốt nến, thầm nghĩ đến bà phù thủy đó, đồng thời cần Tí Còi cho một chút máu, vẽ kí hiệu của Phù Thủy Hắc Ám lên gương. Ngô Linh còn chuẩn bị cho Tí Còi một số đạo cụ dùng trong nghi thức chiêu hồn, phép thuật hắc ám truyền thống, ví dụ như sọ đầu mèo mun, sọ đầu trẻ sơ sinh, ngón tay phụ nữ, dây thừng trên giá treo cổ, búp bê bị nguyền rủa…

Ngô Linh lấy từng thứ một từ trong thùng giấy ra, mỗi lần lấy ra một món, đều giới thiệu qua một lượt.

Bề mặt của những thứ này đều đang bị buộc bởi xích sắt, dán bùa, khiến người ta càng rợn gai óc hơn khi nhìn vào.

Tí Còi vừa yên lòng một chút đã lập tức căng thẳng trở lại, trên trán còn đổ cả mồ hôi.

Tôi nhìn Ngô Linh, rồi nhìn những người khác trong Thanh Diệp, họ đều mỗi người một biểu cảm.

“… Nếu oán linh Char mãi vẫn chưa hồi đáp cậu thì cậu mở một cái phong ấn. Những thứ này đều được xem là tế phẩm. Thời gian của nghi thức chỉ có một phút. Một phút, nếu vẫn không nhận được hồi đáp, vậy phải kết thúc nghi thức ngay. Phong ấn những thứ này trở lại.” Ngô Linh lấy ra một xấp lá bùa.

“Mọi người không có mặt hả? Một mình tôi làm à?” Tí Còi siết chặt xấp lá bùa, cứ như sắp bóp vụn chúng đến nơi.

“Chúng tôi không thể có mặt. Đông người quá sẽ khiến đối phương sinh nghi. Đối phương không phải gà mờ, sẽ rất cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh.” Ngô Linh nói.

Tí Còi nhìn qua tôi.

“Lâm Kỳ cũng không được có mặt. Nhưng cậu không phải lo. Chúng tôi sẽ ở ngay phòng bên cạnh. Tối nay cậu sẽ tiến hành nghi thức tại đây.” Ngô Linh nói.

Căn hộ khách sạn, hết sức thích hợp.

Mấy người chúng tôi không bàn bạc gì nhiều, cứ thế mà quyết định ở lại.

Quyết định này khiến Tí Còi an tâm hơn một chút.

Cùng nhau đặt thức ăn ngoài, dùng bữa tối, chúng tôi yên lặng đợi 12 giờ đêm đang dần đến.

Tí Còi không ngừng ôn tập các bước của nghi thức, lấy đủ can đảm để cầm những món đồ có tính chất nguyền rủa kia lên.

Chúng tôi cũng giúp đỡ bố trí gian phòng cần dùng cho nghi thức.

Chiếc gương kia cần tìm đồ để treo lên, những món đồ lớn nhỏ đủ loại kia được xếp ngay ngắn.

Ngô Linh còn dạy Tí Còi cách sử dụng những lá bùa đến mấy lần. Tuy cách sử dụng cực kỳ đơn giản, chỉ cần dán lên là xong, nhưng Tí Còi vẫn chưa yên tâm, cứ muốn tự mình thao tác vài lần.

Ngô Linh thấy vậy, dứt khoát bảo Tí Còi thử giải phóng những món đồ bị nguyền rủa ấy, rồi phong ấn chúng trở lại.

“Cái này đi.” Ngô Linh đưa con búp bê bị nguyền rủa cho Tí Còi.

Tôi đã thấy con búp bê này rồi. Lúc đó tôi tình cờ gặp hồn ma bà Vương đã mất tích hai năm, tìm đến Thanh Diệp cầu cứu, Diệp Thanh đã chỉ tôi một cái thùng giấy. Bên trong có hộp sọ mèo, búp bê và những thứ khác.

Tí Còi cầm lấy con búp bê, tay còn hơi run run.

Có một sợi dây ruy băng cột trên thân búp bê. Nếu Ngô Linh không nói, chúng tôi đều không nghĩ đó là phong ấn.

Tí Còi nắm lấy đoạn cuối dây ruy băng, khe khẽ giật một cái. Có lẽ cú giật đó là do tay cậu ta quá run gây ra, nhưng nút thắt cánh bướm vẫn được mở ra rồi.

Còn một lớp buộc nữa.

Nhưng ngay khoảnh khắc nút thắt cánh bướm được mở, tôi cảm nhận được sự biến đổi trên thân búp bê.

Đôi mắt búp bê chợt chớp một cái.

Tí Còi kêu lên một tiếng quái dị ở trong cổ họng.

“Tiếp tục.” Ngô Linh bình tĩnh thúc giục.

Tí Còi nuốt nước miếng, tay đặt lên nút thắt, nắm lấy một đoạn ruy băng, khe khẽ kéo ra.

Ruy băng trơn mỏng, hình như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tuột ra.

Tôi còn đang nghi ngờ không biết Tí Còi có thật sự muốn mở sợi ruy băng này ra không thì ruy băng đã mở ra rồi.

Sợi ruy băng được Tí Còi nắm lại trong tay sau khi được tháo ra, tuột khỏi thân của búp bê.

Mắt búp bê chớp chớp mấy cái, tròng mắt đảo quanh, hình như đang dò xét xung quanh.

“Cha… cha?” Búp bê qua đầu qua, nhìn chăm chăm Tí Còi, cất lên tiếng kêu.

Tiếng kêu vang vọng trong gian phòng.

Tay búp bê nhấc lên, như một đứa trẻ muốn đòi được bế.

“Cha ơi… Cha ơi…” Hết tiếng kêu này đến tiếng kêu khác, từ ngơ ngác, mừng rỡ, đến ấm ức, buồn bã, hệt như một đứa bé thật, thắc mắc sao cha lại không ôm mình vào lòng.

Cả người Tí Còi như bị đóng băng.

“Yên tâm, chỉ cần cậu không bị nó mê hoặc, nó sẽ không làm hại được cậu đâu.” Ngô Linh điềm tĩnh nói.

Búp bê quay đầu qua, nhìn Ngô Linh một cái, rồi quay lại nhìn Tí Còi, khăng khăng đưa tay đến, kêu lên đầy tội nghiệp: “Cha ơi, cha ơi…”

Tôi nhớ lại lời Ngô Linh giới thiệu về nó.

Đây đúng ra là di vật của một đứa trẻ. Đứa trẻ bị bỏ rơi, chết trong cảnh khốn cùng, biến thành ma. Sau đó lại bị những kẻ có tâm địa gian ác bắt được, tạo thành một con búp bê bị nguyền rủa này.

Những chủ nhân trước đây của nó, hoặc rút lấy oán khí của nó, làm chất liệu luyện phép thuật, hoặc sinh lòng tội nghiệp và bị nó giết chết.

Tí Còi không thể nào sẽ cảm thấy tội nghiệp cho cái thứ này.

Búp bê hình như cũng nhận ra điểm ấy, biểu cảm trên mặt đã thay đổi, lộ ra vẻ hung tợn, tiếng kêu cũng trở nên chát chúa: “Cha ơi!”, “Mẹ ơi!”… Nó chỉ biết có hai từ này.

“Phong ấn nó đi.” Ngô Linh nhìn đồng hồ.

Búp bê xoay đầu mấy vòng, sau khi ngừng lại, hung ác lườm Ngô Linh.

Tí Còi như trút được gánh nặng, vội vàng chụp lấy lá bùa ở bên cạnh, đập mạnh lên trán búp bê.

Tay búp bê lập tức rũ xuống, mất đi sức sống khi nãy, oán khí cũng đã tan biến.

“Rất đơn giản đúng không.” Ngô Linh nhẹ nhàng nói, nhận lấy con búp bê từ tay Tí Còi, lấy dây ruy băng, cột nó lại, lá bùa thì bị gỡ ra.

“Cái này, không thể dùng lâu dài à?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Ừ, chỉ có tính tạm thời, nhưng uy lực khá mạnh.” Ngô Linh nói, lá bùa trong tay tự bốc cháy, chẳng còn sót lại một chút tro nào.

Tí Còi mềm nhũn người, ngả ra sofa, gối đầu lên thành ghế, đầu ngửa lên trời.

Nhưng, có vẻ cậu ta đã bình tĩnh hơn khi nãy nhiều, chẳng còn thấp thỏm lo sợ nữa.

“Cần tập lại lần nữa không?” Ngô Linh hỏi.

Tí Còi ngẫm nghĩ, ngồi thẳng người lại, nghiêm túc gật đầu.