Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1614: MÃ SỐ 016 – NHÀ VỆ SINH MÀU TÍM (5)

Ngày 26 tháng 12 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm 01620021225G.wav.

“… trừ khi bên dưới có người cõng lên, có thang hoặc ghế, bằng không không thể lộ mặt ra như vậy…”

“Trên thân cậu học sinh này cũng không có âm thanh. Rốt cuộc họ đã gặp1thứ gì vậy nhỉ?”

“Vẫn chưa thể xác định. Có lẽ là ma. Nhưng không phải là ma thông thường.”

“Hử?”

“Có thể là hồn ma không có chấp niệm mãnh liệt khi chết, chỉ là chưa đi đầu thai, còn vất vưởng ở nhân gian. Nhưng đã hại chết một người, chắc cô8ta cũng đã có một chút biến đổi cũng nên.”

Ngày 27 tháng 12 năm 2002, điều tra được danh sách học sinh các niên học của trường trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật. Xác nhận trong học sinh trường này, có 28 học sinh đã chết2trong giữa học kỳ. Kèm: Bảng danh sách.

Ngày 28 tháng 12 năm 2002, xác nhận nữ học sinh mà Hách Gia Tuấn đã gặp không nằm trong danh sách 28 người này.

Ngày 28 tháng 12 năm 2002, đến trường trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật. File4video.

Cộp cộp cộp…

Cùng với tiếng bước chân, video bắt đầu, trong ống kính là nền nhà có hoa văn màu xanh lục.

Bậc cầu thang đi vào ống kính.

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân đang tiếp tục.

Ống kính được nhấc lên, trong màn hình đã xuất hiện cửa sổ trên hành lang.

Kính cửa sổ được lau rất sạch, có thể nhìn thấy cây xanh ở bên ngoài cửa sổ. Trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ.

Cộp cộp cộp…

Cứ thế đã lên đến tầng bốn, ống kính xoay một vòng, đối diện với hành lang.

Bên tay trái là một dãy các lớp học, bên tay phải là một dãy cửa sổ. Đi mãi đến cuối dãy hành lang, bên tay phải mới có một gian phòng.

Ống kính tiếp tục tiến tới.

Cửa sổ các lớp học đều đã đóng, bên trong không có người. Bàn ghế được xếp ngay ngắn, bảng đen trên bục giảng được lau chùi sạch sẽ, trên bảng ở cuối lớp vẽ báo bảng loại đơn giản, đa số là biểu ngữ khẩu hiệu, kiểu “Khối 12 phấn đấu” vân vân.

Đến cuối dãy hành lang thì nhìn thấy hai gian nhà vệ sinh ở phía sau lớp học.

Gian có treo biển nhà vệ sinh nữ có màu tím nhạt. Từ vách tường đến trần nhà đều là màu tím nhạt. Chân tường có một số vết giày bẩn. Trong bồn rửa tay, bồn chứa nước có vẻ không được sạch lắm. Nhưng nền nhà được lau rất bóng, gạch men đang phản chiếu ánh sáng.

Ống kính khẽ nhấc lên, liền thấy được ô thông gió của nhà vệ sinh.

Vị trí ô thông gió rất cao, không lớn. Bên cạnh cách ô thông gió không xa, chính là thùng nước nhà vệ sinh.

Ống kính đã đi vào nhà vệ sinh, nhắm vào dãy buồng ngăn, quay từng buồng một.

Trong nhà vệ sinh không có cửa cho các buồng ngăn. Nhà vệ sinh này có vẻ rất đơn giản, nhưng như thế cũng khiến cho toàn bộ gian nhà vệ sinh hiện rõ trước ống kính.

Chẳng có bất kì hiện tượng quái dị nào.

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân nhẹ và nhanh từ bên ngoài vang vào.

Ống kính lập tức xoay 180 độ.

Trên màn hình hiện ra bóng lưng của Ngô Linh và Diệp Thanh.

Hai người họ chạy nhanh ra ngoài.

Ống kính cũng bám theo.

Hai người họ đã chặn mất ống kính, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở góc cua cầu thang bên cạnh nhà vệ sinh xuất hiện bóng của một nữ sinh.

Ống kính di chuyển.

Nữ sinh mặc đồng phục màu lam sậm. Trên cánh tay áo đồng phục có đường sọc trang trí màu vàng tươi. Cô ta để tóc đuôi ngựa, nhìn vào trẻ trung, diện mạo cũng rất xinh đẹp.

“Ủa? Các người sao lại đến đây?” Cô gái trợn to mắt, đôi hàng mi chớp chớp, ánh mắt đầy sự hiếu kì.

“Chào cô, có thể trò chuyện một chút không?” Ngô Linh bình tĩnh lên tiếng, chẳng hề cáu giận, và cũng không kinh ngạc.

Cô gái mỉm cười: “Được chứ, ở đây nhé.”

Cô ta chỉ tay về phía gian phòng đối diện cầu thang.

Gian phòng hình như không bị khóa.

Cô gái vặn nắm cửa, cửa phòng kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.

Trong phòng có một bộ bàn làm việc, còn có mấy chiếc bàn ghế dùng cho học sinh. Trên bàn làm việc đặt mấy chồng bài thi.

“Đây là phòng nghỉ của giáo viên.” Cô gái nói, nhẹ nhàng nhảy phóc lên bàn làm việc, ngồi xếp bằng trên ấy.

Ba người của Thanh Diệp cũng vào phòng.

“Các người muốn hỏi gì?” Cô gái nghiêng đầu qua hỏi: “Máy walkman chẳng phải đã tìm được rồi sao? Chỉ là trò đùa của mấy đứa nhỏ ấy thôi.”

Giọng điệu của cô ta rất thoải mái.

“Tôn Hoằng Bân chết rồi.” Ngô Linh nói.

Cô gái chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc nói: “Gì cơ?”

“Tôi không biết cô đã làm gì mà khiến cho mình giữ được trạng thái này. Nhưng cô nên biết, giả ngô nghê trước mặt chúng tôi cũng vô dụng thôi.” Ngô Linh tỏ ra thản nhiên, thong thả nói tiếp.

Cô gái chau mày: “Ý cô là sao? Cô nghi ngờ là tôi làm? Cho tôi xin! Tôi chẳng làm gì cả! Tôi chỉ là thấy ba nam sinh ấy định dọa ông thầy Tôn ấy, bèn giúp đỡ một chút thôi.”

Cô ta thõng hai chân xuống, khe khe lắc lư mấy cái, cúi mặt, cất giọng buồn hiu: “Chỉ là tôi thấy khá chán… tìm chút chuyện để làm…”

“Cô không chịu nói thật, thì chúng ta bỏ qua bước này, giải quyết thẳng chuyện của cô.” Ngô Linh nói.

Diệp Thanh tiến tới một bước.

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ba người họ một lát, rồi lại nhìn ống kính, có lẽ đang nhìn Lưu Miểu.

Cô ta nhếch mép lên, nhún nhún vai: “Được rồi, được rồi, là tôi hù anh ta. Ai biết anh ta sợ đến thế chứ… nhóc nam sinh đó cũng nhát cáy, bây giờ cũng trốn tôi luôn. Tôi cũng không ngờ lại như thế…”

Ánh mắt cô ta rơi vào vô định: “Cũng vì tôi thấy khá chán, ở đây lâu rồi… rất chán…”

“Cô là học sinh từ niên khóa 95 đến 97 của trường này?” Ngô Linh hỏi.

“Không phải.” Cô gái lắc đầu, mân mê đồng phục trên người: “Chỉ là tôi thấy bộ đồng phục mùa đông này là đẹp nhất.”

Ngô Linh im lặng.

Cô gái nhướn mắt: “Tôi tốt nghiệp năm 52. Vào năm 52, trường này vẫn chưa ở đây, vườn trường ở trên đường Khang Kiện. Khi đó vẫn là trung học nữ Dân Khánh, trường trung học toàn là con gái, cấp hai và cấp ba học chung… Năm 63, ghép chung với trường cấp ba Kiến Hoa Dân Khánh, cấp hai cấp ba tách ra, mới đổi thành trường trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật, trở thành trường nam nữ học chung.” Cô ta đưa tay ra hiệu một cái: “Tôi cũng là người chứng kiến lịch sử của ngôi trường này.”

“Tại sao cô chết?”

Cô gái nghiêng mặt qua, nhìn lên vách: “Thì chết rồi thôi.”

“…”

Cô gái nhìn ống kính một cái, chán ngán nói: “Bệnh chết. Bị cảm, phát sốt, chẳng đến bác sĩ khám, kéo dài một thời gian rất lâu. Sau đó, đột ngột ngã xuống, rồi tôi chết… Tôi… tôi cũng không biết rốt cuộc mình đã chết thế nào…”

Cô ta có vẻ đang rất hoang mang, đượm buồn, cúi mặt xuống, chỉ còn lộ ra vầng trán.

“Cô chưa đi đầu thai?”

Cô gái lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa đung đưa theo.

“Lúc chết tôi chẳng cảm nhận được. Đến khi tôi nhận ra mình chết rồi thì đã trôi qua rất lâu. Chắc cũng một hai năm đó… Lúc đó tôi sắp tốt nghiệp đại học. Cha mẹ tôi chuyển nhà, tôi không tìm ra họ. Tôi đã lang thang khắp nơi…” Cô ta gượng cười một cái: “Tôi trở về ngôi trường trước đây. Trung học nữ vẫn như xưa. Tôi nghe thầy hiệu trưởng cũ nói về chuyện ghép trường, nên mới ở lại. Chỉ là không có việc gì làm, muốn hóng chuyện cho vui. Chớp mắt, mà đã ở đây nhiều năm như thế.”

Nội dung cô ta nói khá tương tự với nội dung trong mấy cảnh mộng của tôi trước đây.

Linh hồn chưa đi đầu thai chẳng có chuyện gì làm ở chốn nhân gian, chỉ có thể tìm về quá khứ của mình, đến thăm những nơi quen thuộc. Chỉ một thoáng không để ý, thời gian đã trôi nhanh, không thể tìm lại. Họ cũng hoàn toàn đánh mất cơ hội đầu thai.

“Thế bây giờ chúng tôi sẽ tiễn cô đi đầu thai.”

Cô gái nhìn Ngô Linh, hờ hững nói: “Các người không thể đưa tôi đi đầu thai đâu. Tôi đã từng thử từ lâu rồi. Nhiều năm như thế, cũng đâu phải chưa có ai nhìn thấy tôi, đâu phải chưa có ai muốn giúp tôi, còn có người đòi trừ ma nữa. Nhưng cuối cùng đều thất bại. Khi làm đám tang cho tôi, cha mẹ tôi chắc đã làm gì đó. Tôi không thể nào đi đầu thai được.”

Cô ta nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Ngô Linh không có vẻ gì là sẽ bỏ cuộc.

Trong ống kính, Ngô Linh rút ra thứ gì đó.