Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 149: Cầu thang (1)

Tôi nhận ra Huyền Thanh Chân Nhân và Thanh Diệp vô cùng giống nhau. Bọn họ sẽ cứu người, nhưng lại cũng không hề để ý đến sự sống chết của người khác.

Trần Dật Hàm cũng chẳng có cách nào đối với Huyền Thanh Chân Nhân. Huyền Thanh Chân Nhân nói mấy lời đó với chúng tôi xong, liền khoan thai rời đi, cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt tái mét của Trần Dật Hàm.

Trương Giai Hâm được Trần Dật Hàm gọi xe cứu thương đưa đi. Bản thân anh ta cũng không nói lời nào liền rời đi.

Tôi và Quách Ngọc Khiết mắt to trừng mắt nhỏ.

“Giống như đang nằm mơ vậy.” Quách Ngọc Khiết nói.

Tôi phụ họa một cách đồng tình: “Đúng thế, giống như nằm mơ vậy.”

“Vậy căn phòng này thì làm thế nào đây?” Quách Ngọc Khiết không nói về Tụ Âm Bồn nữa, mà chuyển qua bàn về công việc.

“So với căn phòng này, căn phòng của Thanh Diệp càng phiền phức hơn đúng không?” Tôi day day trán.

Quách Ngọc Khiết rùng mình, “Tháo dỡ không được, chắc sẽ không thực sự xảy ra chết người khi tháo dỡ chứ?”

“Có lẽ vậy.” Tôi tin tưởng lời của Huyền Thanh Chân Nhân, lại cũng không có cách nào ngăn cản mọi chuyện xảy ra, chuyện giải tỏa di dời và chuyện Thanh Diệp khiến cho người khác mất mạng.

Tâm tình của Quách Ngọc Khiết chùng xuống.

Hai người chúng tôi trở về phòng làm việc, kể hết mọi chuyện với đám người Tí Còi.

Tí Còi vỗ đùi, “Chuyện này quá kỳ lạ à nha. Vị Huyền Thanh Chân Nhân đó lợi hại như vậy, tại sao lại không đi giải quyết chuyện của Thanh Diệp nhỉ?”

“Ông ấy cũng không có cách nào. Theo như cách nói của ông ấy, thì là ông ấy không có duyên số với chuyện này.” Tôi thở dài.

Gã Béo nói: “Huyền Thanh Chân Nhân nói phúc duyên của anh Kỳ sâu dày gì gì đó mà, anh cũng đừng quá lo lắng nữa. Chúng ta nhất định sẽ có thể yên ổn, cùng lắm cũng chỉ là bị kinh hãi mà không có nguy hiểm gì.”

“Nếu như nói không ngăn cản việc giải tỏa di dời sẽ gây chết người, chắc cũng chẳng đến lượt chúng ta chết đâu nhỉ?” Tí Còi phân tích nói, “Người phải đưa ra quyết định chết đi, mới có thể ngừng việc giải tỏa di dời.”

“Liệu có phải là ông Dư đó không?” Quách Ngọc Khiết nói chen vào.

“Việc giải tỏa di dời cũng không phải là ông Dư quyết định đâu.” Tí Còi bĩu môi.

“Nhưng mà bọn họ biết chuyện của Thanh Diệp, nếu như bọn họ bị chết đi một hai người, những người còn lại chẳng điên lên sao?” Tôi thuận theo suy nghĩ của Quách Ngọc Khiết, nói ra một khả năng.

Càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra.

Nếu như đây là chuyện mà Thanh Diệp có thể kiểm soát, thì bọn họ nên vật chết đám người giống như Dư Tân Vanh đi, khiến đám người lãnh đạo đứng phía sau màn kịch của Cục Chế tạo Khánh Châu kia vì để được tiếp tục sống tiếp, sẽ phải dùng toàn bộ thủ đoạn của mình ra để kêu gọi ngừng hạng mục giải tỏa di dời.

Bỗng nhiên, trong phòng làm việc xuất hiện lố nhố năm cái đầu đang lập lòe phát sáng.

“Ông chú của cô mà, cô khuyên thử xem sao.” Tôi nói với Trần Hiểu Khâu, giọng điệu lúng túng.

Tôi có thể thấu hiểu sự khó chịu của Trần Hiểu Khâu. Trần Hiểu Khâu đường đường là tiểu thư nhà họ Trần, lại làm công việc này có thể là để rèn luyện, cũng có thể là để giải sầu, nếu như vô tình để bản thân lấn vào việc này mà chết đi, thì nhà họ Trần sao có thể vui vẻ được chứ?

Trần Hiểu Khâu thản nhiên hơn Trần Dật Hàm rất nhiều, “Tôi sẽ nói với chú ấy.”

“Vậy Đào Chính thì sao? Chúng ta có cần nói với anh ta một tiếng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Tôi nghĩ không cần. Thanh Diệp đã không khiến chúng ta làm việc này, thì chúng ta không cần lo thêm chuyện bao đồng làm gì cả. Theo lời của vị Chân Nhân đó mà nói, thì chuyện này không có duyên với chúng ta.” Tí Còi kéo dài giọng ra.

Tôi lại cứ cảm thấy chuyện Đào Chính đột nhiên ra nước ngoài rất có vấn đề. Có lẽ Đào Chính hoặc là Bành Đông Viên đã cảm thấy được cái gì đó, vậy nên mới chạy trốn rồi. Chạy ra nước ngoài không biết có tác dụng gì không. Ở nước ngoài chắc hẳn là không coi trọng loại chuyện như tích công đức này. Sức mạnh của cái Tụ Âm Bồn này, cũng không biết là thuộc về coi phong thủy, hay là coi số mệnh nữa.

Suy nghĩ của tôi bay bổng rồi.

“Anh Kỳ, trên đầu anh là cái gì vậy?” Tí Còi đột nhiên hỏi.

Tôi hoàn hồn trở lại, sờ sờ đầu, xòe tay ra xem, trên tay dính mấy sợi lông màu trắng, xem xét tỉ mỉ vài giây, trong đầu chợt lóe sáng, “Hình như là sợi lông trên cây phất trần, Huyền Thanh Chân Nhân từng phủi qua đầu tôi.”

“Vậy anh có mở mang đầu óc không?” Tí Còi hỏi với vẻ mặt hèn hạ.

Tôi đẩy cái mặt đang sấn lại của cậu ta ra, “Tôi lớn thế này rồi, còn mở mang đầu óc gì?”

“Không phải, là mở mang đầu óc về phương diện kia.” Tí Còi nháy mắt ra hiệu.

Tôi nghĩ, sau khi Tí Còi già đi rồi, có thể sẽ giống như Huyền Thanh Chân Nhân, đều là già mà không nên nết.

“Không cảm thấy gì cả. Ông ta chỉ tùy tiện phủi đầu tôi thôi, cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đúng không?” Tôi vỗ vỗ đầu Tí Còi, “Đi làm việc đi.”

“Thực ra bây giờ chúng ta cũng chẳng có việc gì để mà làm cả. Thôn sáu Công Nông thoải mái hơn mấy khu dân cư khác nhiều. Các tổ khác còn đang phải làm công tác tư tưởng cho người ta đây này.” Tí Còi duỗi lưng lười biếng.

Một khu dân cư có mấy ngàn hộ gia đình, hơn mười ngàn người, muốn mỗi nhà có ý kiến thống nhất về việc giải tỏa di dời là rất khó, nếu như phòng giải tỏa di dời muốn khởi công thì sẽ đụng phải không ít trở ngại. Đặc biệt là loại khu dân cư lâu năm như thế này, người chủ sở hữu tài sản là người già, cần phải xem xét đến quan điểm của con cái trong nhà, có nhà thì người chủ sở hữu tài sản đã mất, căn nhà đã trở thành tài sản để lại, vẫn chưa phân chia xong, nếu như muốn điều giải thì lại càng vô cùng khó khăn.

Khi chúng thôi tiếp nhận đào tạo về công việc trước khi gia nhập phòng giải tỏa di dời, thì đã nghe được không ít trường hợp. Tôi vẫn còn nhớ có một hộ gia đình, người già trong nhà mất đi, năm người con trai con gái trong nhà mỗi người một ý, mỗi tuần đều kéo nhau đến phòng giải tỏa di dời cãi vã, cãi nhau đến hơn nửa năm trời, hợp đồng ký rồi hủy, hủy rồi lại ký, phòng giải tỏa di dời vì để đối phó với bọn họ, liền đưa ra thỏa thuận bồi thường toàn bộ, để cho bọn họ tự quyết định xem nên phân chia như thế nào. Anh chị em bọn họ đưa nhau ra tòa, kiện cáo đến hai năm trời, toàn bộ tiền bồi thường hai căn nhà đều trả hết vào chi phí kiện tụng.

Lãnh đạo thì khư khư giữ ý kiến của mình, quyết định việc điều giải phải làm trước khi giải tỏa di dời, là để cho người dân có thể tránh khỏi chuyện tốn tiền một cách vô nghĩa như vậy. Lãnh đạo phía trên thì lại nghĩ loại việc chuẩn bị trước khi làm việc như thế này hoàn toàn có thể không ghi vào trong bảng lịch trình công tác, đến khi đó mà nói, trong ba tháng hoàn thành hiệu suất giải tỏa một trăm phần trăm, thành tích tuyệt vời biết bao nhiêu chứ. Thực chất cả quá trình tiêu tốn không chỉ là ba năm trời.

Tôi liếc xéo Tí Còi một cái, “Bọn họ đang làm công tác tư tưởng cho mọi người, chúng ta thì phải làm công tác tư tưởng cho quỷ.”

Tí Còi không còn gì để nói rồi, vẻ mặt như kiểu “Anh nói thật là có đạo lý”, lập tức bày ra khuôn mặt như trái mướp đắng.

“Sếp lớn đã quyết định rồi, các cậu cũng phải chú ý những hộ gia đình khác, đặc biệt là những nhà đông con cái, nhà có mâu thuẫn gay gắt, đều phải làm trọng điểm theo sát.” Tôi bày ra điệu bộ của tổ trưởng.

Bốn người đồng loạt gật đầu.

Tan việc trở về nhà, tôi quan tâm đến việc học tập của em gái.

Trường trung học số Mười Tám đã bị hủy một dãy lầu phòng học, khối 10 và khối 11 chỉ có thể mượn một khu vực trong một trường bồi dưỡng giáo sư. Dãy phòng học của khối 12 không bị gì, nhưng đã xảy ra cháy lớn một lần, cục giáo dục và phụ huynh đều rất quan tâm, trường trung học số Mười Tám lại mượn thêm một dãy lầu phòng học của một trường bổ túc văn hóa làm nơi dạy học. Thời gian em gái tôi tới lớp và tan học đã trở nên lâu hơn, nhưng mà không còn ám ảnh về hỏa hoạn nữa, tâm trạng của nó cũng khá hơn.

“Em đã đeo bùa hộ thân mà anh đưa cho rồi, anh yên tâm đi. Mà cái bùa này có phù hộ cho việc học tập không?” Em gái tôi lấy ra tấm bùa hộ thân của Thanh Diệp từ trong cổ áo.

“Không có tác dụng với việc học tập, bản thân em cần học tập cho tốt, đừng bị chuyện này làm ảnh hưởng là được rồi.” Tôi đưa cho em gái cái đùi gà, “Ăn nhiều một chút, cơ thể cũng cần phải khỏe mạnh.”

“Anh, sao anh lại giống như bà mẹ già vậy chứ?” Em gái phì cười.

Bà mẹ già thật sự lập tức ho lên bên cạnh.

Em gái buông đũa xuống, ôm lấy cánh tay mẹ tôi làm nũng vài ba câu, hai mẹ con đều cười tươi như hoa nở.

Tâm trạng tôi thoải mái nên bữa cơm ấy ăn khá nhiều, đến nỗi khi đi ngủ mà vẫn còn no căng bụng, trở mình mấy lần trên giường mới ngủ được.

Sau khi mơ mơ màng màng thiếp đi, tôi bỗng nghe thấy một tiếng kêu lớn.

“Thang Thang, ra đây chơi đi!”

Két!!!

Cánh cửa trước mặt mở ra, một đứa bé trai kháu khỉnh bụ bẫm chui ra từ phía sau cửa, “Tớ tới rồi đây! Chúng ta chơi cái gì bây giờ?”

“Đi tìm Tiểu Hổ chơi cùng đi. Trong nhà cậu ấy có nuôi một con chó con.”

“Thật sao?” Tôi nhìn thấy đôi mắt to của đứa bé kháu khỉnh có tên là Thang Thang ấy sáng lên, nhanh nhẹn thay giày rồi chạy ra, đóng cửa lại, còn dùng chìa khóa đeo trên cổ, khóa cửa cẩn thận.

Ầm đùng đùng!

Một tiếng sấm lớn nổ vang giữa trời, mây gió thay đổi trong chớp mắt, bên ngoài mưa như trút nước.

Thang Thang đang đứng ngoài hành lang há mồm ngơ ngác, chán nản nói: “Trời mưa mất rồi.”

“Ừ, trời mưa mất rồi.”

“Trời mưa không thể đi ra ngoài, nếu không mẹ tớ sẽ đánh tớ đó.”

“Vậy chúng ta về nhà cậu chơi điện tử đi.”

“Chúng ta so thử xem ai lên tới nơi trước, chơi oẳn tù tì đi, người thắng bước lên một bậc thang.” Tròng mắt Thang Thang xoay chuyển, chỉ lên bậc thềm, “Người tới trước được dùng Azare, người thua không được chọn Azare.”

“Không phải là mỗi người được chọn Azare một lần sao?”

“Hôm nay chỉ có thể có một người được chọn Azare.”

“Được thôi.”

Trong hành lang u tối, hai cánh tay nhỏ bé đang chơi trò oẳn tù tì, di chuyển từng bậc thang một đi lên.