Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1476: Quá nhiều ma (2)

Ca khúc phim hoạt hình kỳ quái vẫn đang phát, tiếng nhạc vang vọng trong đại sảnh.

Tiếng bước chân của đám ma nhỏ di chuyển từ tầng hai lên tầng ba, tạo thành âm thanh lịch bịch trên nền nhà tầng ba và cả trần nhà ở khu đại sảnh. Thanh âm ấy cứ như tiếng trống dày đặc, chốc chốc lại có tiếng cười con nít lan xuống bên dưới.

Những âm thanh ấy dần lùi xa. Có lẽ chúng đã chạy lên tầng lầu cao hơn.

Màn hình trình chiếu phim hoạt hình lúc này cũng phụt tắt, trở về trạng thái tối đen.

Trình Lân đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt ấy có vẻ đang nghi ngờ do sự xuất hiện của tôi mà đám ma ở đây phát sinh vấn đề.

Nhưng anh ta vẫn giữ im lặng, chầm chậm bước tiếp.

Tôi cũng nhìn lên trần nhà lần cuối, rồi đi theo Trình Lân ra khỏi tòa lầu.

Đến cổng bệnh viện, tôi lại cảm nhận thấy có âm khí.

Đám âm khí này cách rất xa, nhưng lại rất sống động.

Quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy gì, tôi bèn lần theo âm khí ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên đỉnh tòa lầu lớn của bệnh viện cao hơn mười tầng có một vòng bóng đen. Nhìn hình dáng thì đó là đám trẻ con. Chỉ sợ chính là đám ma nhỏ vừa xuất hiện khi nãy.

Bọn họ đứng trên đỉnh lầu, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt như có thực thể.

Trình Lân hỏi: “Anh đã làm gì?”

“Tôi có làm gì đâu.” Tôi cảm thấy mình rất vô tội.

Phải biết rằng thể chất của tôi không đặc biệt như của Gã Béo. Tuy vì là người sở hữu năng lực, nên tôi không thể tránh khỏi gặp phải nhiều sự kiện quái dị, cộng thêm sự giao thiệp với nhóm người Thanh Diệp, đã khiến cho số lượng và tần suất gặp phải sự kiện quái dị của tôi cao hơn rất nhiều so với những “đồng loại” của mình. Nhưng đây tuyệt đối không có nghĩa là tôi sẽ thu hút hồn ma.

Đám ma ấy đã chú ý đến tôi, nhưng tôi lại không hiểu nguyên nhân.

Chưa bao giờ tôi lại gặp nhiều ma nhỏ đến thế. Trong mấy lần ít ỏi gặp phải ma nhỏ, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tôi ngẩng lên quan sát đám ma nhỏ, trông thấy chúng từng đứa một rụt đầu lại, rồi biến mất ngay trên sân thượng.

Trình Lần chỉ đường cho tôi: “Trường đại học Kinh tế Tài chính nằm ở hướng Đông, anh cứ nhắm hướng ấy mà đi. Đại khái là ở hướng đó. Nếu đi ô tô thì khoảng mười mấy hai mươi phút là đến. Tôi chưa từng đi bộ qua đó, anh đi đường cẩn thận.”

Anh ta chẳng hề hướng dẫn cặn kẽ, hình như vẫn còn chút kiêng dè.

Trái lại, nếu anh ta chỉ đường kĩ lưỡng, tôi ắt sẽ nghi ngờ dụng ý của anh ta.

Hai người chúng tôi vẫn nằm ở mức độ người xa lạ, có thể trao đổi một vài thông tin, nhưng không thể chia sẻ bí mật cho nhau được.

Tôi cảm ơn Trình Lân rồi đi ngay.

Anh ta cũng không dõi mắt tiễn tôi đi, mà sau khi chào tôi xong liền quay lưng vào lại bệnh viện.

Tôi cho rằng sự giao tiếp của tôi và anh ta đến đây coi như đã xong.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi đi đến một ngã tư, vừa quẹo cua rồi quay đầu nhìn lại, đã không nhìn thấy được tòa lầu đồ sộ của bệnh viện nữa.

Do chẳng quen đường ở đây, nên tôi phải vừa đi vừa quan sát.

Trình Lân chỉ hướng dẫn tôi hướng đi. Mà ở hướng ấy, nhà cửa không ít. Tôi chưa nhìn thấy khu kiến trúc mang dáng dấp trường đại học, mà chỉ thấy các tòa lầu chung cư và các tòa lầu hành chính văn phòng.

Đến ngã tư tiếp theo, sau khi rẽ hai lần, tôi mới trông thấy một cái lầu chuông từ xa xa.

Bây giờ mây đen đã tan, ánh trăng hiện ra, soi sáng trên lầu chuông, khiến người ta thấy được chiếc chuông lớn bên trong lầu chuông và mặt đồng hồ gắn ngoài mặt tường.

Thiết kế của lầu chuông này rất độc đáo, không phải cố tình làm như vậy, mà nó mang nét hơi cổ điển.

Thực ra thì ở Dân Khánh đang có không ít lầu chuông. Lớn thì có lầu chuông nhà thờ trên đại lộ Giang Tân bên dòng sông Lạc Cừ. Nhỏ thì có các tháp chuông nhỏ trong các quảng trường công cộng, đủ các kiểu cách.

Tôi không rành kiến trúc, không biết đây là nét đặc sắc của trường phái kiến trúc nào; hay là bên chủ đầu tư bị cụt ý tưởng, tính tới nghĩ lui đã chọn hình thái kiến trúc lầu chuông này.

Nhưng ở Dân Khánh, tôi thực sự chưa từng thấy lầu chuông nào mà đã có quả chuông, lại còn đính kèm mặt đồng hồ như vậy.

Tôi dõi mắt trông về phía ấy, không nghe thấy tiếng chuông vang lên, kim phút trên đồng hồ đang nằm im không nhúc nhích.

Đây chắc là loại chuông dùng bằng điện, nên như thế cũng chẳng có gì lạ. Loại hình đồng hồ cơ giới cỡ lớn và loại chuông lớn cần sức người để gõ đều hiếm gặp. Hai loại chuông và đồng hồ này nếu xét ở một ý nghĩa nào đó cũng là xa xỉ phẩm. Có thể còn được thu phí rất đắt đỏ. Cho dù là giá thương phẩm, hay là vé vào cửa ở điểm du lịch, hay là hoạt động trải nghiệm vẫn phải xếp thành hàng dài mới tiến hành được, tất cả đều là phí dụng ngoại ngạch mà sản phẩm “thủ công” mang đến.

Tôi thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục đi tới, trong lòng đã đoán định cái lầu chuông ấy chính là mục tiêu của mình.

Thực ra thì kiến trúc của trường đại học và bệnh viện cũng tương tự nhau. Chúng đều khác biệt so với xung quanh. Còn so với bệnh viện, thì trường đại học thường có xu thế ưa thích sự đặc sắc hơn.

Đương nhiên, ở đây đang nói đến những trường đại học có tiền.

Tôi chẳng có chút kí ức gì về trường đại học Kinh tế Tài chính cả, chẳng biết nó có tiền hay không. Nhưng chỉ qua cái tên như vậy, lại nằm ở một đô thị lớn phát đạt kinh tế là Dân Khánh, chắc hẳn không thiếu tiền đâu.

Cứ đi một đoạn, tôi lại ngẩng lên nhìn cái lầu chuông ấy, để không bị nhầm đường.

Hướng thì không sai, nhưng sau khi tôi rẽ một lần nữa, thì nhận ra mình đang đi trên một con đường vô cùng dài.

Ban đầu tôi còn trông thấy chuông và đồng hồ, nhưng sau khi đi một đoạn trên con đường này, thì chỉ còn thấy mỗi cái đồng hồ.

Vừa mệt vừa đói, bước chân của tôi đã dần chậm lại.

Quanh một vòng, đi về một hướng khác của trường Kinh tế Tài chính cũng chẳng có vấn đề.

Nhưng hiện tại thể lực của tôi chưa chắc đủ để tôi đi hết một quãng đường như thế.

Tôi sờ thấy cái bánh năng lượng hồi nãy nhét vào trong túi.

Người đưa nó cho tôi là một người xa lạ Trình Lân, nên cái bánh năng lượng này vẫn còn rất đáng nghi, có thể là sản phẩm được sản xuất ở thế giới tương lai.

Tôi biết trong thế giới tương lai vẫn còn bảo lưu các ngành nghề truyền thống, nông nghiệp, sản xuất thực phẩm, cả hàng gia công cũng còn tồn tại. Nhưng tôi thực sự không dám chắc là cái bánh này được sản xuất một cách bình thường.

Nhãn hiệu của bánh năng lượng này khá bình dân, tên là “Bánh”. Công ty sản xuất có tên là công ty trách nhiệm hữu hạn Thực phẩm Chấn Hưng, nằm trên đường Nam Uyển, thành phố Hàng. Tên công ty lẫn địa chỉ tôi đều chưa từng nghe qua. Có thể do tôi kém hiểu biết, cũng có thể là công ty này nằm ở một thành phố cấp ba cấp bốn, hoặc công ty này mới được hình thành trong tương lai… Mà thực ra điểm này chẳng quan trọng. Quang trọng là, tôi chẳng biết cái thành phố Hàng kia nằm trên địa bàn của con ma nào.

Con ma núi Quảng Nguyên là một hồn ma cực mạnh, khiến người ta phải bó tay, vô cùng tàn độc. Phong cách làm việc hơi có chút quái đản. Nhưng nó không hạ độc vào thực phẩm. Trái lại, những người hạ độc vào thức ăn sẽ bị nó nhắm tới, để diễn kịch hay cho nó xem.

Đem so ra thì cái thứ mới mà tôi đã phát hiện ở Dân Khánh mới thực sự là “vô cùng tàn độc”. Những tiệm ăn mà nó khống chế được sẽ dùng chuột, gián… để làm nguyên liệu chế biến thức ăn, đem ra bán.

Tôi xé bao bì ra, nhận thấy đó là một cái bánh năng lượng rất bình thường. Nhờ ánh trăng, tôi còn thấy được lớp vỏ bọc bằng bột yến mạch trên bề mặt.

Dù bụng đang sôi, nhưng tôi vẫn không dám ăn cái thứ này.

Ngắm nghía hồi lâu, tôi vẫn gói nó lại và cho vào trong túi như cũ.

Nếu thực sự cầm cự hết nổi, có cái ăn thì vẫn phải ăn thôi.

Tôi lê từng bước chân nặng nề đi tới.

Bên cạnh là những cửa hàng đã nghỉ bán, cửa cuốn đang được kéo xuống, không thấy được bên trong; có loại cửa cuốn hệt như tấm lưới sắt, đằng sau là cửa bằng kính.

Đi qua một cái cửa kính, nhận ra có gì đó là lạ, tôi liền quay đầu nhìn lại.

Đó là một tiệm tư nhân chuyên bán quần áo trẻ em. Quần áo con nít đang được treo đầy trên tường. Chính giữa còn có mấy chiếc khung lớn, mắc trên ấy sản phẩm đang hạ giá.

Thoáng nhìn thì chẳng thấy có gì khác thường, nhưng tôi đã nhận thấy âm khí.

Những bộ áo quần đang mắc trên tường có gì đó không bình thường.

Tôi nhìn chăm chú luồng âm khí ấy, rồi bất chợt nhận ra các bộ quần áo đang căng phồng. Bên trong không phải ma nơ canh, mà là từng con ma nhỏ.

Đám ma nhỏ đu trên tường, không chút động đậy. Nhưng hình như đã nhận ra ánh mắt của tôi, nên chúng đồng loạt nhìn về phía tôi rồi phá lên cười hi hi, sau đó biến mất ngay lập tức.

Tôi há mồm, rồi ngậm miệng lại vì thực sự chẳng biết nên nói gì.

Hình như chúng không có ý tấn công tôi.

Tôi cảm thấy không hiểu, nhấc chân đi thêm vài bước thì quay phắt đầu lại lần nữa.