Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 145: Mã số 028 - quỷ náo loạn (5)

“Dạ chú, tụi con đâu phải lúc nào cũng mang theo thẻ học sinh bên mình đâu.”

“Các cậu tên là gì? Tôi cần phải gọi điện thoại cho giảng viên của Liễu Nhan để xác nhận lại.”

“Chú Chu, chú đang nghi ngờ tụi con sao?”

“Tôi nghi ngờ tất cả những người quen của con gái tôi. Con gái tôi trước đây vốn rất bình thường, không có vấn đề gì cả, thế nhưng gần đây đột nhiên lại mắc phải bệnh tâm thần, bệnh tình còn trở nên ngày càng xấu đi nữa. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra cho rõ chân tướng sự việc. Này, cậu muốn làm gì hả?”

“Mời chú nhường đường.”

“Á, cái thứ đó kìa.”

“Chú Chu, dì Chu, mời hai người nhường đường. Hiện giờ cô Chu đang gặp phải nguy hiểm về tính mạng đấy.”

“Rốt cuộc các cậu muốn làm gì? Các cậu cút ra khỏi đây, đây là nhà của tôi, mau báo cảnh sát.”

“Chú Chu...”

“Á... Á... Á...”

“Liễu Nhan.”

Lộp cộp... Lộp cộp... Lộp cộp...

“Con gái cưng của tôi, bảo bối à, mau gọi xe cứu thương đi.”

“Cái thứ đó đang ở đâu?”

“Không tìm ra được. Chắc là nó đã trốn rồi.”

“Bùa hộ thân...”

“Cái thứ này là do các cậu cho Liễu Nhan đúng không? Chính các anh đã dạy hư Liễu Nhan nhà tôi.”

“Chú Chu à, bây giờ không phải là lúc nói những việc này.”

“Hừm... Hừm...”

“Liễu Nhan à, Liễu Nhan. Hức... Hức...”

“Trước tiên chúng ta phải cầm máu cho cô ấy đã. Con từng học qua một khoá cấp cứu, mời hai người nhường đường.”

“Đừng đụng vào con gái tôi. Tôi sẽ không để các cậu đụng vào người con gái tôi đâu. Các anh muốn làm gì vậy hả. Mau thả tôi ra.”

“Các cậu mau cút ra ngoài, mau cút ra ngoài cho tôi.”

“Dì Chu, con từng học qua một khoá cấp cứu, dì hãy để con tiến hành cầm máu cho cô Chu trước đã.”

“Cậu... Có thật là...”

“Bà xã, chính là họ. Nhất định là bọn họ đã dạy hư Liễu Nhan nhà chúng ta.”

“May mà tim cô ấy còn đập và đã kịp thời cầm máu, giờ chỉ cần đợi xe cứu thương đến và đưa cô ấy vào bệnh viện để tiến hành chữa trị thôi.”

“Cậu đang muốn tìm kiếm gì vậy?”

“Sếp, có phải là cái này không?”

“Ya... A... A...”

“Sao lại như vậy? Đá bích tỷ sao lại...”

“Đá bích tỷ hoá thành người sao?”

“Ya... A... A... Ao...”

“Thứ này chỉ mới là một đứa con nít còn chưa biết nói thì đã có tâm địa độc ác như vậy rồi.”

“Ya... A...”

Cạch!

Bí bo bí bo...

“Rốt cuộc... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Đầu đuôi mọi chuyện ra sao thì hãy đợi cô Chu tỉnh lại đã rồi nói sau.”

Ngày 27 tháng 12 năm 2005, cổ Chu Liễu Nhan bị vật nhọn rạch chảy máu, được đưa đến bệnh viện tiến hành cứu chữa. Sau khi được cứu chữa kịp thời, không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Ngày 4 tháng 1 năm 2006, Chu Liễu Nhan cùng bố mẹ đến phòng nghiên cứu. Kèm file ghi âm 02820060104.wav.

“Chào mọi người, mời vào.”

“Ừ.”

“Sức khoẻ cô Chu đã bình phục rồi chứ?”

“Dây thanh đới bị tổn thương, vẫn chưa lành hẳn. Ngoài ra các vết thương khác đều đã lành rồi.”

“Vậy thì quá tốt rồi.”

“Ừ.”

“Lần này chúng tôi đến đây là để cảm ơn các cậu. Liễu Nhan đã kể hết mọi chuyện cho chúng tôi nghe. Chúng tôi thật không thể ngờ rằng lại xảy ra những chuyện như vậy.”

“Hức... Xém tí nữa thôi... Xém tí nữa là đã làm Liễu Nhan mất mạng rồi.”

“Mẹ, bây giờ đã không sao rồi. Mọi chuyện đã qua rồi.”

“Cái thứ đó, viên đá bích tỷ xanh kia là do một người bạn tặng cho tôi. Ông ta làm nghề chuyên chế tác các sản phẩm thủ công mĩ nghệ từ đá bích tỷ. Khi tôi đến thăm quan xưởng của ông ta, nhìn thấy những viên đá bích tỷ thô này thì tôi liền lựa một viên trông có vẻ khá đẹp. Lúc đó chỉ cảm thấy đây là một viên đá khá đẹp, sau đó tôi càng nhìn lại càng thấy thích, thường xuyên cầm viên đá lên ngắm nghía, lúc nào cũng mang the bên mình. Hai hôm trước tôi có gọi điện hỏi ông bạn của tôi, ông ấy nói rằng viên đá đó được khai quật chung với những viên đá bích tỷ thô khác. Lúc mới khai quật lên thì nó vốn là một khối đá nguyên vẹn, khối đá đó nặng khoảng bảy, tám kí. Trong quá trình vận chuyển lại xảy ra chút vấn đề, khối đá đó bị va đập vỡ vụn.”

“Chú đang lo lắng khối đá đó có vấn đề bất thường sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy bạn chú còn giữ lại những mảnh vỡ khác của khối đá đó không?”

“À cái này thì... Ông ta đã đem những mảnh vỡ đó chế tác thành sản phẩm mĩ nghệ và những món đồ đó đã được đem bán hết rồi.”

“Bên xưởng của bạn chú có gặp phải hiện tượng quái dị như thế này không?”

“Có chứ, có chứ. Một người thợ điêu khắc làm bên xưởng của bạn tôi cũng đã chọn một viên đá bích tỷ xanh. Ông ta cũng giống như tôi vậy, vừa nhìn đã thấy thích viên đá ấy, lúc nào cũng mang theo bên mình. Trong nhà ông ta cũng xảy ra những chuyện tương tự như vậy, thế nhưng ông ta lại kém may mắn hơn tôi. Cháu của ông ta bị thứ đó giết hại, nguyên nhân tử vọng là do bị gạch rơi vỡ đầu mà chết. Sau đó ông ta có báo cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được hung thủ.”

“Đối tượng bị yêu quái tấn công vẫn là những đứa trẻ trong nhà sao?”

“Ừ. Nhưng tôi lại cảm thấy, có thể mục tiêu mà thứ đó nhắm đến không phải là những đứa trẻ.”

“Sao chú lại nghĩ vậy?”

“Gia đình người thợ điêu khắc kia gồm ba thế hệ ở chung với nhau. Ông ta có hai đứa con trai và một đứa con gái, con trai và con gái của ông ta sống ở kế bên nhà, mọi chuyện đều rất tốt, không có gì xảy ra cả. Nhưng sau khi ông ta mang theo viên đá đó về nhà, gia đình ông ta bắt đầu xảy ra vấn đề, có lúc thì bị mất đồ, có lúc thì bị phá hỏng, những thành viên trong gia đình đổ lỗi cho nhau, gây ra nhiều trận cãi vả. Đứa cháu của ông ta bị mất mạng như là một mồi lửa, kết quả cuối cùng là hạnh phúc gia đình tan vỡ.”

“Thì ra mục đích của nó là muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình.”

“Đây chỉ là những suy nghĩ của tôi thôi.”

“Rất có thể là có liên quan đến việc khối đá nguyên vẹn bị va đập vỡ vụn, nên nó mới có những suy nghĩ lệch lạc như vậy.”

“Nếu vậy... Vậy thì chúng ta phải làm sao?”

“Nói thật lòng thì tụi con cũng chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này cả. Những mảnh vỡ của khối đá đó đã được chế tác thành sản phẩm mĩ nghệ đem bán cho mọi người, nó đã bị phân tán khắp nơi, nếu chỉ dựa vào sức người và sức của của phòng nghiên cứu tụi con thì căn bản không có khả năng tìm lại được hết những mảnh vỡ đó.”

“Như vậy à...”

“Người thợ điêu khắc mà chú nói qua, ông ta còn giữ lấy viên đá đó không?”

“À còn chứ. Các cậu có thể giúp ông ta diệt trừ yêu quái không?”

“Cái này thì tụi con có thể giúp được.”

“Vậy thì phải làm phiền các cậu rồi.”

Ngày 8 tháng 1 năm 2006, xử lí viên đá bích tỷ.

Ngày 9 tháng 1 năm 2006, công cuộc điều tra hoàn thành, kết quả sự kiện: Vẫn chưa thể tìm lại được hết những mảnh vỡ đá bích tỷ, sự kiện đá bích tỷ được liệt vào danh sách “Những sự kiện chưa kết thúc”, thiết lập từ khoá “Đá bích tỷ”, “Quỷ náo loạn”. Nếu như xảy ra những vụ việc tương tự như vậy sẽ tiếp tục điều tra, ưu tiên xử lý.

“Anh Kỳ, anh lại đang xem cái đó hả?” Tí Còi dựa vào vai tôi, đưa mắt nhìn về phía màn hình.

Tôi ngáp một cái thật dài rồi nói tiếp: “Ừ, không có việc gì làm nên xem thử.”

“Đá bích tỷ, quỷ náo loạn sao?” Tí Còi nhìn vào màn hình, “Cái này...” Cậu ta đang nói thì bỗng im bặt, không nói thêm gì nữa.

Tôi tò mò: “Cậu nghĩ ra được gì hả?”

Vẻ mặt Tí Còi trông không tốt lắm: “Tôi từng tặng cho cô ấy một chiếc vòng đeo tay làm bằng đá bích tỷ.” Tí Còi nói tiếp: “Cô ấy còn chê rằng đá bích tỷ không chứa năng lượng gì cả.”

“Cô ấy” mà Tí Còi nhắc tới chắc chắn là cô bạn gái cũ thích tìm hiểu về phép thuật của cậu ta.

Sau khi nghe xong cái lí do này, tôi rất muốn cười nhưng lại phải ráng nhịn.

Quách Ngọc Khiết vừa nói xong điện thoại, quay sang nhìn tôi và nói: “Lâm Kỳ, chủ nhiệm Mao vừa mới gọi điện thoại đến, bà ấy nói rằng Trương Giai Hâm đã dọn đến nhà của Đào Hải rồi.”

“Tôi còn tưởng cậu ta không biết bẻ khoá cửa nhà đó chứ.” Nghe xong tin này, tôi khá ngạc nhiên, quay sang nhìn Trần Hiểu Khâu.

“Mới có mấy ngày mà cậu ta đã học được cách bẻ khoá rồi à?” Vừa nói Tí Còi vừa làm ra hành động bẻ khoá cửa như trong phim truyền hình.

“Vậy thì phải công nhận rằng cậu ta khá là siêng năng học tập đấy chứ.” Tôi nghiêm mặt, đưa mắt về phía Trần Hiểu Khâu, ý bảo cô ấy gọi điện hỏi chú cô ấy.

Trần Hiểu Khâu gọi điện cho chú cô ấy, nhưng cũng không có kết quả gì. Trần Dật Hàm đã cử người theo dõi Trương Giai Hâm, nhưng chú Hiểu Khâu là Cục trưởng Cục Cảnh sát, có rất nhiều việc phải lo, vụ việc này chắc sẽ không được xếp vào diện ưu tiên trong lịch trình làm việc của ông ấy đâu.

Tôi và Quách Ngọc Khiết thì ngược lại, phải ưu tiên xử lí chuyện này, nên chúng tôi phải lập tức chạy đến thôn Sáu Công Nông để xem xét tình hình.

Sau khi đến thôn Sáu Công Nông, việc đầu tiên mà chúng tôi làm là đi tìm chủ nhiệm Mao, cùng bà ấy đến nhà Đào Hải.

“Tất cả là nhờ vào dì Từ đấy. Bà ấy dọn về đây ở, sau đó tôi mới nghe bà ấy nhắc đến chuyện này, cái cậu trai trẻ đó chắc không phải là con trai của Đào Hải chứ?” Chủ nhiệm Mao trông có vẻ khá lo lắng.

“Không phải.”

Chủ nhiệm Mao lại hỏi tiếp: “Cậu ta chắc cũng không phải là đồng bọn của băng đảng khủng bố nào đó chứ?”

Tôi chần chừ rồi đáp: “Cũng không phải.”

Trần Dật Hàm không có điều tra được thông tin gì về mảng này nên chắc cậu ta cũng không phải đồng bọn của băng đảng khủng bố.

Chúng tôi tiến đến gõ cửa nhưng lại không thấy ai ra mở cửa cả.

Quách Ngọc Khiết dùng hết sức vỗ vào cửa, vừa vỗ vừa gọi thẳng tên Trương Giai Hâm.

Cửa nhà mở ra một cách chậm rãi, đến giờ chúng tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của Trương Giai Hâm: Hai má lõm vào, mặt mọc đầy râu lỏm chỏm.

Tôi và Quách Ngọc Khiết đều cảm thấy bất ngờ trước bộ dáng bây giờ của cậu ta. Hai mắt Trương Giai Hâm lừ đừ, tóc mai trắng bạc, trông cậu ta bây giờ như già đi thêm hai mươi tuổi vậy. Mới có mấy ngày trôi qua, vậy mà cậu ta không chỉ học được cách bẻ khoá cửa, mà còn đi phẫu thuật thẩm mĩ nữa sao.