Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1407: Run sợ (6)

Thái độ của vợ Nhầm Tì vừa dịu dàng vừa rất tâm lý thấu hiểu lòng người.

Với thái độ như thế, thường sẽ rất thuận lợi để hai vợ chồng chia sẻ với nhau. Bất luận thế nào, Nhậm Tì cũng phải có sự giải thích dành cho cô ta.

Nhưng vì mấy chuyện đã xảy ra nên Nhậm Tì đã sinh lòng e sợ vợ mình. Tôi có thể cảm nhận trực tiếp cảm xúc của anh ta. Vợ của Nhậm Tì thì thông qua thái độ tránh né của anh ta mà cũng cảm nhận được.

Cô ta trầm ngầm hồi lâu, rồi thở dài: “Sao anh lại giấu em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ, anh có bồ ở bên ngoài nên hiện tại người ta đang tìm đến tận nhà?” Trong lời nói của cô ta có mang theo sự trách móc, dù đã cố nói bằng giọng điệu đùa giỡn, nhưng nghe vẫn rất gượng gạo.

Nhậm Tì lắc đầu, lập tức phủ nhận phán đoán của cô ta, nhưng lại không giải thích gì thêm.

Vợ của Nhậm Tì đã bắt đầu tức giận, không thèm nói chuyện với anh ta nữa, đi tắm rửa rồi lên giường. Cô ta tắt đèn, không ngó ngàng gì đến Nhậm Tì nữa, quay lưng về phía anh ta, cuộn kín người trong chăn.

Nhậm Tì thì một lát sau mới đi tắm rửa, lặng lẽ trở lại giường, đắp chăn lên người, nhưng hai mắt cứ mở to, muốn ngủ cũng chẳng ngủ được.

Hồi lâu sau, vợ anh ta tung chăn, ngồi bật dậy chất vấn: “Là vợ chồng với nhau bao nhiêu năm, rốt cuộc có chuyện gì mà anh không thể nói với em? Anh nói đi!”

Cô ta tức giận đẩy Nhậm Tì một cái, khiến anh ta suýt rớt khỏi giường, vội ngồi bật dậy.

Trong bóng tối có thể nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ đã ngấn lệ.

Nhậm Tì cũng chịu hết nổi: “Anh cũng không biết phải nói với em thế nào… Anh… anh nhìn thấy em bị ma nhập…”

“Anh đang nói cái gì vậy? Anh lừa em đấy à?” Người phụ nữ càng giận hơn.

“Không có. Vương Tiểu Soái cũng đã nhìn thấy. Lúc nãy chẳng phải em cũng lấy làm lạ với mối quan hệ giữa anh và anh ta đó sao? Hai bọn anh đâu thân thiết gì lắm. Anh ta có thể nhìn thấy một số chuyện. Trước đây anh đã suýt chết, chính anh ta đã cứu anh. Sau đó cả hai đều rời khỏi Dân Khánh, ít liên lạc với nhau. Chuyện này cũng chẳng phải tốt lành gì…” Nhậm Tì bực dọc nói: “Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cả em và con đều… rất quái lạ…”

Nói đến đây, giọng Nhậm Tì trở khá nghẹn ngào.

Vợ anh ta thì đã trừng mắt.

“Anh nói… thật đấy à?” Người phụ nữ dè dặt hỏi lại: “Vừa rồi em… em nằm trên sàn nhà…”

Nhậm Tì gật đầu.

Tôi không nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ, nhưng qua tiếng hơi thở, tôi biết cô ta cũng đã sợ hãi rồi. Nước mắt đã khô, đôi mắt không còn lấp lánh nữa.

Hai vợ chồng cứ ngồi thừ ra đó, chẳng ai nói gì nữa.

Hồi lâu, người phụ nữ mới hỏi: “Vậy thì phải làm sao? Có phải… có phải đi thắp nhang này nọ không… Vương Tiểu Soái đã từng cứu anh, anh ta phải biết làm gì đó chứ? Anh ta giúp được không?”

Nhậm Tì lắc đầu: “Lần trước anh đã đi mời người, là chuyên gia, một phòng nghiên cứu chuyên điều tra hiện tượng quái dị. Mấy ngày trước anh có đến Dân Khánh để tìm họ. Nhưng người ta đã không còn ở đó nữa. Gần đây anh cũng có tìm kiếm, nhưng không biết phải tìm đến ai. Nói ra…”

Nhậm Tì chìm vào trong hồi ức.

Tôi nhìn thấy anh ta đang tìm kiếm trên mạng.

Một trang web tìm kiếm rất sơ sài, tên trang này tôi cũng chưa từng thấy qua. Chắc là một công cụ tìm kiếm nhỏ nào đó và đã bị đào thải từ lâu.

Trong mấy trăm kết quả tìm được, Nhậm Tì đã truy cập vài trang, tìm được một trang kiểu như trang quảng cáo nhỏ, trên đó có để số điện thoại của Thanh Diệp và chỉ có số điện thoại chứ chẳng còn gì khác. Thực sự nhìn còn tệ hơn các trang quảng cáo rác, ưu điểm duy nhất chắc là đơn giản gọn nhẹ, có vẻ được viết bằng văn bản word.

Nhậm Tì tò mò nên gọi điện thử.

Khoảnh khắc đó, anh ta cứ như bị ma xui quỷ khiến.

Nhậm Tì chỉ nhớ đến đây, còn nhiều hơn thì anh ta không nhớ nổi.

“… Là vậy đó… cứ giống như bị dẫn dắt… Lần này anh tìm kiếm thì chẳng tìm được gì, cả cái phòng nghiên cứu đó anh cũng chẳng tìm được.” Nhậm Tì nói.

“Cái phòng nghiên cứu đó, có vấn đề?” Người phụ nữ lí nhí nói, không dám lớn giọng.

“Nhưng đúng là họ đã cứu sống anh…” Nhậm Tì lắc đầu, cũng không thể giải thích được tại sao.

Hai vợ chồng lại rơi vào im lặng.

“Chắc sẽ tìm được người chứ. Hồi đó anh chỉ là một nhân viên nhỏ, đâu có giàu như bây giờ đúng không? Mấy ông chủ mà anh quen biết, chẳng phải cũng tin phong thủy lắm sao? Chắc họ cũng có quen biết người này người nọ chứ.” Người phụ nữ lại đề nghị.

Nhậm Tì ngẫm nghĩ một lát, trong đầu hiện ra vài khuôn mặt, nhưng chỉ cười gượng nói: “Nhà mình giàu thì giàu thật, nhưng làm ăn cũng chỉ mức đó thôi. Tầng lớp thượng lưu làm sao quen biết nổi. Còn mấy người mà anh quen thì cũng na ná như anh, đều gặp thời mà phất lên. Những thứ phong thủy mà họ tin…” Nhậm Tì nói đến đây thì lắc đầu.

Trong lòng anh ta biết rất rõ.

Anh ta kinh doanh về mảng trang phục, tự có nhãn hiệu riêng, đồng thời còn làm thêm một chút bên mảng OEM*. Tuy kiếm được không ít, vốn lưu động hàng tháng ổn định, hiện tại vốn trong tay cũng lớn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi làm ăn nhỏ. Không thể sánh bằng các ông chủ lớn có gốc có gác, và cũng không thể quen biết nổi các đại sư nổi tiếng.

* Nhà sản xuất phụ tùng gốc thường gọi tắt là OEM (viết tắt của Original Equipment Manufacturer trong tiếng Anh) là những hãng thực sự sản xuất một sản phẩm mặc dù sản phẩm đó lại mang nhãn hiệu của hãng khác. Đây là các công ty thực sự chế tạo ra một phụ tùng nào đó. Khác với những người buôn bán lại, làm tăng giá trị hàng hóa. Họ là những nhà chế tạo, sửa chữa, bỏ vào bọc, và bán ra phụ tùng đó.

Qua kí ức của anh ta, tôi đã nhìn thấy vài khuôn mặt của các thầy phong thủy. Nhìn vào rất trịnh trọng, hướng dẫn người ta bố trí văn phòng, trang hoàng nội thất trong nhà, cũng khiến người khác thoải mái không sợ hãi. Nhưng ngoài những điểm đó ra, tôi chẳng thấy họ có gì đặc biệt cả.

Người của Thanh Diệp hình như không mặn mà mấy với phong thủy, và cũng không làm việc về mặt này. Tôi biết trong phòng nghiên cứu cũng có bố trí, nhưng đó là thứ kiểu như trận pháp, chứ không phải trận phong thủy.

Thông qua kí ức của Nhậm Tì, tôi không thể biết được những thầy phong thủy đó tài cán đến đâu. Nhưng bản thân Nhậm Tì thì đã có đánh giá của mình.

“… Trước đây ông chủ Khúc chẳng phải đã gom tiền bỏ trốn đó sao? Cái trận phong thủy gì đó cũng vô dụng thôi.” Nhậm Tì nói.

Hai vợ chồng một lần nữa lặng thinh.

“Đành đi một bước tính một bước thôi. Đi chùa thắp nhang cũng được, biết đâu ngôi chùa miếu nào đó có Phật thật. Để anh đưa hai mẹ con đến núi Phổ Thế một chuyến. Chỗ đó chắc sẽ linh nghiệm đấy.” Nhậm Tì nói.

Hai vợ chồng đã quyết định xong lịch trình.

Cảnh mộng nhanh chóng biến đổi, tôi nhìn thấy hai vợ chông dẫn theo con gái, giữa trời đông giá rét mặc thật dày, ngồi trong cáp treo.

Cáp treo đã hơi cũ kĩ, nhưng vẫn đỡ hơn loại cabin cáp treo chỉ có mỗi một khung sắt. Cabin này ngoại trừ khung sắt còn có vỏ bọc ở bên ngoài, ngồi bên trong còn có thể chạm sàn.

Gió rít ù ù qua ô thông gió của thùng cáp treo. Cửa sổ bằng kính khép chặt nhưng không chắn gió hiệu quả, một khung cửa bị thổi tung, gió ào ạt lùa vào.

Bé gái mặc đồ rất dày nhưng đôi má vẫn ửng hồng vì lạnh, cô bé đang gục đầu vào ngực mẹ.

Quan sát bên ngoài qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy biển mây hùng tráng rực rỡ giữa các thung lũng.

Ở điểm đầu mút của đường dây cáp là đỉnh núi, nơi đó có một ngôi chùa. Nhìn từ đằng xa, tất cả tạo thành một bức tranh khiến lòng người yên tĩnh trở lại. Các cabin và hệ thống cáp treo đồ sộ cũng không thể phá hoại cái không gian yên bình này.

Lúc nhỏ tôi đã từng lên núi Phổ Thế, khi ấy cảm nhận vẫn chưa được sâu sắc. Tiếp xúc với Thanh Diệp, sau khi biết được núi Phổ Thế không thể giải quyết được một vài ma quỷ, thì với ngôi chùa quanh năm ngập tràn nhang khói này, tôi đã không còn tin tưởng mấy những lời đồn đãi rằng nó cực kì linh thiêng nữa. Nhưng bây giờ nhìn thấy, trong lòng vẫn cảm thấy rung động.

Nếu có linh hồn, chắc núi Phổ Thế cũng chỉ sản sinh ra một linh hồn rất hiền lành và yên bình nhỉ.

Một linh hồn như thế, phải chăng cũng có thể trừ ma đuổi tà được?

Đang tôi ngẫm nghĩ, thậm chí còn hy vọng, thì cảm thấy cabin cáp treo chợt lắc lư mấy cái.

Bé gái đang liên tục giẫm chân cực kì mạnh lên sàn cabin.

Nhậm Tì quay đầu nhắc nhở: “Đừng có nghịch. Nguy hiểm lắm.”

Cô bé ngừng lại, không ngẩng đầu lên, mà cất giọng u ám hỏi: “Nguy hiểm lắm… là sẽ… chết đúng không?”

Vừa nói, cô bé vừa xoay đầu qua nhìn Nhậm Tì, nở một nụ cười tà ác.

Đùng!

Cô bé lại giẫm chân một cái nữa.

Ngay khoảng khắc này, trên mặt kính đã xuất hiện vết nứt, sàn cabin phát ra âm thanh cót két, chợt rắc một tiếng, nguyên tấm sàn rớt thẳng xuống vực sâu thăm thẳm, ngay cả tiếng tiếp đất cũng không nghe thấy.