Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1397: Mầm sống mới (7)

Sau cơn ác mộng, ý thức của tôi vẫn còn khá mờ mịt.

Hình như tôi đã trao đổi với anh mình, nhưng hình như vẫn chưa.

Tôi nhớ lại vụ tai nạn mà mẹ tôi gặp phải hồi năm ngoái. Bà ấy băng ẩu qua đường, chiếc xe gây tai nạn bị một chiếc xe đỗ sai luật trên đường che khuất tầm nhìn, tông thẳng vào bà ấy. Sau đó bà được đưa đến bệnh viện, nhưng chưa được hai ngày thì mẹ qua đời.

Chuyện đó đã đi qua gần một năm rồi, mà tòa án vẫn đang trong quá trình xét xử. Vợ chồng anh trai tôi đều bận rộn và rất mệt mỏi vì chuyện này.

Tôi đúng ra đã ngầm thông báo cho anh tôi, nhưng anh tôi hình như không hiểu được.

Mỗi lần nhớ đến chuyện của người ngoại quốc đó, thì tinh thần tôi lại không yên.

Mỗi đêm tôi đều mơ thấy khoảnh sân ấy, mơ thấy mình bị treo trên cây, chết dần chết mòn, thân thể thối rữa từng chút một.

Tôi muốn trốn chạy, bắt đầu tìm kiếm công việc ở thành phố khác.

Không, tôi phải đi tìm tên ngoại quốc đó, tôi phải bắt bằng được hắn…

Hướng tư duy của tôi càng lúc càng rối loạn.

Chớp mắt mà đã đến thời điểm tòa mở phiên xét xử tiếp theo.

Tài xế gây tai nạn và tài xế chiếc xe đỗ trái phép đều là bị cáo. Thẩm định trách nhiệm liên quan và xử phạt hình sự, phía cảnh sát đều đã làm hết rồi. Còn tòa thì phán quyết bồi thường dân sự.

Tôi ngồi tham dự phiên tòa, xem video trích từ camera quan sát được trình chiếu trên màn hình nhỏ ở tòa án.

Mẹ tôi lao thẳng từ lối dành cho người đi bộ lên làn đường xe cơ giới. Hình như bà ấy đang chạy trốn thứ gì đó, sợ hãi và vội vã. Chỉ nhìn thấy từ đằng sau lưng, nhưng tôi vẫn có thể đoán được tâm trạng của bà ấy. Mẹ tôi đã nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, đương nhiên tôi hiểu rất rõ.

Luật sư bên bị cáo đang chỉ trích hành vi phạm luật của mẹ tôi.

Tôi thì chẳng còn tâm trạng để nghe tiếp.

Mẹ tôi bị tông ngã xuống đường. Tài xế xuống xe, người đi đường xung quanh cũng xúm lại.

Tôi nhìn thấy một cái đầu trong đám đông.

Người đó đứng ở góc dưới cùng trên màn hình, camera chỉ quay được mỗi cái đầu của ông ta, với mái tóc màu nâu.

Thân thể tôi nhè nhẹ run lên.

Chính là cái người ngoại quốc đó!

Tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng động vang lên.

Tiếng mở cửa kéo dài rất lâu. Hệt như hiệu ứng âm thanh trong phim kinh dị, chỉ một tiếng “kẽo kẹt…”, mà tựa như có thể ngân dài bất tận.

Tôi cảm thấy đằng sau có ánh mắt ai đó đang nhắm đến mình, khiến da gà da vịt trên người tôi đều dựng đứng.

Trong lòng tôi trào ra nỗi sợ hãi khiến tôi không dám quay đầu lại; nhưng lại có một ý nghĩ khác ra lệnh tôi phải quay đầu lại.

Từ hướng cửa có gió lạnh ùa đến, phiêu phiêu thốc vào gáy rồi sượt qua má tôi.

Tôi đã sợ lại càng thêm sợ.

Kẽo kẹt….

Hình như cửa đang được khép lại.

Âm thanh vẫn được kéo dài rất lâu.

Tim tôi đập liên hồi, mong sao cho cánh cửa đóng lại mau mau một chút.

Tôi cũng muốn quay đầu lại, muốn phóng về phía cửa.

Hai ý nghĩ đối lập nhau khiến tôi đau đầu kinh khủng.

Rầm!

Lúc cửa đóng lại đã phát ra một tiếng động rất lớn, khiến cả gian phòng xét xử đều rung lên.

Nhưng lạ một chỗ là, ngoài tôi ra thì chẳng còn ai khác phát hiện ra chuyện quái lạ này.

Cộp cộp cộp…

Tiến bước chân đang đến gần.

Tôi vừa thở phào được một hơi, thì bây giờ lại lo sợ bất an tiếp.

Thân thể tôi gồng cứng, nghiêng tai nghe ngóng.

Tiếng bước chân đang từng bước lại gần hơn, vang lên từ đường đi bên hông tôi.

Người đến xem xét xử không nhiều, hàng ghế này cũng chỉ có một mình tôi ngồi. Người đó đang lách mình đi đến, cái bóng người cao lớn hoàn toàn trùm phủ lấy thân thể tôi.

Tôi thấy mình hô hấp rất khó khăn.

Người đó đang mang trên người một thứ mùi rất kì quái, mùi máu tanh nồng, hơi gió lạnh buốt, hình như còn có mùi đất đang cháy khét lẹt…

Tôi nhớ đến khoảnh sân đó, rồi cảm thấy trên cổ mình xuất hiện một cái thòng lọng, từ từ siết chặt, sắp sửa treo cổ tôi lên.

Cái người đó đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Nhịp tim tôi tựa như đã ngừng đập.

Người đó không làm gì thêm cả, qua khóe mắt tôi chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng người, nhìn thấy một phần đầu gối của người đó, chẳng thấy được những bộ phận khác.

Nhưng trong đầu tôi thì đã hiện ra khuôn mặt của người ngoại quốc đó.

Tôi nâng cao cảnh giác với cái người đang ngồi cạnh mình, nhưng nếu ông ta thực sự sẽ làm gì đó, tôi đoán mình cũng chỉ là con cá đã nằm trên thớt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Vẫn có thể phản kháng được…

Trong đầu tôi đang có giọng nói bảo tôi tóm lấy ông ta.

Tôi không biết phải làm sao cả.

Đợi đến lúc tòa tuyên án, tôi mới định thần lại, trông thấy hai vợ chồng anh tôi nhìn về phía tôi, gật gật đầu.

Tôi vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

Anh đã đi về phía tôi.

Chợt nhớ ra cái người đang ngồi bên cạnh mình, nhưng qua khóe mắt tôi đột nhiên nhận thấy cái bóng người đó đã mất tăm.

Xoay cái cần cổ đã cứng đờ qua, tôi nhận ra bên cạnh mình quả nhiên đang trống không.

“Em sao vậy?” Anh trai tôi hỏi.

Tôi chỉ im lặng lắc đầu.

Đang định đứng lên, tôi chợt cảm thấy cổ chân mình bị tóm chặt.

Vội vàng cúi xuống, tôi trông thấy dưới ghế ngồi có một đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi giật bắn người, buột miệng la lên một tiếng rồi nhào người đến, đụng phải hàng ghế ngồi ở phía trước.

Anh trai kéo tôi lại, rồi hỏi tôi bị làm sao.

Tôi cúi đầu xuống nhìn, hình như chẳng thấy có gì cả.

Lại nhìn qua đó, cũng chỉ trông thấy cái bóng dài của hàng ghế, đâu có đôi mắt nào đâu?

Tôi vô cùng bất an, kế đó ý thức càng trở nên hoang mang.

Đến lúc tôi tỉnh táo trở lại, thì tôi thấy tôi đang nghĩ đến tuổi thọ của mình.

Người đó nói tôi có thể sống đến 91 tuổi. Dù đã chia cho đứa cháu một nửa, nhưng cũng chưa đến lúc.

Vẫn chưa đến lúc mà…

Tôi tự trấn an mình.

Thoáng chốc, tôi lại thấy mình đang đứng đợi xe ở trạm xe buýt.

Người xung quanh trạm không ít, người đang đợi xe khá đông, người xếp hàng đợi mua đồ ở quầy thức ăn đằng sau cũng không ít.

Tôi nhìn bảng hiệu, nhớ loáng thoáng đây là một tiệm bánh kem mi-ni nổi tiếng trên mạng.

Chiếc xe mới đã đến trạm, người đứng đợi đã lên xe hết một nửa, xung quanh trở nên thoáng rộng hơn

Tôi vẫn tiếp tục đợi, người xếp hàng mua bánh ở đằng sau lại kéo nhau ra, cùng đợi xe.

Lát sau, tôi thấy chiếc xe mình đang đợi đã xuất hiện ở ngã tư phía trước mặt.

Nó đang đợi đèn đỏ, còn chút nữa là đến.

Những người đang đứng đợi xe đó khá đông và cũng có không ít người đã bước lên trước vài bước, tiến sát đến mép đường.

Tôi chậm mất một nhịp, nên bị đùn ra sau.

Xông lên trên còn có hai bà cụ, nên tôi đành tránh qua một bên.

Quét mắt một lượt, tôi nhận ra trong nhóm khách xếp hàng mua bánh kem, có một bóng người to lớn, đầu đội mũ.

Khi tôi và người đó bốn mắt chạm nhau, đôi mắt xanh lam hình như vừa lóe lên một luồng ánh sáng đỏ ngầu.

Tôi há hốc mồm, sống lưng đã dựng gai ốc, theo bản năng chỉ muốn bỏ chạy.

Một tiếng động “ầm” vô cùng lớn vang lên, khói đen cuồn cuộn lan ra từ trong tiệm bánh kem.

Những người xung quanh đang la hét tháo chạy.

Tôi bị tiếng động ấy làm cho choáng váng, không biết đã bị ai đó tông phải, ngã nhào xuống đất.

Nửa thân trên của tôi nằm trên mặt đường, còn đôi chân thì vẫn còn vắt trên vỉa hè. Thình lình, có ai đó giẫm lên chân tôi một cái, ngay sau đó còn giẫm đùng đùng lên người tôi.

Tôi đau đến thở không ra hơi, hình như thắt lưng đã bị trẹo, đau buốt óc.

Người đó giẫm đạp điên loạn trên người tôi, khiến lưng tôi lún xuống một khúc.

Tôi đau đớn rên la, người đó đã bò dậy, giẫm thẳng vào đầu tôi, rồi loạng choạng bỏ chạy.

Xung quanh ngập chìm trong tiếng la hét.

Tôi nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một đôi giày da.

“Cậu Triệu, đến lúc rồi đấy.” Giọng nói không thể nào quên được đang vang lên trên đầu tôi.

Tôi cảm thấy có một bàn tay nắm lấy đầu mình, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên.

Tôi vô cùng bàng hoàng, hoảng hốt la lên: “Tại sao! Đợi đã! Vẫn chưa…”

“Đến lúc rồi, cậu Triệu.” Giọng nói đó lại vang lên.

Tôi đã bị xách bổng lên hoàn toàn, nhìn thấy khuôn mặt phương Tây đó. Có điều lần này màu da của ông ta đỏ tía, đôi mắt của ông ta cũng đỏ như thế. Không hề mặc quần áo bình thường, cơ bắp cuồn cuộn trên thân thể trần như nhộng, nhìn vào cứ như ma nơ canh, lại còn phản quang nữa. Trên đầu ông ta mọc hai chiếc sừng, chiếc đuôi mảnh khảnh ở đằng sau đang đong đưa.

Tôi trợn to mắt, run như cầy sấy.

Không phải con người!

Đây là…

Ác ma!

Quái vật!

Hai ý nghĩ này va đập vào nhau trong đầu tôi.

Cái thứ trước mặt tôi nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười hung ác: “Chín mươi mốt tuổi, đó là tôi nói bừa thôi. Làm sao tôi có thể chờ đợi nhiều năm đến thế chứ? Được rồi, cậu Triệu, lên đường thôi.”

Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, vùng vẫy trong vô thức, ai mà ngờ nó lại nắm lấy đầu tôi mà lôi đi như thế.

Tôi liếc mắt nhìn cảnh tượng đằng sau mình.

Trong tiệm bánh kem, khói đen vẫn đang ùn ùn bốc ra. Trên con đường trước trạm xe buýt, tôi thấy thân thể mình đang nằm bẹp trên đường, miệng đang ộc máu, không chút nhúc nhích.