“Không biết được. Sau cánh cửa có gì đó, tôi...” Tôi do dự.
So với những lần đụng độ với ma thì cảm giác khác, không phải kiểu âm khí như Diệp Thanh nói, cũng không giống như cảm giác nguy hiểm của Phòng Nghiên cứu. Tôi chỉ cảm thấy cánh cửa vừa mới mở không phải cánh cửa thông thường, nghe tiếng ổ khóa rất kỳ quái, ngoài tiếng lách cách bình thường còn có tiếng của kim loại leng keng nữa. Lúc này chìa khóa trong tay tôi cũng đã biến đổi, cầm nãy giờ nhưng không chút hơi ấm, ngược lại lạnh tanh, còn cảm nhận được sự khác biệt của nhiệt độ, hơi lạnh này phát ra từ trong lỗ của ổ khóa.
Tôi còn chưa quyết định, Trần Dật Hàm cũng không tỏ thái độ gì, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh truyền đến từ chiếc chìa khóa.
Tôi vẫn còn giữ tư thế cầm chìa mở cửa, nhưng cánh cửa đã tự động mở.
“Ủa, các anh tìm ai thế? Tại sao các anh lại có chìa khóa?”
Cửa mở, sau cánh cửa là một người thanh niên trẻ, cỡ chừng hai mươi tuổi, mắt nhỏ xíu nhưng hay đá tới đá lui, khiến cho người nhìn hơi khó chịu. Cậu ta thấy người đứng sau lưng tôi, đôi mắt ti hí cố gắng mở to nhưng cũng không thể to hơn được, phẩy tay liền muốn đóng cửa lại.
Tế bào vận động của Quách Ngọc Khiết tốt hơn ai hết, đẩy tôi ra, rồi đưa tay chỉ vào cửa: “Trương Giai Hâm!”
Tôi ngã sải lải trên sàn, đau đến bong gân, Gã Béo thương xót đỡ tôi dậy. “Quách Ngọc Khiến, em biết người này sao?” Tôi vừa xoa cánh tay vừa hỏi.
“Đây là chủ nợ của Đào Hải!” Quách Ngọc Khiết trả lời.
“Sao thằng nhóc này lại ở đây? Cậu có chìa khóa bằng cách nào? Cậu muốn làm gì?” Tí Còi hỏi liền tù tì mấy câu.
Trương Giai Hâm mặt đỏ bừng, cố gắng hết sức nhưng không thể đóng cánh cửa lại. Tôi và Tí Còi, Gã Béo đều nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại cho cái tay lộ hết gân xanh, rồi lại đưa mắt nhìn cô em xinh đẹp Quách Ngọc Khiết đang trong dáng vẻ thoải mái một tay đè cánh cửa. Chà chà, thật không thể dùng từ ngữ nào diễn tả được.
Trần Dật Hàm đi về phía trước, trình ra những chứng từ của bản thân.
Khuôn mặt đỏ bừng của Trương Giai Hâm trở nên trắng bệch, ngoan ngoãn nghe lời mở cửa, đứng trong nhà cứ chà chà bàn tay, “Tôi, tôi đến thu nợ mà. Đào Hải nợ tiền của tôi, tôi không đến lấy thì không có gì bỏ bụng rồi. Tôi còn phải nuôi gia đình nữa, đâu thể cứ đợi con của ông ta mãi phải không? Con ông ta cũng không biết khi nào mới về, tôi muốn tìm cũng không tìm được.”
“Cậu đến thu nợ mà dọn hẳn vào nhà của người ta thế sao? Còn cạy cửa nữa chứ?” Tí Còi không dám vào trong nhà, đứng ngoài cửa quan sát một lúc, liếc mắt đã thấy mấy hộp đồ ăn ship đến để ở phòng khách.
Trần Dật Hàm cũng không vào trong mà đưa mắt nhìn tôi.
Tôi vừa bị Quách Ngọc Khiết đẩy ra, giờ lại đổi chỗ với Quách Ngọc Khiết đứng ở trước cửa.
Trương Giai Hâm không biết lai lịch của tôi, thấy họ nhường chỗ cho tôi, tưởng tôi là lãnh đạo lớn hơn cả Cục trưởng Cục Cảnh sát, đột nhiên cẩn trọng vô cùng, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi thừa cơ ngó vào trong nhà. Ngoại trừa hộp cơm ra, trong nhà còn có loại rác khác. Phỏng chừng là sau hôm cứu viện đó, đội phòng cháy và cảnh sát để lại tàn cuộc. Đầy tớ của dân cũng sẽ không thật sự giống người hầu đem nhân dân như sếp lớn mà hầu hạ.
Nhất thời tôi cũng chưa phát hiện điều gì nữa.
Trương Giai Hâm bị áp lực vô hình đè bẹp, mở miệng nói cười: “Các sếp à, tôi đang gấp thôi mà? Tôi chấp nhận sai, chắc chắn cùng con trai Đào Hải nhận lỗi. Hôm nay tôi sẽ dọn đi. Mọi người xem như vậy được không? Nếu không, tôi sắp xếp lại phòng ốc cho mọi người? Như vậy xem như là lời xin lỗi. Tôi quét dọn nơi đây sạch sẽ xong, con trai Đào Hải muốn ở đây, cho thuê hay bán đi cũng dễ dàng đúng không? Không cần phải thuê người dọn dẹp làm gì cho tốn tiền, tốn thời gian.”
Tôi ngắt lời của Trương Giai Lâm nói: “Chỉ có mình cậu ở đây sao?”
Trương Giai Hâm bắt tay, nói chuyện bình thản như quân tử vậy, “Chỉ mình tôi thôi. Tôi cũng chỉ mới đến một ngày, thật là tức giận quá nên mới đợi con trai của Đào Hải. Tôi phải làm gì đó thì mới có thể nói gì với người nhà chứ? Đồ đạc tôi có đụng đến đâu, chưa lấy ở đây một xu một cắc nào, các sếp có thể kiểm tra.”
Cửa đóng lại, tôi quan sát thấy xung quanh rất rộng, nhưng vẫn như cũ, không có vấn đề gì có thể tìm ra. Tôi nghĩ để cho Tí Còi bọn họ đứng ngoài cửa đợi, mình tôi vào xem sao.
Tụi Tí Còi đương nhiên không đồng ý, Trần Dật Hàm ngăn lại.
“Tôi và cậu ta cùng vào là được rồi, mọi người đợi ở bên ngoài đi.” Trần Dật Hàm nói xong lời này còn đưa mắt nhìn Trương Giai Hâm.
Trương Giai Hâm rụt rè, cười theo, không dám mở miệng.
Bọn Tí Còi đành đợi ở bên ngoài.
Nhà Đào Hải có hai phòng ngủ một phòng khách, là loại hình căn hộ tiêu chuẩn của thôn Sáu Công Nông, đồ đạc không nhiều, xem ra khá là nghèo, rất nhiều đồ gia dụng điện tử cũng đã thuộc hàng đồ cổ mười mấy năm trước, tôi không thấy Đào Hải trong nhà, cũng không thấy con ma nào khác.
Trần Dật Hàm là cảnh sát nên mục tiêu quan sát của anh ta và tôi khác nhau. Anh ta nhặt tờ giấy note dưới bàn phòng khách, rồi quay qua đưa tờ giấy phẩy phẩy trước mặt Trương Giai Hâm, “Chỉ một ngày ư?”
Trương Giai Hâm liền van xin, “Sếp lớn, Cục trưởng, cho tôi xin con đường sống, tôi hết cách rồi. Không lấy được tiền, tôi rất khó nói, chỉ còn cách ở lại đây.”
“Cậu đã làm cái chìa mới?” Trần Dật Hàm nói vui với Trương Giai Hâm.
Trương Giai Hâm ngoan ngoãn móc từ trong túi ra.
Cậu ta dám làm chìa khóa một lần thì sẽ làm được lần hai. Tôi không tin Trần Dật Hàm không suy nghĩ rõ vấn đề này.
Trần Dật Hàm chau mày, đưa tay về phía tôi, “Đưa tôi chìa khóa của cậu.”
Tôi không hiểu đầu đuôi liền đưa cho Trần Dật Hàm.
Hai cái chìa khóa để chung một chỗ, tôi và Trương Giai Hâm cũng sửng sốt, không nhịn được bốn mắt giao nhau, rồi như chợt tỉnh và rời mắt ra chỗ khác.
Hai cái chìa khóa đó dấu răng không giống nhau, tôi còn tưởng Trương Giai Hâm cầm sai chìa, hay lại dùng cái chìa khác làm đại, Trương Giai Hâm chắc cũng nghĩ giống tôi nên hai người trong phút chốc mới bốn mắt giao nhau như thế. Sau khi nhìn nhau, hai người chúng tôi đều hiểu ra không phải làm sai.
“Cậu đi mở thử xem.” Trần Dật Hàm đưa chìa khóa cho Trương Giai Hâm.
Trương Giai Hâm rất nghe lời, kêu làm gì làm đó, lại còn rất biết điều, không có đóng cửa lại, mở cửa rồi còn thử kiểm tra lại chìa khóa. Tụi Tí Còi đứng bên ngoài đợi ở không rõ sự việc thì thấy Trương Giai Hâm thử xong chìa khóa, tôi đưa cái chìa khác thử một lần nữa. Hai chiếc chìa khóa đều có thể mở cửa được.
Trương Giai Hâm liền vội giải thích: “Cục trưởng, tôi không phải ăn trộm, tôi cũng không phải quen phạm tội đâu. Tôi còn chưa làm qua ăn cắp, đừng nói là vào nhà trộm cướp.”
Trần Dật Hàm nói: “Tôi biết. Trên tay cậu rất sạch sẽ, nhìn là biết không phải làm nghề này rồi. Chìa khóa của cậu ở đâu mà có vậy?”
Trương Giai Hâm ngập ngừng, ánh mắt phát sáng.
“Đào Hải đưa cho cậu ư? Hay là cậu lén lấy chìa khóa của Đào Hải đi in lấy mẫu rồi tốn ít tiền làm hả?” Trần Dật Hàm hỏi.
Trương Giai Hâm úp úp mở mở.
Tôi liền hiểu ra. Chẳng trách Trần Dật Hàm lúc nãy hỏi Trương Giai Hâm chuyện chìa khóa. Anh ta đã sớm nghi ngờ rồi chăng?
“Tại sao lại ở đây?” Trần Dật Hàm tiếp tục hỏi: “Cậu không chịu nói ở đây, chúng ta có thể về cục nói chuyện.”
Trương Giai Hâm hoảng cả lên.
Bị Cục trưởng Cục Cảnh sát đích thân đưa về thì số phận thảm thế nào cũng tưởng tượng ra được.
Tôi nhìn dáng vẻ của Trương Giai Hâm, cảm thấy cậu ta không vô dụng, Trương Giai Hâm lại có cách nghĩ khác. Có lẽ cậu ta thấy không đáng.
Đó là kết luận sau khi tôi nghe Trương Giai Hâm kể lại. Cậu ta rất oan ức, bởi vì cậu ta không làm gì cả. Căn hộ này chưa kịp sang tên lại không có ủy thác thế nào, nhưng Đào Hải hứa hẹn cho cậu ta căn hộ, lấy lý do là trả nợ, nhưng thực chất là Đào Hải đem Tụ Bảo Bồn đưa cho cậu ta giữ.
“Đậy là Tụ Bảo Bồn tuyển, tuyển tôi thì chính là của tôi.”