Câu hỏi này đã được Trần Hiểu Khâu trả lời. Cô ấy đã kể hết ngọn ngành đầu đuôi sự việc, nói đến lúc tôi nằm mơ thì liếc nhìn tôi một cái, tôi chỉ khẽ gật đầu, cô ấy liền đem cảnh trong mơ của tôi kể hết ra.
Trần Dật Hàm lẳng lặng nghe, sau cùng cầm đôi đũa lên, “Ăn cơm thôi. Ăn cơm xong, tôi đi với các cậu đến Phòng Nghiên cứu đó.”
Không ai cầm đũa lên.
“Chú út.” Trần Hiểu Khâu kêu lên một tiếng hiếm hoi.
“Sao rồi, giờ sợ rồi hả?” Trần Dật Hàm không thay đổi sắc mặt, gắp thức ăn, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu, “Cháu không sợ, nhưng việc này không liên quan đến chú.”
“Con cũng bị cuống vào trong rồi thì làm sao không liên quan đến chú được chứ?” Giọng nói của Trần Dật Hàm vẫn bình tĩnh như không có gì cả.
Bọn Tí Còi cũng không chen ngang vào cuộc nói chuyện.
Hai chú cháu này đã bắt đầu cự nhau rồi, Trần Hiểu Khâu không chịu nhận lời, tỏ vẻ không đồng ý ra mặt, Trần Dật Hàm vẫn xem như không có chuyện gì, còn kêu chúng tôi ăn cơm.
Trần Dật Hàm lơ Trần Hiểu Khâu đi, quay ra hỏi tôi: “Cậu đến đó không ít lần rồi nhỉ? Còn thấy ma nữa hả?”
“Vâng, đúng là ở đó khá là kỳ quái. Nhưng tôi cảm thấy Diệp Thanh không phải kẻ xấu.” Tôi buột miệng nói ra.
Thật sự là tôi không cảm thấy Diệp Thanh là người xấu. Có thể anh ta đã sử dụng thủ đoạn gì đó, lúc làm việc thì lạnh nhạt tàn khốc, nhưng anh ta không phải người xấu, không phải kiểu giết người không rõ nguyên nhân. So với đám cha con nhà họ Lý, hay Sở Nhuận, Diệp Thanh đã là người tốt lắm rồi.
“Tôi cũng không cảm thấy anh ta là người xấu.” Trần Dật Hàm nói, “Nếu không lúc đó con cũng không kêu người tìm anh ta gấp gáp như vậy.” Câu cuối cùng muốn nói với Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu míp môi.
“Thiên Sát Cô Tinh, hừ, cái này so với gặp ma càng không đáng sợ.”
“Vậy chú làm sao giải thích được việc người nhà, bạn bè anh ta chết hết chứ?”
“Lâm Kỳ có thể thấy ma, anh ta cũng có thể đúng không? Một người bạn nhỏ thấy ma thì sẽ làm gì.” Trần Dật Hàm hỏi.
Tất cả chúng tôi cùng nhìn về phía anh ta.
Tôi không nghĩ Trần Dật Hàm lại nghĩ theo suy nghĩ đó. Theo dòng suy nghĩ này, sắc mặt tôi càng ngày càng khó coi.
“Anh ta có thể ngộ nhận đó là người. Nếu mà gặp phải con ác ma, hậu quả cũng biết rồi đấy. Người nhà bạn bè anh ta vì anh ta mà chết, có thể là sự thật nhưng không phải do số mạng gì cả.” Trần Dật Hàm phân tích: “Anh ta mở Phòng Nghiên cứu ở thôn Sáu Công Nông, trong khu này đã chết bao nhiêu người rồi?”
Điều này chúng tôi chưa từng điều tra nên không có quyền lên tiếng, chỉ biết nhìn nhau.
“Nếu như có một khu nhà lúc nào cũng tổ chức tang lễ, trước cửa chắc phải mở tiệm bán đồ tang lễ quá. Với lại khu đó cũng giảm giá thuê căn hộ, giá thuê nhà ở đó sẽ rớt xuống đáy giếng, thậm chí là còn có thể lên tin ở tin vắng không chừng.” Trần Dật Hàm vì chuyện cháy nổ của tòa nhà Đào Hải từng đến thôn Sáu Công Nông, còn giải quyết vụ án này, biết tình hình trong khu dân cư này không lấy làm lạ.
Chúng tôi đều hiểu ra và tỏ vẻ ngưỡng mộ khâm phục.
Còn trẻ như vậy đã trở thành Cục trưởng Cục Cảnh sát, không còn gì nghi ngờ, Trần Dật Hàm chính là người suy nghĩ tinh nhanh, quan sát chi tiết.
Trần Hiểu Khâu có được những ưu điểm đó, so với Trần Dật Hàm thì còn kém vài phần.
“Cũng chính là sau khi anh ta hiểu chuyện, anh ta không còn đem phiền phức đến cho người xung quanh nữa. Anh ta có thể khống chế bản thân.” Trần Dật Hàm nói tiếp.
Tôi gật đầu đồng ý, vừa hay chạm mắt với ánh nhìn của Trần Dật Hàm, liền nói: “Bọn họ đều ghi chép lại chuyện gặp phải. Đối với việc đối phó với quỷ quái thì Diệp Thanh rất có bản lĩnh.”
“Nhưng anh ta không phải vô địch đâu đúng không? Thường ra bờ sông thì làm sao mà không ướt giày được? Bọn họ làm ăn kiểu này, rơi vào kết cục như vậy cũng không phải chuyện lạ.” Trần Dật Hàm nhẹ nhàng nói ra nhưng lời này.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cái này là cách nhìn nhận của Trần Dật Hàm đối với Diệp Thanh không xen lẫn chút cảm xúc nào, cách nói của anh ta cũng có lý của nó. Binh sĩ chết ngoài chiến trường, nhà khoa học chết do nghiên cứu nguy hiểm, mối nguy hiểm nghề nghiệp từ cổ chí kim đã có. Người bắt ma chết trong tay con ma mạnh cũng hợp tình hợp lý.
“Vấn đề là người của Phòng Nghiên cứu đó chết hết rồi, đều biến thành ma hết rồi.”
Trần Dật Hàm dẫn chuyện từ khoa học sang huyễn học vô cùng mượt, không có chút gượng gạo nào, không biết có phải anh ta vốn dĩ tin những điều đó hay không. Nghĩ đến lời của đội trưởng Vạn, phải chăng là cảnh sát ít nhiều gì cũng nghe qua một hai chuyện không thể làm rõ thực hư được.
“Cục trưởng Trần, anh không sợ sao?” Tí Còi hỏi.
“Anh bạn này cũng không sợ, còn hay chạy đến đó, tôi thì sợ gì chứ?” Trần Dật Hàm cười cười. “Thực sự có ma nước bắt người thế mạng, Diệp Thanh nếu muốn tìm thế thân, cũng là nhìn trúng người bạn như cậu đúng không?”
Không khí bỗng yên lặng xuống.
“E là anh ta không nhắm trúng tôi đâu.” Tôi rất thành thật nói.
Có lúc Diệp Thanh còn chê tôi phiền phức nữa chứ. Muốn tìm thế thân mà tìm đến tôi thì khi nào anh ta không thể ra tay?
“Đúng vậy, anh ta nhắm trúng cậu chứ cũng không thể nhắm trúng tôi đâu.” Trần Dật Hàm gật gù.
Rõ ràng chưa từng gặp mặt, anh ta lại làm như biết rất rõ về Diệp Thanh vậy.
Trần Hiểu Khâu hỏi: “Vậy chú út, có phải chú biết gì không?”
Tay của Trần Dật Hàm hơi run, đành nói: “Bị con phát hiện rồi.”
“Chú biết gì vậy?” Trần Hiểu Khâu gặng hỏi.
“Mấy đứa hồi trước có nhắc đến vụ án giết người rất lớn của Dân Khánh, vụ án đó tôi có nghe qua. Con người Lưu Miểu, tôi cũng biết đến, anh ta là nhân chứng chứng kiến duy nhất được tìm thấy. Anh ta kể là thấy một con như con sói kéo rách ngực và bụng của ba mẹ, móc lấy nội tạng của họ ăn.” Lúc Trần Dật Hàm nói những lời này còn gắp một miếng gan heo xào lên ăn, “Lúc đó cảnh sát cho rằng anh ta bị sợ đến nỗi bị tinh thần rối loạn, chỉ ghi nhận lời nói chứng cứ của anh ta, không có tiếp nhận. Vụ án phát sinh sau đó không có người nhìn thấy, cũng không tìm được nghi phạm. Vụ án giết người liên hoàn này đột nhiên xảy ra rồi đột nhiên biến mất. Cùng nhau biến mất, còn có Lưu Miểu. Có một quãng thời gian, cảnh sát nghi ngờ Lưu Miểu là hung thủ, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ gì.”
Bọn Tí Còi hít vào thật sâu.
Tí Còi còn run lên rồi hỏi: “Con giống như con sói, lẽ nào là người sói?”
Trần Dật Hàm còn có tâm trí thảo luận vấn đề này với Tí Còi, “Vụ án không phải xảy ra vào đêm trăng tròn, chắc là không phải người sói.”
“Quả nhiên là là hiện tượng quái dị.” Trần Hiểu Khâu nhìn tôi.
Lúc đó tôi cũng đoán mò là hiện tượng quái dị, vì thế Lưu Miểu kết giao với Diệp Thanh, sau khi kết thúc sự việc, có thể là do Diệp Thanh ra tay giúp gì rồi.
“Chú út à, chú vì thế mà biết được Diệp Thanh là người thế nào sao?” Trần Hiểu Khâu lại nói về đề tài cũ.
Khóe miệng Trần Dật Hàm hơi cong lên, “Chuyện này đã chứng minh được rất nhiều chuyện. Thêm cậu nữa, tôi có thể xác định Diệp Thanh không nguy hiểm, ít nhất anh ta không chủ động làm hại người khác.” Trần Dật Hàm chỉ tôi.
Tôi chỉ vào bản thân. “Tôi ư?”
“Sếp của các cậu cũng tinh mắt lắm, không vừa đâu. Con người thì tụ tập cùng đồng loại, con thú thì tìm cách vẽ bầy, tiến hóa thêm nữa, con người vẫn còn trực giác của động vật. Con người có thể thấy ma như cậu, trực giác sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa.”
“Tôi có cảm giác nguy hiểm khi ở Phòng Nghiên cứu.” Tôi thành thực nói.
“Sau đó thì sao?”
Tôi chững lại một chút, trong đầu như nổ tung lên tiếng sét, “Diệp Thanh... đang bảo vệ tôi...”
Cách suy luận này rất hoang đường nhưng lại là toàn bộ suy nghĩ trong đầu của tôi. Thúc giục tôi rời khỏi, bức tranh và cửa đổi vị trí cho nhau, bầu không khí trở nên thay đổi... Diệp Thanh cảnh cáo tôi, cũng là đang bảo vệ tội. Cánh cửa ấy, rốt cưộc là gì chứ?
Trong lòng tôi như bị kiến cắn, lặp đi lặp lại câu “tính hiếu kỳ hại chết con mèo”, khiến suy nghĩ mở cánh cửa đó biến mất.
Trần Hiểu Khâu bị những lời phân tích của Trần Dật Hàm đánh động, không còn can ngăn nữa. Ăn cơm xong, chúng tôi lũ lượt đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Phòng Nghiên cứu vẫn dáng vẻ cũ. Tôi để ý cuối hành lang là bức tranh không phải cánh cửa, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Căn hộ này đã từng sửa chữa, bố trí đã thay đổi, đến cả bức tường chịu trọng lực cũng bị gỡ ra rồi.” Trần Dật Hàm dạo quanh một vòng, rồi quay trở lại phòng khách, cầm tờ giấy note trên bàn lên, “Cái này là các cậu để lại đó hả?”