Nhà của Dư Tân Vanh nằm trong khu biệt thự ở ngoại thành, đây là một khu sang chảnh, những người sống ở đây vô cùng giàu có, cửa nẻo rất nghiêm ngặt. Những người lãnh đạo Cục chế tạo Khánh Châu đa số đều là đại gia có tiền, gia thế giàu sụ, con em nhiều nhà làm việc trong cơ quan chính phủ nhà nước, nếu ở thời cổ đại thì đã là hào môn thế gia. Nếu không phải có Trần Dật Hàm và nhà họ Trần, mấy đứa nhân viên tép riu nhưng chúng tôi làm gì có cửa ra vào khu này mà tìm người hỏi thăm tình hình.
Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ nhà Dư Tân Vanh, chúng tôi xuống nhà xe dưới tầng hầm đậu xe, những chiếc siêu xe xung quanh khiến cho chiếc xe nhỏ của Tí Còi trở nên vô cùng rẻ tiền, chiếc xe của Trần Dật Hàm cũng khá là bình thường, khi đậu ở đây cũng trở nên không hợp phong cảnh cho lắm.
Anh bảo vệ rất bự con, vẻ mặt nghiêm nghị, khiến cho người khác cảm thấy khá là áp lực. Anh ta chỉ nói chuyện với Trần Dật Hàm và đưa chúng tôi vào trong biệt thự.
Tụi Tí Còi căng tròn con mắt, cố gắng ngắm nhìn hết mọi ngóc ngách của phòng khách lớn xa hoa này. Tôi từng được chiêm ngưỡng qua nhà của Sở Nhuận rồi nên cũng còn có thể giữ bình tĩnh được.
Ghế sofa của nhà Dư Tân Vanh vô cùng êm, chỉ cần ngồi xuống thôi là không muốn nhúc nhích nữa.
Đợi đến khi Dư Tân Vanh xuất hiện, chúng tôi đứng dậy chào hỏi cũng chậm mất cả nhịp.
Tôi đưa mắt quan sát Dư Tân Vanh.
Ông lão tóc đã bạc hết nhưng trông vô cùng quắc thước xem chừng chỉ khoảng sáu mươi mấy tuổi, nhưng theo nhưng thông tin của Trần Hiểu Khâu điều tra được thì ông ấy đã ở tuổi thượng thọ rồi. Đôi mắt của Dư Tân Vanh rất trong, không có chút vẩn đục nào của tuổi già, ánh nhìn ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt ấy dừng lại trên người Trần Dật Hàm thêm vài giây.
“Mời ngồi.” Dư Tân Vanh bật ra hai từ rất nhẹ nhàng, bản thân ông ấy chống gậy ngồi xuống, cả người thả lỏng tựa vào lưng ghế sofa, nhưng lại không tạo cảm giác uể oải, mệt mỏi.
Người làm của nhà họ Dư đã đem trà và món ăn nhẹ lên cho chúng tôi trước dó, Dư Tân Vanh sau khi ngồi xuống liền huơ tay, những người trong phòng khách đều lui xuống. Nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy thoải mái hơn, ngược lại càng cảm thấy căng như dây đàn.
“Các anh muốn hỏi thăm chuyện vụ án của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp phải không?” Dư Tân Vanh mở lời trước, trực tiếp vào đề.
Những người già bây giờ chưa chắc ai cũng biết ý nghĩa của hai chữ “quái dị”, nhưng Dư Tân Vanh nói ra từ này không một chút ngắc ngứ. Ông ấy tỏ ra vẻ biết rất rõ chuyện của Thanh Diệp.
Trần Dật Hàm gật đầu, “Là như vậy. Công việc của cháu gái tôi liên quan đến Phòng Nghiên cứu đó, dạo gần đây xảy ra chút chuyện.”
Ánh mắt của Dư Tân Vanh quét ngang qua Trần Hiểu Khâu, rồi nhìn lướt qua bốn người chúng tôi, “Nếu Tiểu Trần đã ra mặt như vậy, nhờ mối quan hệ mà tìm đến tôi thì tôi cũng không thể để cho cậu trắng tay trở về được. Chỉ là, Thanh Diệp ấy... phải gọi là Diệp Thanh mới đúng, các cậu nên cách xa anh ta một chút, càng xa càng tốt. Con gái nhà họ Trần cũng không thể nào thiếu chỗ làm đâu nhỉ.”
Tôi ngước mắt lên nhìn. Dư Tân Vanh này vẻ ngoài thì nhìn ôn hòa vậy thôi, nhưng khi nói chuyện thì lại lạnh nhạt hống hách.
“Rất cảm ơn ông Dư đã chỉ bảo. Nhưng ông nói đến Diệp Thanh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Trần Dật Hàm bình tĩnh đáp lại.
“Diệp Thanh, đó là một kẻ Thiên Sát Cô Tinh. Ai đụng đến anh ta chỉ có một chữ chết mà thôi.” Giọng Dư Tân Vanh rất lãnh đạm.
Vẻ mặt của Trần Dật Hàm không biến sắc, còn Trần Hiểu Khâu thì giật giật lông mày.
Tôi nhớ lại giọng của Diệp Thanh, ngoài Diệp Thanh ra, còn có giọng của bốn người khác nhau là Lưu Miểu, Linh, Ma Cô, Nam Cung. Những giọng đó nhạt nhòa đi, trước mắt hiện lên cảnh tượng âm u chết chóc của Phòng Nghiên cứu: chỉ có dấu tích của một cái bàn làm việc đã sử dụng qua, chỉ có một cái giường có vết tích dùng qua, trong tủ đồ và nhà vệ sinh chỉ có đồ dùng sinh hoạt cá nhân của một người. Diệp Thanh ngồi đối diện tôi, trong ấn tượng chỉ có nửa thân trên thay thế cảnh tượng của Phòng Nghiên cứu.
“Ông cố nội của anh ta lúc đầu làm việc trong Cục chế tạo đây, tôi và ông nội của anh ta cùng một thời, đã có vài lần gặp mặt. Lúc anh ta mới ra đời thì ông nội của anh ta xảy ra sự cố lúc sản xuất mà qua đời, khi hai tuổi thì bà ngoại ông ngoại bị nước lũ dìm chết, lúc ba tuổi thì bà nội bị bệnh cũng mất, năm tuổi thì cả nhà bác cả ăn trúng nấm độc chết tức tưởi trong một đêm, lên sáu tuổi thì anh họ và thím cậu ta gặp tai nạn giao thông, bảy tuổi thì ba cậu ta bệnh chết, lên đến mười tuổi thì mẹ cậu ta cũng qua đời luôn, cả nhà cậu ta chết hết rồi.” Dư Tân Vanh chậm trãi kể lại tuổi thơ của Diệp Thanh.
Tôi ngồi nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Quách Ngọc Khiến bật ra câu hỏi: “Thiệt hay giỡn vậy?”
Dư Tân Vanh không chút khó chịu còn trả lời lại câu hỏi của Quách Ngọc Khiết: “Đương nhiên là thật rồi. Những người cùng thời chúng tôi đều biết rõ chuyện nhà của anh ta, mỗi năm đều tham gia tang lễ, chỉ có nhà họ mới vậy thôi.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến tà khí của miếng ngọc bội “Món tiền trời cho”, không lẽ lúc nhỏ Diệp Thanh đã gặp phải những chuyện như vậy thật sao?
“Lúc mới đầu, mọi người chỉ cảm thấy nhà họ có tà khí, sau đó tôi mới hỏi thăm được lúc Diệp Thanh ba tuổi, nhà anh ta có gặp một cao nhân trên đường, ông ta đã xem mạng của Diệp Thanh, số mệnh của anh ta không tốt, khắc chết tất cả mọi người. Dù nguyên nhân là gì đi nữa, người của Cục chế tạo đều tránh né nhà của anh ta, biết rất rõ chuyện nhà của anh ta, đến lúc nhà anh ta chỉ còn mình anh ta thì bắt đầu thấy sợ anh ta.” Dư Tân Vanh chậm rãi nói, lời nói đượm chút gì đó sợ hãi.
“Không có ai đuổi anh ta đi sao?” Trần Dật Hàm hỏi.
Dư Tân Vanh thốt lên tiếng cười trầm từ trong cổ họng, cười đến mức bị sặc một cái, ông ấy uống miếng nước trà rồi chậm rãi trả lời: “Đuổi anh ta đi? Sao đuổi? Ai đụng đến anh ta cũng chết, chỉ có thể tránh né, không thể động đến. Lúc nhỏ anh ta có người bạn, cũng là người của Cục chế tạo, cậu đó ở trong khu này, cậu bạn nhỏ đó chơi với anh ta thì mất tích, đến giờ không biết sống chết ra sao. Còn đối với ai đắc tội với anh ta thì chết càng thê thảm hơn nữa, bị giày vò đến không còn hình dáng con người, ai gặp cũng như gặp ma vậy, có mà bị hù chết.”
Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được, tôi nghe tiếng hít ngược liên tục của bọn Tí Còi. Sắc mặt của Trần Dật Hàm vô cùng trầm trọng, còn vẻ mặt của Trần Hiểu Khâu thì tỏ ra đang suy ngẫm gì đó.
“Nhưng, nhưng anh ta không giống người xấu, còn giúp chúng tôi nữa.” Quách Ngọc Khiến hỏi với vẻ ngờ nghệch.
Dư Tân Vanh lại ho sặc sụa lần nữa, trừng mắt nhìn Quách Ngọc Khiết có chút dữ tợn, “Cô nói gì?”
Trần Dật Hàm nghe thấy Trần Hiểu Khâu gọi điện thoại, anh đã sớm biết chuyện và không có phản ứng gì cả.
Quách Ngọc Khiết bị giật mình, cố gắng trả lời lại: “Họ đã giúp chúng tôi, còn giúp người khác... ực, là ma nữa.”
Dư Tân Vanh lẩm bẩm nói: “Quả nhiên âm hồn không tan, âm hồn không tan mà.”
“Ý của ông Dư là sao vậy? Ông còn biết chuyện gì sao?” Trần Dật Hàm liền hỏi ngay.
“Tốt nhất là các anh không nên nghĩ đến căn phòng của Diệp Thanh nữa. Nhà của anh ta vốn dĩ không phải chỗ ở tòa nhà đó, mà là ở trong một tòa nhà khác. Trước khi anh ta mở Phòng Nghiên cứu, anh ta đã dành cả ngày chạy hết các khu nhà, xem hết từng tòa nhà, mỗi tầng đều xem qua, sau cùng thì chọn ở đó. Anh ta chính là muốn âm hồn không tan, lúc chết cũng muốn ở lại dương thế. Nhà số sáu tầng sáu thôn Sáu khu Công Nông, là ở đó phải không? Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ.” Dư Tân Vanh trả lời lại rất thản nhiên, trong lời nói có chút cảnh giác.
Tí Còi vỗ mạnh vào đùi, “Tôi đã nói địa chỉ nhà đó có vấn đề mà!”
Dư Tân Vanh tiếp tục nói: “Người bạn nhỏ của anh ta vốn dĩ là ở đó, một trong bốn căn nhà, tôi quên là căn nào rồi. Hồi đó Diệp Thanh có nhắc đến, lúc họ chơi trong căn nhà đó thì người bạn của anh ta đột nhiên không thấy nữa, biến mất ở tầng năm hay tầng sáu gì đó,“ Ông nhấp một miếng trà, “Chắc là tầng sáu rồi.”
Quách Ngọc Khiến ngồi kế bên tôi, kéo vạt áo của tôi. Tôi không ít lần chạy qua đó, cô ấy đang lo lắng cho tôi.
Còn tâm trí tôi thì lại nghĩ đến vấn đề khác. Ông bà Vương sau cùng biến mất ở cầu thang dẫn lên lầu sáu. Đứa bé kia có thể đã biến mất ở đó chăng?