Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1333: Mã số 014 - ma phá trong nhà (5)

“Mời ông nói tiếp đi.”

“Hả? À… ừ, tôi đã… đã nhìn thấy… Cũng không biết, lúc nhìn thấy tôi không biết mình thật sự đã nhìn thấy gì đó, hay bị hoa mắt. Trong một khối băng lớn, chắc cao khoảng một mét, cũng là mấy khối băng chồng lên nhau, đó là khối nằm ở giữa, cách đất tầm một mét. Như vậy vị trí đó cao khoảng hai mét. Mà vị trí đó, người ta không thể nào… mà cũng không phải hoàn toàn không thể. Có xe liên tục chạy tới chạy lui trong hiện trường…”

“Ông đã nhìn thấy gì?”

“Một khuôn mặt, một người… mặc đồ đen sậm, chỉ lộ ra khuôn mặt, không có tay chân gì hết, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch… Tôi cũng không biết do mặt đất đóng tuyết phản chiếu ánh năng lên khối băng, nên nhìn thấy trắng bệch, hay là khuôn mặt đó… Người đó giống như bị nhốt trong khối băng vậy, hoàn toàn nhìn không ra. Các cậu hiểu không? Nghĩa là cách một lớp băng dày, nhìn không rõ được. Lúc mới nhìn thấy, thực tình tôi còn nghĩ mình bị hoa mắt. Nếu như chẳng phải trước đó đã… thì tôi chắc chắn sẽ chẳng để tâm tới. Chỉ hai chuyện như vậy thì tôi đã cảm thấy không ổn rồi. Người thấy khó chịu, suốt ngày cứ cảm thấy lạnh cóng. Dù đang ở trong phòng nhưng vẫn lạnh căm căm. Vợ tôi giục tôi đến bệnh viện khám, thế là tôi xin nghỉ phép đi một chuyện. Lúc đến bệnh viện… Tôi… không biết…”

“Ông lại gặp phải chuyện gì vậy?”

“Trên hành lang của bệnh viên, hình như trần nhà bị dột. Tôi cũng không biết là bị dột thật, hay là… nhưng có nước nhỏ lên cổ tôi, rồi lập tức lăn xuống bên trong áo, lạnh ngắt, là nước đá. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thử, cũng chẳng thấy có chỗ nào bị dột. Tôi hỏi một cô y tá đi ngang qua, thì cô ta nói gần đây mới tu sửa đường ống… Tôi cũng không biết… Hôm đó ở trong bệnh viện, tôi cứ không ngừng có cảm giác giọt nước đó vẫn đang nằm trong áo mình, cảm thấy lạnh cóng. Sau khi về nhà, qua mấy ngày sau, thực sự… tôi đã muốn nhờ người xem thử rồi. Cha mẹ tôi là dân nông thôn, trong thôn vẫn còn những bà cụ xem giúp người ta những chuyện kiểu này. Tôi bèn chạy về một chuyến xem thử. Mà nghĩ cũng khó… vốn dĩ tôi cũng chẳng mấy thành tâm, chỉ là thấy hoang mang quá. Cứ cảm thấy lạnh… Trong nhà bà cụ đó có thờ “tiên bảo gia*” và một số thứ khác nữa… Lúc nhỏ tôi đã từng đến nhà bà cụ chơi rồi, có điều học đến cấp hai đã chuyển lên thành phố, nên cũng không nhớ rõ lắm. Bộ dạng của bà cụ đã yếu lắm rồi. Đôi mắt hình như cũng bị đục thủy tinh thể, không thấy đường nữa, khi nhìn chằm chằm vào tôi, trông rất đáng sợ. Tôi cố gắng ngồi im, nhìn bà cụ niệm lâm râm gì đó. Rồi bà cụ bảo với tôi, tôi đã gọi đến một thứ không nên gọi, phải đi sắm lễ xin lỗi người ta, đốt giấy tiền vàng mã này nọ. Mà bà cụ không gạt tôi đâu, làm xong không lấy một đồng. Gia đình tôi chỉ đem gửi bà cụ chút ít gạo muối thôi. Tôi hỏi thêm thì bà cụ không nói gì nữa. Nên tôi cũng chẳng biết đi tìm ai…”

*Tiên bảo gia: tiên bảo hộ trong nhà.

“Sau đó ông có làm không?”

“Có. Giống hệt một thằng dở hơi. Còn bị sếp mắng cho một trận nữa chứ. Tôi tranh thủ đi lúc tan giờ làm, có điều lúc đó hiện trường đang giai đoạn chạy nước rút, dù đã tan ca nhưng vẫn còn không ít người. Rất nhiều người đã nhìn thấy… tôi cũng không biết nhờ ai bây giờ, đành mua vàng mã nhang đèn, chạy đến nơi đốt bừa, khấn khứa vài câu. Mà lúc đó tôi cũng không tin mấy. Kiểu bán tín bán nghi… Haizz… Tôi cũng không biết nói ra sao, nhưng vẫn cứ đốt chút vàng mã, không quá tốn kém, cũng không mất quá nhiều thời gian.”

“Lúc đốt giấy tiền có xảy ra chuyện gì không?”

“Không, tôi không nhìn thấy ma. Lúc đó không thấy ma, cũng chẳng thấy gì cả. Nhưng sau đó, sếp mắng tôi một trận, đám thanh niên trẻ trong công ty còn cười cợt sau lưng tôi, họ nghĩ đầu óc tôi có vấn đề rồi. Chỉ có… một đội lấy băng… lao động phổ thông, à… cũng không hẳn thế. Họ đều thuộc diện nông dân dưới quê, đến mùa thì đi tới đây làm thuê, bỏ sức khỏe ra lấy băng để kiếm tiền. Phần lớn đều cùng một làng, hoặc mấy làng lân cận nhau, cũng có người đứng đầu. Thực ra thì họ cũng chẳng liên quan đến công ty chúng tôi bao nhiêu. Họ được quản lý bởi một đốc công khác, tôi chưa từng tiếp xúc…”

“Họ đã đến gặp ông?”

“Ừ…”

“Ông Thiệu?”

“À… thì lúc đó họ tìm đến, tôi vẫn chưa biết có chuyện gì. Họ hỏi tôi chuyện tôi đốt vàng mã, lúc đó tôi còn thấy bực mình nữa. Haiz… Có một người đã nói cho tôi biết. Anh ta hỏi tôi có phải đã nhìn thấy Ngưu Oa không. Cái tên đó… Tôi cũng không đọc được. Anh ta phát âm hơi khó nghe, nhưng âm đọc đại khái là vậy. Ban đầu tôi không hiểu lắm, anh ta hỏi đi hỏi lại mấy lần…”

“Họ quen con ma đó ư?”

“Ừ, người cùng thôn với họ, theo nhóm đi lấy băng. Bỏ học nửa chừng, mười mấy tuổi đã đi theo làm thuê khắp nơi. Trước Tết thì quay về, định đi lấy băng để kiếm tiền phụ giúp thêm cho gia đình. Trong nhà còn anh chị em, rồi cha mẹ già gì đó nữa. Ngay năm đầu tiên đi theo lấy băng, người đó đã bị rớt xuống hố băng, vẫn chưa được kéo lên.”

“Chưa kéo lên? Lúc đó không tìm được sao?”

“Không phải. Không phải không tìm được, mà là không dám tìm. Họ kể, dưới băng có thứ gì đó. Họ luôn đi lấy băng ở sông Tam Tổ. Các cậu biết sông Tam Tổ chứ?”

“Ý ông là Tam Tổ trong truyền thuyết à?”

“Đúng, chính là sông đó đó. Họ tin cái truyền thuyết ấy. Ai rớt xuống sông, thì xem như hiến tế cho Thần Tam Tổ, không được kéo lên. Họ cũng không phải tin hoàn toàn đâu. Người đó bảo với tôi, những năm trước cũng có người, có xe rớt xuống sông, đúng ra sẽ được kéo lên. Nhưng hôm đó, lúc cái cậu Ngưu Oa rớt xuống, dưới lớp băng, dưới lớp băng dày tầm mấy mét, hiện ra một bóng đen rất lớn. Tất cả đều nhìn thấy. Ngưu Oa chưa kịp vùng vẫy đã chết mất rồi. Họ sợ quá, bỏ chạy không còn một mống. Mãi đến mấy ngày sau, họ mới dám quay lại lấy băng tiếp. Chuyện cũng qua lâu rồi, cậu Ngưu Oa đó chết được ba bốn năm rồi mà. Trong mấy năm nay, có người trong nhóm họ cũng thấy giống hệt như tôi. Nhìn thấy có người bên trong tảng băng. Những người nhìn thấy đều giống như bị trúng tà vậy, toàn thân cảm thấy lạnh cóng, đã vậy còn nhìn thấy nhiều thứ đáng sợ hơn nữa. Họ nói, Thần Tam Tổ thu nhận Ngưu Oa, rồi sai Ngưu Oa đi tìm tế phẩm. Sau đó họ bảo tôi đến một ngôi miếu nhỏ ở chỗ họ thắp nhang. Ngôi miếu đó thờ Thần Tam Tổ. Cái bùa hộ thân này cũng được mua ở đó, đến hơn vạn tệ đấy, cũng là… có điều sau khi đeo lên, thì thực sự đã ổn hơn rất nhiều, và không còn gặp phải những chuyện kiểu đó nữa. Nếu các cậu không tìm đến thì…”

“Có thể cho chúng tôi địa chỉ không? Cả những người đã kể chuyện cho ông biết nữa, ông có phương thức liên lạc của họ không?”

“Địa chỉ thì tôi vẫn nhớ, những người đó thì ở trong cái thôn làng đó, hoặc thôn làng lân cận, còn số điện thoại thì tôi không có.”

“Cũng được. Làm phiền ông rồi.”

“Không có gì đâu.”

Ngày 9 tháng 8 năm 2002, đến huyện Tổ Long gần sông Tam Tổ. File ghi âm 01420020809.wav.

… Rè rè…

“… Chuyện mà các cậu hỏi, đều xưa lắm rồi. Chúng tôi chưa từng thấy. Tổ Long, Tổ Long, nghe thì ghê lắm, chứ chẳng có khỉ gì cả. Bên kia còn có Tổ Phụng, Tổ Quy nữa cơ, tổ tổ cái con mẹ nó ý.”

“Ha ha ha…”

“Chị à, chị nói vậy không sợ Thần Tam Tổ nổi giận sao!”

“Ha ha ha!”

… Rè rè…

“… Ở đây không có. Chưa nghe bao giờ.”

… Rè rè…

“… Hình như từ đây đi qua, có cái miếu đấy. Tôi cũng chưa từng thấy. Gia đình tôi ở đây mấy đời rồi, có nghe ai nói đâu.”



Ngày 10 tháng 8 năm 2002, đến huyện Phụng Tổ gần sông Tam Tổ. File ghi âm 01420020810.wav.

… Rè rè…

“… Nếu có thì cũng nằm bên Tổ Long chứ. Bên đó là giàu nhất mà.”

… Rè rè…

“… Chỗ chúng tôi không tin mấy thứ này lắm. Các người xem, dân dọn đi gần hết rồi, còn bao nhiêu đâu, lấy đâu ra chùa miếu!”

… Rè rè…

“…Tôi thật sự không biết đâu. Mấy người hỏi người khác thử xem.”



Ngày 11 tháng 8 năm 2002, đến huyện Tổ Quy gần sông Tam Tổ. File ghi âm 01420020811.wav.

… Rè rè…

“… Tìm sai chỗ rồi. Tôi sống cả đời ở đây, chưa bao giờ nghe ai nói có cái miếu như thế.”

… Rè rè…

“Hay cô đến chỗ khác hỏi thử xem?”

… Rè rè…

“… Chưa từng nghe. Có phải bên Tổ Long, Tổ Phụng không? Chỗ chúng tôi chỉ có ba thôn thôi.”



Ngày 12 tháng 8 năm 2002, đến vùng lân cận sông Tam Tổ tìm miếu Tam Tổ, nhưng chưa tìm được.