Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1331: Mã số 014 - ma phá trong nhà (3)

Ngày 1 tháng 8 năm 2002, liên lạc với vợ và con của người ủy thác. File ghi âm 01420020801(1).wav.

“Xin chào bà Phó.”

“Vâng, chào mọi người. Thế… chồng tôi bảo… mọi người có thể….”

“Vâng, chúng tôi có thể tìm được cách đối phó với con ma mà nhà bà gặp phải. Còn trước đó, vì sự an toàn của đôi bên, chúng tôi muốn hiểu rõ hơn nữa tình huống mà mọi người đã gặp phải.”

“Chuyện này… thực ra chúng tôi cũng chẳng rõ lắm…”

“Bà Phó đừng vội. Bà có cảm thấy chuyện gì dị thường không? Chồng bà đã trình bày cho chúng tôi biết diễn biến của toàn bộ chuyện này, bắt đầu từ mẹ ông Phó, rồi đến những tình huống dị thường mà ông ấy đã gặp phải gần đây. Bà đã từng ở bên cạnh mẹ chồng một khoảng thời gian đúng không? Lúc đó bà có cảm nhận được gì không?”

“Cảm nhận… thì… thì rất bình thường, lúc đó hoàn toàn chẳng biết gì… Tôi thấy… thấy hơi… Bây giờ cô nói vậy, tôi mới thấy... Lúc đó tôi với mẹ ngủ chung, tôi thấy… rất lạnh.”

“Ý là lạnh do nhiệt độ trong phòng, hay từ thân thể của bà ấy?”

“Chắc là trong phòng, gió thổi từ cửa sổ vào, chắc là cửa sổ đấy. Mẹ chồng ngủ ngay bên cạnh. Chỉ thấy rất lạnh, giống như điều hòa đang phà gió lên người vậy. Nhưng mấy ngày đó đâu có bật điều hòa đâu. Tôi cũng không biết… đang ngủ mơ mơ màng màng, thấy lạnh thì đắp chăn lên rồi ngủ tiếp. Hôm sau thức dậy vẫn bình thường, không bị cảm. Nhưng mà gần đây thì… càng lúc càng…”

“Ngoại trừ lạnh ra, bà còn cảm thấy gì không?”

“Còn… Chắc là hết rồi. Chỉ là đôi khi cảm thấy có người ở bên cạnh. Có lúc đang trong văn phòng, mỗi người một ghế, tôi cũng cảm thấy có người đứng sau lưng mình. Có điều… mọi người đều đang làm việc, đâu có ai… Đôi khi đang ở trong nhà cũng có cảm giác đó, giống như có người đứng đằng sau hoặc bên cạnh mình vậy. Một cảm giác rất kì lạ.”

“Con cũng vậy.”

“Em trai, ý em là em cũng cảm thấy có người à?”

“Vâng… hơi giống thầy Trương đứng ngoài cửa nhìn em…”

“Thầy Trương là thầy chủ nhiệm lớp.”

“Ngoài cái đó ra, em còn cảm thấy có gì đó lạ không?”

“Dạ, cũng thấy lạnh... còn có tiếng vòi nước nữa. Em đi vệ sinh, thấy vòi nước không vặn kín…”

“Ở nhà? Sao lâu nay con không nói?”

“Không phải, ở trường cơ. Trong nhà vệ sinh, con rửa tay xong, vặn tắt vòi nước, đi đến cửa thì lại nghe thấy tiếng nước chảy. Mà không phải vòi con vừa dùng, vòi khác cơ, nó bị mở… Con… con lập tức bỏ chạy. Con…”

“Không cần vội, em cứ từ từ nói. Có còn gì nữa không?”

“Vâng, chỉ… chỉ có chuyện đó. Sau này em lại thấy nữa.”

“Ý em là, sau đó em lại gặp chuyện y hệt nữa à?”

“Vâng. Cũng là ở trong nhà vệ sinh của trường. Hôm đó có người đi chung. Em vặn tắt vòi nước, nhưng vòi nước vẫn rỉ, em vặn chặt lắm mà. Có người đang ở đó, nên em bèn… bèn sờ thử một cái…”

“Cái thằng bé này!”

“Bà Phó, xin bà hãy bình tĩnh. Em trai, em nói tiếp đi.”

“Em… em chạm thử một cái. Đó là nước… nước đá… chính là nước đá, không phải nước trong vòi. Hơn nữa, hình như không phải trong vòi rỉ ra, mà là ở trên vòi nước. Em ngẩng đầu lên, thấy trên trần nhà có rỉ nước, em cũng không biết là từ đâu ra…”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Dạ hết rồi ạ.”

“Vậy thì ông Phó, bà Phó, trước khi mẹ hai người xảy ra chuyện, bà ấy có làm chuyện gì đặc biệt không ạ?”

“Tôi chưa hiểu lắm…”

“Kiểu như, có người thân nào chết không? Có chứng kiến chết người không? Có đi ngang qua hiện trường án mạng không?”

“Không, không đâu. Trước lúc gặp chuyện bà vẫn rất ổn. Chúng tôi còn đi du lịch nữa mà. Nhóc này đang nghỉ đông, chúng tôi nhân dịp Tết, cùng nhau đến Bắc Đô tham quan một chuyến. Lúc đó đều ổn cả, mấy ngày sau khi trở về cũng bình thường mà.”

“Lúc đi du lịch có gặp phải chuyện gì không ạ?”

“Không.”

“Em trai, em nhớ ra được chuyện gì à?”

“Con trai, còn đang giấu cha mẹ chuyện gì hả? Có phải con gặp thứ gì đó rồi không?”

“Đâu có đâu! Con không gặp gì hết! Con… con chỉ thấy bà nội… bà nội cứ nhìn chằm chằm một tòa lâu đài…”

“Lâu đài gì?”

“Lâu đài làm bằng băng đó. Trong lâu đài đó có người, bà nội còn nói chuyện với ông ta nữa. Người đó… người đó đột nhiên chạy mất tiêu… Khuôn mặt người đó nhìn đáng sợ lắm…”

“Lâu đài băng? Ông Phó, đó là…”

“Chúng tôi có tham quan triển lãm điêu khắc băng ở Bắc Đô. Đúng cái đó không con?”

“Vâng.”

“Con nói, con nói… bà nội với người ở trong lâu đài… nói chuyện?”

“Dạ.”

“Là người… hay là…”

“Trong đó làm sao có người được chứ! Lâu đài băng có ba tầng, là cái đó đúng không? Đúng không?”

“Con… con không biết… con không biết… hu hu hu…”

“Con đừng khóc! Cái thằng bé này! Lúc này mà khóc lóc cái gì!”

“Bà Phó, mong bà bình tĩnh. Có ảnh chụp không?”

“Có, có trong nhà.”

“Chút nữa chúng tôi sẽ xem ảnh sau, bây giờ chúng ta nói chuyện triển lãm điêu khắc băng đã.”

“Mấy ngày đó…”

“Chúng tôi đi xem triển lãm hai ngày, đặt phòng ở khách sạn gần nhất, lại có xe du lịch, nên chỉ cần đi một chút là đến. Ban ngày thì xem nghệ nhân sáng tác, ban đêm xem triển lãm với đèn, còn có một đêm tổ chức bắn pháo hoa nữa. Tối hôm đó, tối hôm thứ hai, vì quen rồi nên chúng tôi đi hơi bị tản mác, chúng tôi… chúng tôi vừa quay đầu lại thì… kiếm cả buổi trời mới thấy hai bà cháu…”

“Hu hu…”

“Lúc đó, sắc mặt mẹ tôi… giống như bị cóng vậy… giống hệt bị cóng, cho nên sắc mặt khá tái, trên gò mà ửng hồng, giống nứt nẻ vì quá lạnh. Tôi cảm thấy khá lo lắng, nhưng bà chẳng nói gì, cứ nhìn chằm chằm tòa lâu đài đó cả buổi trời. Tôi cũng không biết bà đang nhìn cái gì. Bản thân tôi cũng có nhìn thử, nhưng không thấy gì cả. Tòa lâu đài làm giống y như thật, bên trong còn thiết kế đèn, cực kì đẹp mắt. Nhưng cũng chỉ thế thôi, chỉ là trang trí thôi, làm sao người chui vào được, cũng chẳng có gì cả.”

“Bên trong có người mà…”

“Em trai, cái người mà em nhìn thấy trông thế nào?”

“Em không biết… chỉ thấy vóc người… rất cao, một ông chú… ông ấy nhìn chằm chằm bà nội, hình như có nói gì đó… Khuôn mặt ông ấy rất quái lạ, mắt rất to… em… em chỉ biết nhiêu đó…”

“Nếu vậy thì rất có thể đó là con ma mà các vị gặp phải và đã bám theo các vị kể từ đó.”

“Vậy thì phải làm sao? Thứ đó… thứ đó…”

“Không cần gấp đâu. Hiện tại chúng tôi không thấy bên cạnh ba người có ma. Tiếp theo đây, chúng tôi muốn đến nhà ông xem thử.”

“Ừ, được được… Vợ con tôi có cần qua không? Hay chỉ mình tôi…”

“Tốt nhất là đều ở bên cạnh chúng tôi, như vậy cũng khá an toàn.”

“À, được rồi.”

Ngày 1 tháng 8 năm 2002, đến nhà của người ủy thác. File ghi âm 01420020801(2).wav.

“… Chính là căn nhà này.”

Loảng xoảng, leng keng…

Lách cách, lách cách…

Két…

“Chúng tôi…”

“Ba người cứ ở lại, tôi sẽ ở bên cạnh mọi người.”

“À.”

“Anh với sếp cùng vào.”

“Được.”

Cộp cộp cộp….

“Lạnh thật. Phù…”

Cộp cộp cộp….

Két…

Cộp cộp cộp….

“Phòng trẻ con bình thường.”

“Bên này cũng vậy.”

Cộp cộp cộp….

“Hình như không ở đây. Sếp?”

Đùng…

Vù…

“Anh cảm thấy, nó núp trong tủ lạnh hả? Cái này cũng…”

Lột sột lột sột…

“… ”

Lột sột!

Rột rẹt…

“Bản thể không nằm ở đây.”

“Sếp.”

Cộp cộp cộp….

“Sao rồi Diệp Tử?”

“Thứ bám theo ba người chỉ là hồn ma. Còn thi thể, hoặc di vật của nó vẫn còn ở Bắc Đô.”

“Sao cơ? Tôi… tôi chưa hiểu lắm…”

“Chúng tôi phải đến Bắc Đô, tìm được thi thể mới giải quyết được nó.”

“À…”

“Nếu vậy… trước đó ba người có thể sử dụng bùa hộ thân do phòng nghiên cứu chúng tôi chế tạo.”

“Gì cơ? Chuyện này… ba người… nghiêm túc đó chứ? Chuyện này…”

“Ông Phó, nếu ông không tin tưởng, thì chúng tôi rất khó lòng mà giúp được ông đấy.”

“Tôi… à… vậy… thôi được rồi.”