Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1276: Bói bút (4)

Kim San San chỉ chần chừ trong chốc lát rồi cũng đồng ý.

Mạc Hiểu Linh đẩy ghế đến bên cạnh Kim San San, cũng giống lần trước vậy, dùng hai tay ôm lấy mặt cô ta, trán chạm vào trán.

Trong thoáng chốc, tôi tiếp nhận được ý thức từ Kim San San.

Sau khi Kim San San rời khỏi, không khí trong phòng vẫn có chút ảm đạm.

Trong nhóm có một tên giết người, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy bất an. Nhưng mà sở thích của đám người này cũng có chút đặc biệt. Có người thì nhờ Thầy Bói bói một quẻ cho người đàn ông đó, còn có người thì bảo chị Hắc nói xem là chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt của người đàn ông hơi cứng đơ và đã có vẻ nổi giận. Đám người đó hoặc là do không biết nhìn sắc mặt hoặc là do không quan tâm gì đến ông ta, bọn họ vẫn còn làm ầm ĩ lên.

Thầy bói hỏi một câu: “Có cần bói cho ông không?”

Người đàn ông cố nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu.”

“Có phải ông sợ rồi không?” Một người đàn ông khác lên tiếng châm chọc: “Sợ bị bói ra hả? Rốt cuộc ông đã giết ai? Nói thử xem là có chuyện gì. Chúng tôi không có chứng cứ, cũng đâu thể báo cảnh sát được.”

“Thì đó, nói đi!”

“Ông thật sự đã bị con ma đó ám sao?”

“Ông tận mắt nhìn thấy ma?”

Đám người này càng nói càng háo hức.

Người đàn ông không chịu nổi nữa, đứng dậy đi vệ sinh, chen ra khỏi đám người này.

Mạc Hiểu Linh chỉ liếc sơ qua người đàn ông, cô ta chỉ tập trung nhìn chị Hắc.

Người đàn ông vào nhà vệ sinh chưa được bao lâu thì đột nhiên tông cửa chạy ra.

Đám người trong phòng khách đều ngẩn người.

Mạc Hiểu Linh quay đầu nhìn sang thì thấy người đàn ông đang hớt hải, hét lên “Cứu với”. Có một con ma đang đuổi theo sau ông ta. Rõ ràng đây là một hồn ma có hình dạng con người, nhưng cách di chuyển lại giống như ma mặt xanh, bò bằng tứ chi, nhảy nhót rất linh hoạt trên tường và dưới đất, ép người đàn ông chạy về phía ban công.

Những người khác chưa kịp hoàn hồn lại thì thấy người đàn ông đã chạy đến ban công, sau đó bị con ma kia đẩy ngã từ phía sau, đụng vào lan can ban công rồi ngã nhào ra ngoài.

Lúc này mới có người hoàn hồn lại.

Mạc Hiểu Linh chạy ra ngoài ban công, dựa vào lan can nhìn xuống dưới thì thấy con ma cưỡi trên lưng người đàn ông đã nuốt linh hồn của ông ta như thế nào. Năng lực giúp cô ta có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng này, khoảng cách mười bốn tầng không có ảnh hưởng gì đến tầm nhìn của cô ta.

Con ma ấy sau khi nuốt xong linh hồn của người đàn ông, bộ dạng trở nên càng đáng sợ hơn rồi sau đó đột nhiên biến mất.

Tôi chỉ nhìn thấy đến đây.

Nhưng trong tầm nhìn của Mạc Hiểu Linh thì lại thấy con ma đó biến thành một vầng sáng màu đỏ, bay lên trên ban công rồi chui vào trong nhà.

Mạc Hiểu Linh quay đầu lại thì thấy chị Hắc đứng kế bên.

Trên người chị Hắc có nổi lên ánh sáng màu đỏ, có ánh sáng đỏ lướt qua tròng mắt. Cô ta nghiêng đầu nhìn Mạc Hiểu Linh, mỉm cười.

Kim San San bị doạ đến xanh mặt, kêu lên một tiếng sợ hãi.

Mạc Hiểu Linh buông Kim San San ra, nở một nụ cười khổ: “Cậu nhìn thấy rồi chứ?”

“Chị Hắc... Chị ta...” Kim San San cảm thấy rất hoảng sợ.

“Tớ không dám tìm chị ta, trốn hết mấy ngày rồi. Trước đây tớ cũng gặp chuyện này. Nhưng những lần tớ nhìn thấy đều là do ma quỷ gây ra, chưa từng thấy có người lợi dụng ma quỷ... Lúc đó, tớ giống như đã quay về khoảng thời gian mười năm trước... Lần đầu tớ nhìn thấy chuyện như vậy là khi anh trai ở nhà kế bên bị ma nữ ăn mất trái tim. Anh đó đối xử với tớ rất tốt, mọi người đều nói anh rất tốt, tiền đồ tươi sáng. Tớ không ngờ... Nhưng mà con ma nữ đó cũng xem như đã cứu tớ. Lúc đó tớ không hiểu gì, anh đó thường xuyên bảo tớ cởi đồ ra, cho anh ta sờ... Nếu như anh ta chết muộn hơn thì có thể tớ đã bị cưỡng hiếp rồi... Con ma nữ đó chính là, chính là bị... Trước đây tớ không sợ ma, cho dù bộ dạng của con ma nữ rất đáng sợ. Nhưng lần này...”

Mạc Hiểu Linh cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy vai.

“Vậy chị Hắc... Chị ta...” Kim San San không biết phải nói sao.

Mạc Hiểu Linh thở hắt ra một hơi: “Chị ta có tìm tớ. Nói là đang vì dân trừ hại, được xem như là một anh hùng. Chị ta sẽ giúp ma quỷ trả thù, nhưng với điều kiện là những con ma đó sẽ giúp chị ta làm một việc. Chị ta biết sai khiến ma quỷ để đối phó với những con ác ma chuyên giết người. Con ma ở quốc lộ Quảng Nguyên chính là ác ma. Chị ta nói là con ma ở quốc lộ Quảng Nguyên quá ghê gớm. Lúc trước tụi tớ đi qua đó chị ta không có nói gì cả. Tớ không biết chị ta đang nói thật hay giả nữa. Cái người đàn ông đó có thật sự là đã giết người không, tớ cũng không biết. Nhưng mà trước giờ Thầy Bói chưa từng bói sai. Tớ cũng tận mắt nhìn thấy con ma đó.”

Kim San San tỏ vẻ chần chừ.

Trong tiềm thức, cô ta không hề cảm thấy hồn ma trả thù là sai trái. Nhưng những con ma cô ta từng gặp phải đều là ác ma. Có một điều Mạc Hiểu Linh nói rất đúng, họ không hề biết là người đàn ông đó có thật sự đã giết người hay không.

Kim San San không nói gì tiếp.

Mạc Hiểu Linh lên tiếng: “Cái đám người Thanh Diệp cậu từng nhắc đến là như thế nào vậy?”

Kim San San suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Những gì tớ nhớ đều đã nói hết rồi. Chị họ tớ nói là họ rất đáng tin, nhìn thấy họ sẽ cảm thấy yên tâm.”

“Họ cũng sẽ tiêu diệt ác ma chứ? Nếu như có vụ uỷ thác là một người xấu muốn tiêu diệt con ma đến trả thù...” Mạc Hiểu Linh nói.

Kim San San lắc đầu: “Tớ không biết... Thầy Bói đâu? Anh ta có bói một quẻ cho chị Hắc không?”

Mạc Hiểu Linh đáp: “Tớ không có nói với cậu ta. Thực ra quan hệ giữa tụi tớ cũng không có thân đến mức đó. Lần trước lúc đi quốc lộ Quảng Nguyên, nói là tổng cộng có hai mươi người, cùng thuê một chiếc xe du lịch, nhưng cuối cùng chỉ có chín người tới. Tớ cũng từng cho họ xem hiện trường tử vong trên đường, lúc về nói là đi về theo đường cũ, sáu người kia liền không chịu. Chắc cậu cũng phát hiện, sau đó sáu người này không còn nói gì trong nhóm nữa, có hai người vì chuyện lần này mà ra khỏi nhóm rồi.”

“Tớ còn tưởng...” Kim San San lên tiếng.

Mạc Hiểu Linh nói: “San San, cậu thật tốt bụng. Thực ra đây không phải lần đầu tớ cho người ta biết năng lực của mình. Nhưng hầu hết họ đều cảm thấy sợ hãi, không đếm xỉa đến tớ nữa. Còn có những người thì giống như Thầy Bói hay chị Hắc, cũng có chút năng lực nên mới không sợ.”

Kim San San nắm lấy tay Mạc Hiểu Linh: “Tớ cũng có hơi sợ. Tớ chỉ muốn biết được chân tướng sự thật trong chuyện của chị họ tớ. Tớ muốn dẫn cậu đến xem phòng chị họ tớ. Tớ...”

Kim San San đỏ hoe mắt: “Lúc tớ thấy cậu thì định sẽ lợi dụng năng lực của cậu.”

“Không sao đâu. Nếu có thể giúp được cậu, tớ cũng rất vui.” Mạc Hiểu Linh vội đáp.

Cả hai người đều yên tĩnh.

Kim San San hỏi nhỏ: “Vậy chuyện của chị Hắc thì sao? Giả bộ không biết? Chỉ như vậy...”

“Tớ nói ra rồi thì cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Chắc chị Hắc cũng sẽ không làm gì đâu. Những người như chúng ta chỉ bị người khác xem như quái thai, nói ra rồi cũng không ai tin. Chị Hắc không cần sợ tớ nói lung tung.” Mạc Hiểu Linh giả bộ nói với vẻ nhẹ nhõm: “Xin lỗi, tớ kéo cậu vào chuyện rắc rối này rồi.”

Kim San San lắc đầu.

Kim San San đã thả lỏng người xuống, cô ta cảm thấy mình đã dần tin tưởng Mạc Hiểu Linh.

Giấc mơ lại có sự thay đổi.

Vẫn là một cuộc họp mặt, chị Hắc, Mạc Hiểu Linh, Thầy Bói đều có mặt cả, thanh niên béo ngồi bên cạnh Kim San San, ngoài ra còn năm người xa lạ nào đó.

Địa điểm không còn ở Dân Khánh nữa mà ở bãi biển. Hôm qua họ vừa mới đi tắm biển, bây giờ đang nhờ Thầy Bói bói cho mỗi người một quẻ.

Quan hệ giữa Kim San San và đám người này trở nên rất hòa nhập, cũng không còn thấy sợ chị Hắc nữa.

Lúc này đến lượt Kim San San được bói.

Động tác xào bài của Thầy Bói rất đẹp, một lúc sau bộ bài Tarot xếp thành hình cánh quạt trên tay anh ta. Anh ta lật tay thu cánh quạt lại, giữa hai ngón tay kẹp một lá bài, búng lá bài đó đến trước mặt Kim San San. Ngón tay rụt lại rồi búng tiếp một lá bài ra. Tổng cộng có sáu lá bài, tạo thành sáu đỉnh của một hình lục giác đều.

Thầy Bói giơ tay mời Kim San San lật bài.

Kim San San do dự một hồi, đưa tay lật lá bài trước mặt lên.

“Lá bài Chariot đúng hướng. Ý là sau này cô sẽ muốn gì được nấy, mọi chuyện suôn sẻ.” Thầy Bói nói ngắn gọn.

Kim San San cảm thấy rất vui.

“Lá bài này tặng cho cô.” Thầy Bói đột nhiên lên tiếng, sau đó dẹp những lá bài khác vào.

Kim San San sững người ra.

“San San, cậu nhận lấy đi.” Mạc Hiểu Linh nói.

Thầy Bói giải thích: “Đây là lần thứ sáu bói cho cô, rút được một lá bài tốt nên tặng cho cô.”

Mạc Hiểu Linh gật đầu: “Lần đó tớ rút được một lá lật ngược, rất tệ hại.” Cô ta nhìn sang chị Hắc: “Chị Hắc cũng vậy nhỉ?”

“Ừ.”

Kim San San cầm chặt lá bài đó, giống như đột nhiên cảm nhận được có sức mạnh trong lá bài.

Tôi nhìn chằm chằm lá bài, không thấy có gì bất thường.

Một giây sau, Kim San San đang ở trong phòng ngủ của mình. Cô ta đang sắp xếp đồ đạc sau khi đi du lịch về, đột nhiên tìm thấy một chiếc chìa khoá ở túi áo khoác trong góc tủ. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta bỗng trừng to mắt ra.

“Là của nhà chị họ...” Kim San San nắm chặt tay.

Lúc nhỏ cô ta từng sống ở nhà chị họ vào mùa hè, có giữ một chiếc chìa khoá. Tuy rằng khu đó đã được xây lại, dưới lầu có gắn cửa sắt, nhưng cửa chống trộm ở nhà chị họ vẫn giữ nguyên.

Trái tim Kim San San đập thình thịch.

“Chariot...” Cô ta lấy từ trong túi ra lá bài Chariot.

“Muốn gì được nấy, mọi chuyện suôn sẻ.” Kim San San lẩm bẩm một mình.