Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1270: Định vị (11)

Lý Thạch cõng con sau lưng, rồi dùng áo khoác của vợ buộc đứa bé lại.

Đứa bé nơm nớp lo sợ, tuy nín khe nhưng vẻ mặt thì vô cùng hoang mang. Cậu bé bám chặt cha, rụt cổ lại, úp mặt lên gáy cha.

Chị Lý khe khẽ vỗ về con trai.

“Không sao đâu, leo lên tới nơi là ổn thôi. Thiên Thiên chẳng phải vẫn muốn chơi crock climping sao? Muốn giỏi môn đó thì phải leo núi, đúng không?” Giọng Lý Thạch trầm ấm và nhẹ nhàng.

Hai vợ chồng cố gắng bày ra dáng vẻ thoải mái nhất có thể, để khiến đứa bé cảm thấy yên lòng.

Tôi có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và oán hận trong lòng Lý Thạch. Đến cuối cùng vẫn phải chết, đã vậy còn chết một cách vô duyên vô cớ như vậy, khiến anh ta không thể không ấm ức. Có điều trước mặt một đứa trẻ, anh ta không muốn biểu hiện cái bộ dạng như vậy ra. Và anh ta cũng rất hiểu, biến thành ma rồi, điều nên làm nhất là đi đầu thai chứ không phải trả thù.

Nếu đổi lại chỉ có một mình mình ở đây, có lẽ anh ta sẽ không kìm nổi cảm xúc, tìm mọi cách để báo thù, nhưng khi cảm nhận được sức nặng trên lưng, anh ta lại thở hắt ra, tiếp tục tìm cách leo lên.

“Nói mới nhớ, ma phải biết bay chứ? Không chừng còn có thể xuyên tường nữa.” Chị Lý cũng cố tạo ra vẻ thư thả, nói một đề tài vui vẻ.

“Đúng vậy đó. Lý ra chúng ta phải bay lên đấy.” Lý Thạch cười ha ha.

Đứa bé thò đầu ra, hỏi nhỏ: “Biết bay?”

“Ừ, nhất định là được. Nhưng có lẽ phải luyện tập nhiều đấy.” Lý Thạch nhoẻn miệng, quay lại nhìn con mỉm cười.

Đứa bé hình như rất thích thú, không còn cái vẻ ủ ê sợ sệt nữa.

Sau khi cả nhà leo cả buổi trời, ấy vậy mà Lý Thạch đã bay lên được một chút thật. Nhưng khi đôi chân của anh ta vừa rời đất được một tấc, thì thân thể đã rớt xuống trở lại.

Đứa bé huơ tay múa chân: “Cha giỏi quá, cha thật là giỏi!”

Lý Thạch sờ mặt con, vẻ mặt rất phức tạp.

Đứa bé thì đang vô cùng phấn khích, bản thân cũng muốn bay lên, nên không nhận ra vẻ khác thường của anh ta. Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, rồi bỏ cái ý tưởng “bay” đi.

“Như vậy hình như không leo lên được đâu. Chúng ta không có công tụ và cũng không quen leo núi” Chị Lý bối rối nói.

“Thế thì men theo triền núi mà đi vậy. Chắc có thể tìm được đường lên. Không được thì thử tìm đường khác, mình có đi nữa cũng vậy thôi.” Lý Thạch nói.

Anh ta ôm con trai hôn một cái, tay kia nắm lấy tay vợ, vòng lại chỗ xác chiếc xe.

Đường núi gồ ghề, nhưng là ma nên họ không hề cảm thấy đường đi khó khăn. Chỉ có điều, rừng núi thế này hoàn toàn không thể xem là có đường. Men theo triền núi đi thẳng xuống rất lâu, mà họ vẫn chưa nhìn thấy đáy.

Đứa bé ngủ một giấc, sau khi thức dậy thì cầm một chiếc lá nghịch chơi.

Rừng núi không hề có tiếng chim chóc, hoàn toàn tịch mịch.

Không nhìn thấy ánh mặt trời, không nhìn thấy vật sống, nhưng không khí của cả gia đình vẫn rất hòa hợp.

Chị Lý đang kể chuyện cổ tích cho đứa bé, từ heo con xây nhà, đến vịt câu cá, đổi đến mấy câu chuyện. Đứa bé cũng đã bắt đầu ngủ gật. Họ vẫn chưa nhìn thấy đáy vực.

“Có khi nào… mình đi lạc rồi không?” Chị Lý sờ mặt con, lo âu nhìn Lý Thạch.

“Ừ…” Vẻ mặt Lý Thạch trở nên nặng trĩu.

“Thế bây giờ… Mà ngọn núi này không lý nào lại cao như vậy đúng không? Rõ ràng chúng ta không ngừng đi xuống mà…” Chị Lý nói, giọng điệu đã khá sốt ruột, “Nếu thực sự có thể đầu thai… trong phim thường chiếu, ở đâu cũng được mà… Hơn nữa trước lúc gặp nạn, chúng ta đã…”

Lý Thạch đặt tay lên vai vợ: “Em.”

Chị Lý không nói nữa.

“Không sao đâu. Chắc chắn sẽ tìm ra cách thôi. Cho dù… cho dù tìm không ra, thì cũng sẽ có người đến tìm chúng ta. Chúng ta mất tích đột ngột, chắc chắn sẽ có người chạy lại đây tìm.”

“Họ cũng chẳng biết mình đang ở đâu, rớt xuống nơi nào…” Chị Lý suy sụp nói.

“Chắc chắn có thể tìm ra. Dù là vùng núi cũng sẽ có người thôi. Không sao đâu, có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng chúng ta nhất định sẽ ra khỏi đây. Ầy, như thế thì đến lúc thoát ra, oa… vừa đầu thai thì nhân loại đã di cư lên sao Hỏa cả rồi.” Lý Thạch cất giọng vui vẻ nói: “Đến lúc đó thì không cần phải tiếc nuối là mình ra đời sớm quá rồi.”

Chị Lý cũng phì cười, vỗ lưng Lý Thạch một cái.

Lý Thạch nắm lấy tay vợ: “Đi thôi.”

“Ừ…”

“Kiếp sau, em cũng phải làm bà xã anh đấy.”

“Cái đó còn phải xem anh biểu hiện thế nào.”

“Không được. Lúc xuống Địa Phủ, chúng ta phải xác định rõ ràng.”

“Anh lấy ai ra xác định cho anh?”

“Chắc chắn có người quản lý, chúng ta đến lúc đó kiếm người đó xác định.”

“Di cư lên sao Hỏa hết rồi, còn Địa Phủ nữa hả?”

“Cái đó thì chắc chắn rồi.”

Tôi nghe hai vợ chồng rì rầm trò chuyện, mà lòng buồn man mác.

Chẳng biết họ đã loanh quanh trong chốn sơn cùng núi thẳm này bao lâu rồi nhỉ?

Và tâm trạng lạc quan còn kéo dài được bao lâu?

Vừa nghĩ đến đây, tôi nhận thấy cảnh vật xung quanh đã có thay đổi.

Vẫn là rừng núi, nhưng cây trong rừng đã khác.

Tôi chợt nghe thấy cậu bé reo lên hớn hở: “Cha ơi! Sông!”

Tôi vội vàng đuổi theo.

Không biết từ lúc nào, rốt cuộc cả nhà họ đã ra khỏi núi, đến một con sông cạn dưới chân núi.

Hai vợ chồng mừng đến phát điên, ôm con băng qua đám đá cuội, chạy đến bờ sông.

Hai vợ chồng men theo bờ sông đi được một đoạn, rồi quay lại nhìn ngọn núi mình vừa ra khỏi.

Sắc trời đã sáng, có điều sương núi vẫn đang giăng đầy, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trên đầu. Dòng sông chảy róc rách, không hề có gợn nước lăn tăn, mà chỉ thấy dòng nước đục ngầu.

Con sông đối diện với vách núi, ngước mặt trông lên, đỉnh núi bị sương mù che mất, nhìn chẳng thấy đầu.

“Men theo bờ sông, chắc chắn có thể ra khỏi.” Lý Thạch nói như đinh đóng cột.

Đây là kiến thức phổ thông, nên chị Lý cũng đã có niềm tin hơn.

Đứa bé được thả xuống đất, nhặt được vài viên đá cuội nho nhỏ, hớn hở khoe với cha mẹ thành quả của mình.

Hai vợ chồng đều bật cười.

Tôi nhìn ba người họ nắm tay nhau men theo bờ sông đi xuống hạ du, nhưng lòng không trở nên nhẹ nhõm hơn chút nào.

Dòng sông này, ngọn núi này đều bao phủ một tầng âm khí. Nếu không thoát ra khỏi âm khí thì không thể thoát ra được địa bàn của con ma đó và cũng chẳng cần phải bàn đến chuyện đi đầu thai.

Tôi hít vào một hơi, âm thầm đi theo đằng sau cả nhà ba người kia, suy nghĩ xem đây rốt cuộc là nơi nào.

Núi Thái An chắc là không có sông, ít nhất cũng không thể có con sông rộng đến thế. Khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên thì có cả sông lẫn núi, được chọn làm khu nghỉ dưỡng thì chắc chắn là bản thân hoàn cảnh tự nhiên nơi đó đã rất đẹp.

Tôi cảm nhận được sự biến đổi của âm khí. Bất luận là âm khí ở khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên hay ở quốc lộ Quảng Nguyên, thì âm khí cũng tương tự như nhau. Có lẽ âm khí ở khu nghỉ dưỡng còn đậm hơn một chút. Nhưng âm khí ở khu nghỉ dưỡng mà tôi cảm nhận được chính là âm khí bên trong khu nghỉ dưỡng, chứ không phải của núi non xung quanh. Trong này có sự khác biệt gì không thì tôi không thể nào xác định được.

Cậu bé ở trước mặt đang hát các bài hát thiếu nhi, lát sau đã chuyển qua các bài nhạc lưu hành.

Chị Lý cũng hòa giọng với đứa bé, khe khẽ ngâm nga.

Lý Thạch cúi đầu, cười híp mắt nhìn vợ và con mình.

Tiếng nước phía trước đã trở nên lớn hơn.

Con sông đến một khúc cua bị bó chặt lại, dòng nước lập tức chảy xiết hơn.

Lý Thạch cõng con trai, cẩn thận leo lên một tảng đá lớn, chị Lý đi theo ngay sau lưng, điệu bộ cũng vô cùng cẩn trọng. Trông họ không giống những người giỏi các môn vận động ngoài trời, lúc này đang dùng cả hai tay hai chân bám lên đá, dáng vẻ rất vụng về, nhưng lại vô cùng vững vàng.

Tôi không biết đây có phải là tác dụng của hình thái hồn ma hay không.

Đi qua khúc ngoặt của dòng sông, đường đi đã trở nên bằng phẳng trở lại. So với bờ sông trước đó thì đường ở chỗ này cực kì chật hẹp, cũng giống như sau khi núi bị sụt lở, để lại một đoạn xác của nham thạch.

Lý Thạch không khỏi trở nên lo lắng.

Anh ta đang khá hối hận, trước đó đúng ra nên kiếm vài khúc gỗ, kết tạm thành một chiếc bè để đi bằng đường thủy, cũng tốt hơn hiện tại, trên dưới chẳng có một điểm tựa nào.

Cuối cùng, họ đã đi hết đoạn đường nham thạch, trước mặt là sông, không còn chỗ nào để đặt được chân xuống.