Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1249: Ánh sáng chói mắt (5)

Lúc này tâm trạng của Trịnh Ma Thiên đang xao động, nghĩ đến đủ thứ tình huống. Anh ta đang do dự có nên ngăn cản anh Vu kia không, rồi lại tự an ủi mình đây chỉ là trùng hợp.

Tôi thì chẳng có suy nghĩ nào về mặt này.

Lúc hai ánh đèn xe ấy xuất hiện, tôi đã nhận ra được sự dị thường rồi.

Con đường này thẳng tắp. Vị trí mà hai ánh đèn đó xuất hiện hoàn toàn không phải ở đầu mút con đường trong tầm mắt. Mà nó vừa xuất hiện, thì đã phát ra ánh sáng chói mắt rồi. Nói cách khác, nó thình lình hiện ra giữa đường.

Tôi nhanh chóng nhận thấy âm khí từ trong chùm ánh sáng ấy phát ra.

Thứ đang ngồi trên xe chỉ có thể là người chết.

Trịnh Ma Thiên chưa nghĩ được rõ ràng là mình nên làm gì, thì chiếc xe đó đã đến gần, đồng thời lướt vèo qua xe của Trịnh Ma Thiên.

Trên radio, Tiểu Phương vẫn đang khuyên can. Tiểu Phương không để tâm chuyện ma quỷ mà người họ Vu đó nói, nhưng lại sợ anh ta sẽ giết người, cũng sợ anh ta vứt người ta trên đường, sẽ khiến người ta chết lạnh, hoặc bị xe tông, hoặc là tai nạn khác. Anh Vu không nói gì thêm, mà chỉ cất lên những tiếng người khiến người nghe nổi cả da gà.

Hai chiếc xe sượt mặt nhau, chiếc xe màu đen kia hình như không hề phát hiện ra sự tồn tại của Trịnh Ma Thiên.

Tôi đã nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Trịnh Ma Thiên, nhìn chằm chằm chiếc xe kia chạy thêm khoảng 50 mét nữa thì tấp vào lề, anh ta lại nuốt nước bọt, chửi bậy một tiếng, nhưng không hề có ý xuống xe, mà chỉ rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Đoạn đường này không có đèn đường, trên bầu trời cũng không có trăng sao. Đèn của hai chiếc xe chiếu sáng hai khu vực phía trước, khiến người ta có thể thấy rõ chuyện gì xảy ra ở hai khu đó.

Trên chiếc xe dừng lại kia, người cầm lái đã xuống xe, vòng qua bên ghế phụ. Chiếc xe che khuất tầm nhìn của tôi, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy người lái, tôi đã xác định được đó là một người chết.

“A lô a lô! Tôi muốn báo cảnh sát!” Trịnh Ma Thiên sốt ruột kêu lên, lại chửi thề một tiếng: “Cái quái gì đây, thình lình lại hết pin?” Hình như anh ta đã nhớ ra gì đó, nỗi sợ hãi tột độ trào ra trong lòng.

Trước chiếc xe bên kia, người cầm lái đã kéo một thứ gì đó rồi ném xuống mặt đường.

Tôi nheo mắt nhìn qua, nhận ra đó là một người phụ nữ, cũng là một ma nữ nốt.

Khuôn mặt ma nữ bị đèn pha chiếu vào trắng dã, hoàn toàn không nhìn ra được diện mạo với y phục.

Người kia ném ma nữ này xong, vòng ra sau cốp lôi ra một con ma khác.

Âm thanh trên radio vẫn tiếp tục. Dựa vào những gì mà phát thanh viên đang nói, có thể đoán ra anh Vu vẫn chưa ngắt máy. Bản thân anh ta đang bận bịu, nhưng có lẽ đã đeo microphone nên bấy giờ tiếng hơi thở gấp gáp của anh ta vẫn đang vang lên, trước đó tiếng đóng mở cửa xe cũng được ghi lại.

“Anh Vu! Ngàn lần mong anh đừng có làm chuyện dại dột! Việc mà anh đang làm là phạm pháp đó! Bây giờ nghĩ lại vẫn còn kịp đấy! Anh không nghĩ cho anh thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ bạn bè anh chứ. Vì một người đàn bà như thế mà hủy hoại nửa cuộc đời còn lại của mình sao…”

Tôi trông thấy tay tài xế kia ném con ma nam lên trên người ma nữ. Anh ta đứng bên cạnh hai hồn ma kia, cũng đứng trong vùng sáng của ánh đèn pha, mò mẫm trong túi, có lẽ đang lấy điện thoại ra.

Trên radio, vang lên tiếng thở hồng hộc của anh Vu: “Tôi đã suy nghĩ kĩ lắm rồi, cũng đã điều tra kĩ lắm rồi. Mê tín giết người thì đâu thể gọi là giết người. Mà gọi là… bất năng phạm*.”

* Bất năng phạm: căn cứ theo hành vi mê tín, nên tội không được thành lập.

“Nhưng anh có tấn công hai người đó, đúng không? Anh còn vứt họ ở một nơi hẻo lánh, đó là phạm tội rồi. Nếu họ mất mạng, thì anh còn thêm một tội nữa. Hãy tin tôi đi anh Vu. Đài của chúng tôi có nhân viên pháp lý. Chúng tôi đã liên lạc với anh ấy rồi. Chúng tôi còn có luật sư đang hợp tác. Nếu như anh đồng ý, tôi có thể mời ông ấy nối máy, để phân tích cho anh nghe vấn đề pháp luật trong chuyện này. Thật đó anh Vu, bây giờ anh phải bình tĩnh, suy nghĩ thật kĩ càng…”

Anh Vu cắt ngang lời của Tiểu Phương: “Tôi đã suy tính rất kĩ rồi.”

Trên radio vang lên tiếng máy bận cắt ngang cuộc gọi.

Tài xế đứng tại chỗ một lát, mới trở lại xe.

Trịnh Ma Thiên thấy người kia quay xe, chuẩn bị quay đầu rời đi, thì chửi đổng lên một tiếng.

Chiếc xe kia chạy ngược chiều, ánh đèn khiến người ta không mở nổi mắt.

Chùm ánh sáng ấy hệt như một vệt sao chổi lớn, lướt ngang qua cửa sổ, biến mất giữa bóng tối của con đường.

Trịnh Ma Thiên không phát hiện ra điểm này. Anh ta thở phào, nhìn hai cái bóng trên đoạn đường trước mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi nổ máy chạy xe đến đó.

Anh ta nhìn gương chiếu hậu, nhìn hai người nằm trên đường, ấn còi.

Tiếng còi hệt như tiếng sấm, vang vọng trong bóng đêm và lan đi rất xa.

Trịnh Ma Thiên cũng giật mình một cái.

Tôi nhìn chằm chằm hai con ma, có thể nhận thấy âm khí tỏa ra từ chúng còn mạnh hơn Trịnh Ma Thiên rất nhiều. Nhưng chúng không hề nhúc nhích, chẳng khác nào chết thật rồi.

Trịnh Ma Thiên mở cửa sổ, quát to mấy tiếng, nhưng cũng không có ai đáp lại.

Anh ta chửi bậy một tràng, nắm sẵn một con dao gấp nhỏ leo xuống xe, đến gần và dùng giày leo núi khều khều thân thể hai người kia.

Hai người kia đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Trịnh Ma Thiên lại kêu to mấy tiếng.

Hai người kia lờ mờ tỉnh dậy, vò vò đầu, vẻ mặt đầy đau đớn.

“Chuyện gì vậy… Sao…”

Một nam một nữ nhìn mặt nhau ngớ ra.

Người phụ nữ biến sắc mặt trước: “Vu Cần! Em bị Vu Cần khiến cho ngất xỉu! Anh ta…”

Người đàn ông im lặng.

“Sao anh cũng ở đây? Anh…” Người phụ nữ run run hỏi.

Gã đàn ông đứng dậy: “Cô để cho anh ta biết rồi đúng không? Kêu cô kiếm một người để kết hôn, cô lại đi kiếm một tên giết người? Đây là đâu?” Gã đàn ông tỏ vẻ khinh bỉ, nén giận nhìn xung quanh.

“Tôi nói hai người này…” Trịnh Ma Thiên chau mày.

Hai con ma kia hình như không nhìn thấy Trịnh Ma Thiên.

“Là quốc lộ Quảng Nguyên.” Người phụ nữ trở nên căng thẳng, rụt rè cất giọng nhỏ nhẹ: “Trước khi em bị anh ta đánh thuốc mê, anh ta đưa em đến quốc lộ Quảng Nguyên, bảo muốn xem cảnh thiên nhiên ban đêm ở đây. Chính là…”

“Chính là cái nơi mà cô hẹn tôi?” Người đàn ông cắt ngang, giọng điệu thô lỗ.

Người phụ nữ ngơ ngác: “Sao em hẹn anh chứ? Chẳng phải anh hẹn em sao?”

Người đàn ông trừng người phụ nữ.

Cô ta há miệng, thình lình mặt tái xanh: “Anh ta… anh ta trộm tài khoản của anh…”

“Cô là đồ ngu!” Người đàn ông kia chửi một câu: “Sắm cái đầu ra để đó hả? Lúc trước cô còn bảo anh ta dễ dụ? Anh ta là thằng ngu? Rốt cuộc ai ngu hả?”

Người phụ nữ không dám cãi, chỉ tủi thân xoa xoa bụng mình.

Người đàn ông hít thở thật sâu: “Thôi được rồi, tìm cách quay về thôi.” Anh ta mò trong túi nhưng chẳng tìm được gì, đưa mắt nhìn người phụ nữ.

Cô ta lí nhí nói: “Đồ đạc em để hết trong túi xách.”

Người đàn ông lại hít thở sâu thêm lần nữa, nhìn hai đầu con đường: “Cô còn nhớ đến đây từ hướng nào không?”

Cô ta lắc đầu.

Người đàn ông nhìn bầu trời tối đen, rồi nhìn con đường, cuối cùng chọn đại một hướng: “Thế thì đi về hướng này đi, chỉ cần tìm được người là ổn thôi.”

Hướng mà anh ta chọn chính lá hướng trước mắt, không phải hướng chiếc xe kia rời đi.

Mặt Trịnh Ma Thiên đã trắng bệch, đứng yên như một bức tượng.

Anh ta thấy hai người kia sắp bỏ đi, vội vàng đuổi theo, đưa tay ra kéo họ lại, nhưng tay anh ta đã xuyên qua thân thể của người đàn ông.

Trịnh Ma Thiên bàng hoàng nhìn tay mình.

“Làm sao có thể… Làm sao!” Trịnh Ma Thiên như điên như dại, huơ tay múa chân về phía hai người kia, nhưng không chạm được gì cả.

“Á… a… a… a!” Trịnh Ma Thiên hét lên, hai tay ôm lấy đầu khụy xuống đường.