Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1245: Ánh sáng chói mắt (1)

Trong cơn ngủ mơ mơ mơ hồ hồ, tôi nghe thấy tiếng gió, nhưng đây không phải là tiếng gió của thiên nhiên.

Cảm nhận thêm một lúc, tôi đã nghe thấy một âm thanh khác trong tiếng gió.

Đó là âm thanh xe ô tô đang chạy. Tiếng động cơ, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, tiếng những vật linh tinh trong xe đang chao động.

Do những âm thanh này tập trung lại với nhau, khiến tôi dễ dàng đoán ra mình đang ở trên một chiếc xe.

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Xe đang chạy với tốc độ cao.

Tôi cảm thấy bất an, vì bản thân chưa bao giờ chạy nhanh như thế này. Nhưng trong đầu tôi liền ùa ra một luồng suy nghĩ, bảo rằng mình sẽ ổn thôi, trên đường không có người, với lại đêm đã quá khuya nên cũng sẽ không có ai. Tôi phải tranh thủ cho kịp thời gian.

Không đúng.

Tôi đang lái xe giữa khuya gì chứ?

Tôi ngay lập tức tỉnh táo trở lại.

Cả người tôi đã toát mồ hôi, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến con ma tài xế kia. Tôi còn nhớ gã tên là Tống Tang, vốn hành nghề lái xe vận chuyển xác chết, không biết làm ăn thế nào đã bị ma hại chết. Sau đó, lại lái taxi chở người, chở cả ma quỷ, đã hại chết không ít người ở Dân Khánh, mạng lưới “làm ăn” phủ khắp thành phố.

Nhưng sau khi tôi mở mắt ra, thì biết là mình không phải đang ở trên xe của Tống Tang.

Hồn ma của Tống Tang đã bị Diệp Thanh tiêu diệt rồi.

Mà chiếc xe mà tôi đang ngồi cũng không phải taxi hay xe chở xác. Đây là một chiếc ô tô con rất bình thường.

Tôi thở phào một hơi, ghé mắt nhìn lên kính chiếu hậu.

Khuôn mặt của người tài xế này rất quen, nhưng nhất thời tôi vẫn chưa nhận ra được. Có điều sau khi quan sát quần áo của ông ta, thì tôi đã nhận ra ngay.

Tài xế chính là Triệu Trì.

Tôi vừa cảm thấy nhẹ lòng, vừa thấy thật không thể hiểu nổi.

Sao tôi lại mơ thấy Triệu Trì?

Chẳng phải ông ta đã được siêu độ rồi sao?

Thậm chí Thanh Diệp cũng chẳng mời vị cao tăng đắc đạo vẫn thường hợp tác đến hỗ trợ. Ngô Linh chỉ đốt vài lá bùa, là đã đủ để đưa Triệu Trì đi đầu thai rồi. Triệu Trì không hề tấn công họ, cũng không hề tỏ vẻ luyến tiếc nhân gian. Đây là một con ma không ẩn chứa mối đe dọa, nói cách khác chỉ là một linh hồn tạm vất vưởng ở nhân gian mà thôi.

Tâm trạng tôi lần nữa trở nên căng thẳng.

Tuy khi xem xong bộ hồ sơ, tôi đã cảm thấy nghi ngờ khi sự kiện này lại kết thúc một cách dễ dàng đến thế, còn có vài dự cảm chẳng lành nữa. Nhưng khi thực sự đụng phải rồi, tôi vẫn cứ thấy phiền toái.

Tôi hy vọng mình chỉ là một thoáng buồn lo vô cớ, không ngờ đã trở thành kẻ miệng quạ đen.

Ý thức của Triệu Trì đang mơ màng.

Cảnh sát đã phán đoán không sai, ông ta lái xe quá sức, lại phóng cực kì nhanh.

Nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngủ đi, vẫn còn nhớ mình đang lái xe, mình phải đi Mậu Lăng gấp. Ông ta cũng biết cung đường này bây giờ sẽ không có ai đi qua. Không có người qua đường, không cảnh sát giao thông tuần tra đêm, nên ông ta có thể đẩy tốc độ lên mức cao nhất.

Tôi muốn ngăn cản hành động liều mạng này của Triệu Trì, nhưng trước khi ra tay tôi lại cảm thấy do dự.

Trước đây, khi tôi thay đổi quá khứ, đều không đem đến kết quả tốt đẹp. Nếu lần này cứu sống Triệu Trì, thì sẽ hại chết bao nhiêu người nữa đây?

Tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định, thì đã nhìn thấy một luồng sáng chói mắt.

Luồng sáng từ phía đối diện chiếu thẳng vào mắt.

Tôi nheo nheo mắt, định nhấc tay lên theo bản năng.

Triệu Trì giật mình tỉnh lại, lập tức xoay vô lăng.

Tiêu rồi!

Ý niệm này vừa trào ra, thì lập tức tôi đã cảm thấy một cơn chấn động cực lớn.

Chiếc xe đã đâm đầu vào cột điện.

“Ầm ầm” hai tiếng, một là tiếng của chiếc xe tông vào, còn lại là tiếng trụ điện gãy ngang và đổ sầm xuống.

Nửa thân dưới của Triệu Trì bị chèn thành thịt vụn, ngực đập vào vô lăng, nôn ra máu tươi. Mui xe bị đập lõm xuống, đè lên đầu ông ta, khiến ông ta không thể không vẹo đầu qua một bên, để mặc cho máu me chảy ròng ròng từ trên đỉnh đầu xuống.

Ánh sáng chói mắt ở phía trước đã đến gần. Chiếc xe đó không hề giảm tốc, tức tốc sượt qua xe của Triệu Trì. Tốc độ của xe này rất nhanh, không thua kém gì xe của Triệu Trì khi nãy.

Tôi không thể nhìn thấy được diện mạo của tài xế trong ánh sáng mạnh mẽ đó.

Nhưng tôi có thể chắc chắn được chiếc xe đó không hề có ý dừng lại.

Tôi tách người ra khỏi Triệu Trì, bay ra khỏi chiếc xe nát bét, để xem thử biển của chiếc xe kia.

Huy C•K5325.

Chiếc xe ấy đã quẹo cua, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Bấy giờ tôi mới nghe thấy một vài tiếng động. Khu dân cư hai bên đã có hộ bật đèn lên. Nhưng khung cựa sổ ngay sát bên đường, không phải của ban công, mà của nhà bếp. Hồi lâu sau mới có người thò đầu từ cửa sổ nhà bếp trông về phía này.

Có người hoảng hốt la toáng lên, hô hoán báo cảnh sát, gọi xe cứu thương. Có người đứng trong nhà lớn tiếng hỏi thăm tình hình của tài xế.

Triệu Trì không thể trả lời nổi.

Tôi quan sát Triệu Trì, nhận thấy e là ông ta vẫn chưa hoàn hồn sau cú va chạm vừa rồi, bây giờ chắc chỉ thấy đau đớn mà thôi.

Ý thức của ông ta đang rất hỗn loạn.

Chắc cũng vì vậy mà ông ta không hoàn toàn biến thành ma, cũng không hề đi tính sổ chiếc xe vừa rồi.

Vậy thì, bây giờ là sao đây?

Giấc mơ này của tôi…

Tôi vừa nghĩ đến đây, thì nhận thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Tôi đã nhìn thấy ánh sáng mạnh.

Y hệt lúc nãy, đó là ánh sáng phát ra từ đèn pha của xe hơi chạy trong đêm.

Luồng ánh sáng này quá chói, khiến người ta không khỏi nheo mắt lại.

Tôi lập tức mở mắt ra lại.

Có điều, luồng ánh sáng này không phải nhắm thẳng vào tôi.

Ánh sáng đang chiếu thẳng về phía trước, nhắm vào màn đêm. Bây giờ tôi đang ở trên xe.

Đây không phải là xe của Triệu Trì, là một chiếc xe khác.

Chiếc xe đang chạy rất nhanh. Trên đường không có đèn, chỉ có một khu vực nhỏ được chiếu sáng bởi đèn xe. Xung quanh không có các tòa nhà dân cư, nhưng có vài bóng đen cao lớn.

Nhất thời tôi vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu.

Tôi tách mình ra khỏi tài xế, ngồi lên chiếc ghế trống bên cạnh.

Tài xế là một người đàn ông tôi không quen, nhìn vào còn rất trẻ, tầm ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, đầu cạo trọc, trên người mặc áo jacket. Tôi quay đầu nhìn ra sau, trên băng sau đang đặt một ba lô leo núi cỡ lớn và một số linh kiện chuyên dụng.

Đây chắc là một nhà du lịch hoặc nhà thám hiểm. Tôi đoán anh ta chính là chủ nhân của chiếc xe, Huy C•K5325.

Nhưng mà, sao tôi lại mơ thấy anh ta?

Là Diệp Thanh đang khống chế giấc mơ của tôi ư?

Anh ta muốn làm gì?

Tôi chau mày, cố gắng quan sát cảnh vật bên ngoài xe.

Hồi lâu sau, tôi đại khái có thể đoán được, những bóng đen bên ngoài là núi.

Nơi này…

Tôi nhìn về phía trước của con đường.

Cái nơi này rất có vấn đề.

Tôi cảm thấy có gì đó bất thường.

Con đường nhựa thẳng tắp, tuy không có đèn nhưng vẫn có thể nhận ra, đây là đường mới làm, chất lượng đường rất tốt, lại rất ít xe cộ qua lại. Nói đúng hơn là chẳng có xe cộ gì cả.

Cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến đường Hoàng Tuyền.

Thanh Diệp đã từng nhận một ủy thác như vậy. Người ủy thác bị cuốn vào đường Hoàng Tuyền, không ngừng lái xe trên con đường như thế này, chạy mãi vẫn không thấy đầu mút. Tôi cũng đã từng nhìn thấy đường Hoàng Tuyền qua cảnh mộng. Lần đó nó không giống thế này, cảnh vật xung quanh cũng vậy. Điểm tương đồng duy nhất, chính là cái cảm giác bứt rứt khó chịu và một hành trình không có điểm kết thúc.

Tôi cảm thấy không thoải mái, bèn nhìn người tài xế.

Hình như anh ra không phát hiện gì, mà chỉ ngáp một cái rồi tiếp tục tiến tới.

Tôi hơi nghi ngờ rằng anh ta chính là cái người ủy thác của sự kiện kia. Tôi vẫn còn nhớ tên của người ủy thác, vì tên của anh ta rất lạ, Nhậm Tì. Anh ta được một người đồng nghiệp cứu. Người đồng nghiệp đó có năng lực dự đoán được cái chết của người khác.

Là anh ta sao?

Tôi không nhớ kĩ lắm về bộ hồ sơ ấy, cũng không nhớ thời gian của sự kiện, diện mạo người ủy thác có xuất hiện trong hồ sơ không, tôi cũng chẳng nhớ nốt.

Điều này khiến tôi cảm thấy thấp thỏm không yên.

Tôi đoán là hiện tại Diệp Thanh đang ở ngay bên cạnh, nhưng nếu kêu anh ta hiện thân, bỏ qua chuyện anh ta có nghe thấy hay không, thì dù cho anh ta có chịu hiện thân thì cái kết cũng sẽ khó lòng mà lường được. Không chừng tình hình sẽ vì anh ta mà tồi tệ hơn.

Tôi bảo mình phải bình tĩnh lại, chú tâm quan sát xung quanh.

Đột nhiên tôi cảm nhận được một tia âm khí.

Ngẩng đầu lên trông về phía trước.

Con đường đã bắt đầu uốn lượn, đầu mút ẩn hiện trong rặng núi, hệt như bị một con quái thú to lớn nuốt chửng.

Tôi ngồi thẳng người lên.

Đây là một loại âm khí trước giờ tôi chưa từng gặp, nó mang trong mình hơi thở của cây cỏ và gió núi. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng quạ kêu và tiếng côn trùng. Trước mắt giống như đang nhìn thấy một con mãnh thú hung dữ đang nằm phục sẵn.

Nó nhắm vào tôi trợn mắt, lập tức đứng dậy, giương hàm răng máu me hung tợn ra!