Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1240: Mã số 013 - lái xe gặp ma (1)

Những người bị Lý Mặc Tiên giết chết đã số đều ở Dân Khánh. Trần Dật Hàm là người biết chuyện, hơn nữa còn là Cục trưởng của Cục Cảnh sát thành phố Dân Khánh, nên muốn điều tra về tình hình của những người này thì rất dễ.

Trần Hiểu Khâu không biết được nhiều về chuyện này. Trần Dật Hàm không thể nào mà trong quá trình làm việc, lúc nào cũng cung cấp thông tin cho Trần Hiều Khâu được. Chuyện lần này cũng liên quan trên diện rộng, không còn đơn giản chỉ là tìm ra hài cốt của Lý Mặc Tiên nữa.

Có điều, chỉ thông qua đôi câu vài lời của Trần Dật Hàm cũng đủ biết được, cảnh sát đã đến nơi cư trú của những người này để tiến hành điều tra.

Cái chết của La Vĩnh Hoa và anh Ngũ thì đã có thể chắc chắn được rồi, còn sự sống chết của mấy tên tội phạm bắt cóc kia chắc cũng sẽ nhanh chóng biết được kết quả thôi.

Nói xong những chuyện này, Trần Hiểu Khâu còn nhắc chừng tôi một câu: “Chuyên gia tự tìm đường chết đã được thả ra rồi.”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Thả ra rồi? Sao nhanh vậy?”

Chuyên gia tự tìm đường chết không phạm tội. Những người bỏ mạng không phải anh ta giết, mấy con cương thi cũng không phải anh ta tạo ra. Bất luận điều tra thế nào, phía cảnh sát cũng không động đến anh ta được. Dù cho những người trong giới vào cuộc điều tra, thì cũng chỉ có thể xác định anh ta là một người bình thường.

Tôi tuyệt không ngạc nhiên khi anh ta được thả, chỉ bất ngờ vì anh ta được thả ra nhanh đến thế.

“Đến thời hạn rồi, chiếu theo quy định pháp luật thì cũng không thể nhốt thêm.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tôi đã quên mất điểm này. Bất luận là nghi phạm hay tội phạm chân chính, thì thời gian giam giữ họ đều rất hạn chế. Chuyên gia tự tìm đường chết đích xác là không thể bị giam quá lâu.

Tôi cảm thấy đau đầu.

“Anh ta đã ngoan ngoãn lại chưa vậy?” Tôi thành thực hỏi thăm Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiều Khâu bình tĩnh đáp: “Chắc là chưa. Em đã đọc nội dung mới cập nhật trên trang mạng xã hội của anh ta, mới biết được chuyện này. Chú của em chắc cũng không có thời giờ để mắt đến anh ta.”

Trong lòng tôi liền trào ra một dự cảm chẳng lành.

“Anh ta trên mạng xã hội tuyên bố mình được thả tự do, hoàn toàn vô tội. Hơn nữa còn mạnh miệng bảo mình đã gặp ma, những người đi cùng với anh ta đều đã bị ma giết chết. Vì thế anh ta quyết định tiếp tục điều tra sâu hơn và sẽ tiếp tục làm livestream. Có điều, tài khoản trên kênh livestream ban đầu của anh ta, do có liên quan đến nội dung bạo lực đẫm máu, nên đã bị khóa rồi. Tiếp đến đây, có lẽ anh ta sẽ tìm một phương thức khác để quay trực tuyến cho các fan của anh ra xem.” Trần Hiểu Khâu đổi chủ đề: “Người của Diệp Thanh đã từng nói, trong giới có người đang khống chế dư luận trên mạng đúng không? Tình hình hiện tại thế nào rồi?”

“Có thể là do Lý Mặc Tiên.” Tôi cảm thấy nhức đầu.

Lý Mặc Tiên được Diệp Thanh nâng cao sức mạnh lên một chút, đã thể hiện ra một sức hành động không gì sánh nổi. Tôi đoán là hành động của cô ta có thể ảnh hưởng trực tiếp đến những người có năng lực khống chế dư luận kia. Không phải bằng cách phá bỏ mật mã, mà là thương hại trực tiếp đến bản thân người có năng lực.

Nhưng chuyện này, tôi không thể nào xác nhận được. Dù là Ngô Linh cũng không thể xác nhận.

Hiện tại, để thăm dò thông tin, chắc là Ngô Linh phải đi qua con đường trung gian chứ không trực tiếp ra mặt, đây cũng là vì muốn tránh cho sự tồn tại của tôi bị người ta phát hiện và cũng vì ý thức được sự khó khăn của Diệp Thanh. Trong tình hình đó, cô ấy không thể nào tiếp xúc được những thông tin mang tính chủ yếu và cũng không biết chi tiết những chuyện đó.

Chung quy thì đây vẫn là một tin xấu.

Tôi thở dài, kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Hiểu Khâu.

Lên nhóm chat, tôi cũng kể lại sự tình một lượt, để đám Tí Còi biết được ngọn ngành.

Quách Ngọc Khiết ra vẻ bừng tỉnh, nhắc đến dự cảm của Tiết Tĩnh Duyệt.

“Móng tay mà Duyệt Duyệt nói, có lẽ chính là chuyện này.” Quách Ngọc Khiết đoán.

Tôi cũng không biết chắc được.

Tôi đã thay đổi quá khứ một lần, rồi lại đem nó phục nguyên trạng, chuyện này tôi chưa kể cho đám Tí Còi nghe.

Bây giờ không kể, bởi vì quá khó để mở lời.

Một lần nữa tôi lại làm hỏng chuyện, còn có ý định trốn chạy nữa.

Lúc quyết tâm đào ngũ, tôi đã quên mất đám Tí Còi.

Tôi bỏ chạy một mình, nhưng họ thì vẫn còn đó. Họ đều có năng lực và họ cũng không thể chạy khỏi cái vận mệnh ấy.

Tôi đã bị Diệp Thanh cảnh cáo và đe dọa một trận, sau khi buông bỏ ý định ấy, thì tôi lại càng thấy xấu hổ với họ hơn. Lần này không phải vì sự thất bại của tôi, mà là vì sự yếu đuối của tôi.

Họ chẳng biết gì cả, cứ nghĩ tôi chỉ đơn thuần là nhìn thấy hài cốt của Lý Mặc Tiên trong cảnh mộng và Diệp Thanh cũng nhân đó ảnh hưởng đến Lý Mặc Tiên.

Và như thế, dự cảm của Tiết Tĩnh Duyệt là hoàn toàn chính xác.

Theo tôi thấy thì sự kiện này khá là đáng sợ.

Phạm vi dự cảm của Tiết Tĩnh Duyệt là lớn bao nhiêu chứ? Điều cô ấy dự cảm được, là tương lai đã được định sẵn, hay là cái tương lai “cuối cùng”? Cái trước thì không bao hàm năng lực của tôi, còn cái sau thì đến cả năng lực, cả phán ứng của tôi cũng đều nằm trong vòng sắp đặt. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu là cái sau thì quá đáng sợ.

Đương nhiên, vẫn còn một khả năng nữa, chính là thuyết “vận mệnh” mà Diệp Thanh đã nói. Từ lúc bắt đầu, những vận mệnh này đã được định sẵn rồi. Có thể sẽ được biểu hiện bằng một hình thái khác, nhưng nếu một người phải chết thì đến lúc đó vẫn phải chết.

Những người liên quan đến Lý Mặc Tiên được định sẵn là sẽ bỏ mạng và cái chết vẫn có liên quan đến móng tay, như thế cũng rất có khả năng.

Mà cũng có thể, móng tay còn có một cách giải thích khác nữa.

Đầu óc tôi hơi hỗn loạn.

Những dự đoán về tương lai quá nhiều, căn bản là vô tận, hơn nữa đều là do tôi tưởng tượng ra. Trong tình huống này, hoàn toàn không thể nào đưa ra được một kết luận hữu dụng.

Những chuyện này tạm thời gác qua một bên, tôi xem những liên kết mà Tí Còi đăng trong nhóm.

Những nội dung đăng tải mới nhất của Lý Mặc Tiên đã bị che, comment, chia sẻ đều không thể đọc được. Trên mạng, những đề tài liên quan đến chuyện này cũng đã biến mất, không thể chia sẻ liên kết được.

Tuy vậy, có một số trang cá nhân vẫn đang có người bàn tán, đả kích hành động ngăn chặn, xóa bỏ này.

Đối với người biết chuyện, thì đây là một hành vi giấu đầu hở đuôi, chỉ đợi đến lúc cái sự thật có ma quỷ tồn tại bại lộ hoàn toàn. Nhưng người biết chuyện chiếm số lượng rất nhỏ trên mạng lưới internet, người trong hiện thực và người không hay lên mạng lại càng ít nữa. Không có ghi chép thành văn bản cụ thể, những nội dung này rồi sẽ bị người ta lãng quên.

Tôi hiểu rằng đây là biện pháp xử lý tốt nhất rồi, nhưng lại cảm thấy khá bất lực.

Sự thật bị người ta lãng quên, luôn là chuyện đáng buồn và đáng giận.

Tôi tắt điện thoại, nhướn mắt nhìn kệ hồ sơ.

Tuy bây giờ tôi không mấy hứng thú, nhưng nhớ đến câu nói đầy đe dọa của Diệp Thanh, tôi vẫn phải uể oải mà rút một bộ hồ sơ ra.

***

Mã số sự kiện: 013

Tên sự kiện: Lái xe gặp ma

Người ủy thác: Lý Thạch

Giới tính: Nam

Tuổi: 21

Nghề nghiệp: Sinh viên

Gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ: nhà số XXX, số XX đường Chương Thành, thành phố Dân Khánh

Điện thoại: 6542XXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 21 tháng 7 năm 2002, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 013020020721.wav.

“Chào anh Lý.”

“Ôi, không cần, không cần trang trọng đến thế… tôi…”

“Không cần căng thẳng đâu, anh Lý. Có thể kể lại chuyện anh đã gặp phải được không?”

“À… Tuần trước, tôi cùng gia đình về quê tham dự đám tang của ông dượng (chồng của cô của cha)… Tôi cũng không biết lắm, nhưng cha tôi thì quan hệ khá thân thiết với bên đó. Ông ấy rất vội, vì lễ truy điệu sắp cử hành rồi, nên ông ấy liền lái xe đưa chúng tôi quá đó, đi suốt đêm, giữa chừng tôi có lái một đoạn. Tôi vừa lấy bằng lái xong, chưa nhuần nhuyễn lắm, chỉ lái tạm ở những cung đường nhỏ. Đi tổng cộng một ngày một đêm.”

“Điểm đến là đâu?”

“Huyện Bình An, huyện Bình An tỉnh Huy Châu, một địa phương nhỏ, thành phố cấp ba cấp bốn gì đó. Có điều, chuyện gặp phải không phải ở bên đó… mà là trên đường đi. Buổi chiều cha tôi nhận được điện thoại, sau khi xin phép công ty xong thì liền bảo tôi và mẹ thu xếp hành lý, xuất phát ngay. Tầm mờ sáng, khoảng ba bốn giờ gì đó, thì đến một nơi. Tôi cũng không thể tả rõ được… con đường ấy hình như không có tên, từ trên cao tốc Dân Khánh – Huy Châu rẽ xuống, đi vào một con đường nhỏ, hai bên đường đều là các tòa nhà mới xây, đường cực kì dài. Và cũng ngay chỗ ấy, cả ba người trong gia đình tôi đều đã nhìn thấy… nhìn thấy ma…”