Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1231: Vụ án bắt cóc (5)

“Kế hoạch tổng thể là dùng một loại phép thuật nào đó, hạn chế khả năng con người sau khi chết biến thành ma.” Cổ Mạch nói.

Tôi nghiêm túc lắng nghe và cũng nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng với kiến thức hạn hẹp của mình, tôi hoàn toàn không biết làm sao có thể dùng phép thuật để làm chuyện đó.

Con người sau khi chết, trước hết sẽ lưu lại ở nhân gian với hình thái hồn phách, đợi đến lúc ý thức của hồn phách khôi phục, thì sẽ đi theo những con đường khác nhau.

Tình huống này cũng tương tự như một đời người. Khoảng giữa chuỗi sinh lão bệnh tử, mỗi suy nghĩ, mỗi quyết định sẽ cấu thành nên cá nhân mỗi con người. Linh hồn cũng vậy. Từ lúc sản sinh ra ý thức, đến lúc cho ra hành động và cuối cùng là biến thành ma, hay là đi vào Địa Phủ để đầu thai, hoặc vất vưởng giữa chốn nhân gian, mắc kẹt trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đều là hành trình riêng biệt của mỗi hồn ma. Trong đó, có thừa chỗ để người ngoài nhúng tay vào, nhưng chẳng ai có thể bắt buộc rồi hoạch định toàn bộ cuộc đời của người khác, cũng không ai có thể bức ép khiến cho hồn ma ngay từ lúc mới xuất hiện liền đi vào Địa Phủ.

Tôi không phải đang hoài nghi về thực lực của những người trong giới, mà vấn đề ở đây là “lượng”.

Giới quái dị lớn đến mức nào? Dân số thế giới lại là bao nhiêu? Trong đó, mỗi ngày có bao nhiêu người chết đi? Những người chết đi ấy sẽ có mấy người đường hoàng nằm trong bệnh viện, được thông báo bệnh nặng và chỉ chờ chết; lại có bao nhiêu người chết do tai nạn thảm khốc?

Người trong giới quái dị làm sao có thể giám sát hết được? Lại làm sao có đủ nhân lực, để mỗi khi có ai đó vừa chết, linh hồn vừa mới xuất hiện thì đưa người ta vào Địa Phủ ngay?

Muốn làm được chuyện này, như Cổ Mạch đã nói, có lẽ phải cần đến loại phép thuật nào đó. Thế thì hiệu quả của phép thuật này cũng thực sự quá kinh khủng. Tôi không thể tưởng tượng nổi, có loại phép thuật nào mà lại có thể tác động đến tất cả con người trên thế giới này.

Tí Còi thì có vẻ suy tư, hỏi: “Không lẽ cần phải tạo ra một trận đồ phong thủy? Hoặc là thứ gì đó tương tự như trận ma pháp? Hơn nữa độ lớn phải đủ sức trùm phủ khắp trái đất… Như thế chẳng phải quá khó hay sao… Mà dù có làm được đi nữa, thì công trình này cũng lớn quá đúng không? Như ở nước ngoài thì phải làm sao?”

Tôi bị câu hỏi khiến cho sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến vệ tinh ngoài trái đất.

Hiện nay số lượng vệ tình ngoài trái đất là bao nhiêu? Quỹ đạo của chúng… Tôi còn nhớ trước đây mình đã từng xem tin tức, có thấy bản đồ mô phỏng tình hình chồng chéo nhau của quỹ đạo các vệ tinh.

Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu tôi, nhưng càng nghĩ, tôi lại càng thấy có tính khả thi rất cao.

Trần Hiểu Khâu nói: “Bố trí một thứ như vậy trên bề mặt trái đất thì không khả thi lắm. Nhưng ở trong tầng khí quyển thì có thể. Nếu như trên tầng khí quyển, thì cũng chẳng cần phải có được sự chấp thuận của quá nhiều quốc gia. Mà có năng lực làm được chuyện này thì cũng chỉ có vài nước. Chỉ cần vài nước lớn này đạt được sự thống nhất, hợp tác thành công, thì kế hoạch này đã có thể thi hành được. Đương nhiên, vẫn phải có được một tiền đề, đó là thực sự có một loại pháp thuật như vậy.”

Cổ Mạch nhìn điện thoại một cái: “Không ngờ trí nhớ của các cô cậu cũng không tệ, đầu óc kể ra cũng nhạy bén.”

Tôi kinh ngạc nhìn Cổ Mạch: “Nói vậy… là đã có một mô hình ban sơ rồi sao? Như vậy… chuyện này…”

Nếu như bố trí một trận pháp như vậy trên tầng khí quyển hay ngoài không gian, thì đó chẳng còn là chuyện của riêng giới quái dị rồi.

Tôi không biết hồn ma, linh hồn có thể bay cao được bao nhiêu, nhưng ít nhất thì những người trong giới quái dị như Ngô Linh và những người có năng lực như chúng tôi, đều rất khó để có khả năng bay lên cao hàng vạn mét, mà bố trí thứ gì đó trong không khí. Chuyện này phải cần đến khoa học kĩ thuật.

Thế nhưng, khoa học kĩ thuật dùng vào phương diện này…

Tôi nhớ đến vài mô tuýp quen thuộc trong phim. Khái niệm về Steampunk cũng rất thịnh hành. Đó là một hình thức văn minh khác của nhân loại. Cũng có không ít các tác phẩm lấy chủ đề ma thuật và kĩ thuật kết hợp với nhau. Còn trình độ phim trong nước thì vẫn chưa thể sánh vai với nước ngoài được. Nhưng trong giới tiểu thuyết thì cực kì giàu có, đủ loại ý tưởng ra đời, nào là tiên hiệp, siêu năng lực… đều có phong cách tương tự với chủ đề này.

Thế nhưng… từ “bắt ma” kết hợp với từ “khoa học kĩ thuật” thì còn tạm chấp nhận được, chứ “Trận pháp” và “Khoa học kĩ thuật” thì nghe không hợp lắm.

Suy tư của tôi đang hỗn loạn rối, dần dần trở nên hoang mang.

Tí Còi cũng như tôi, hình như không thể chấp nhận được chuyện này, chít chít nói gì đó. Gã Béo cũng nhảy vào, tôi còn nghe thấy tiếng của Quách Ngọc Khiết nữa.

Không rõ họ đang nói gì, nhưng vẫn thể hiện được sự hứng thú của họ.

Kế hoạch này nghe ra có vẻ rất khả thi, tính thao tác cũng cực lớn. Hợp tác quốc tế là một chuyện khó, còn như người trong giới quái dị tiến hành hợp tác tầm cỡ quốc tế, thì đó là khó trong khó. Nhưng chung quy thì đây vẫn là một phương án cực kì khả thi, đồng thời đã đi vào thời kỳ chuẩn bị.

Tương lai tươi sáng hình như đang gần ngay trước mắt.

Không, tương lai tươi sáng ấy có thể cần phải trải qua vài chục năm nữa mới đến.

Trước đây Cổ Mạch đã nói, người bình thường không tài nào nhanh chóng chấp nhận có ma quỷ tồn tại, càng không thể nào nhanh chóng chấp nhận ma giết người dễ như trở bàn tay.

Sự thay đổi của thế giới này đã vào quỹ đạo, mà kế hoạch kia thì vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Nỗ lực kéo dài thời gian của người trong giới đạt hiệu quả đến mức nào, chẳng ai biết cả. Mà trong quá trình thực thi, lỡ phạm bất kì một sai lầm nào, đều sẽ khiến cho kế hoạch bị gián đoạn.

Lúc tôi đang suy tư về những chuyện này, thì tiếng nói của đám Tí Còi đều trở nên xa xăm.

Tôi bất giác nhận ra, mình không hề nắm giữ bất kì một vai trò nào trong kế hoạch này cả. Người của Thanh Diệp e là cũng bị đào thải ra ngoài. Bời vì hiện này Diệp Thanh đã trở thành một con ma có thực lực cực mạnh, hoàn toàn đứng ở thế đối lập. Chúng tôi có thể tin tưởng anh ta không có ý làm hại đến người bình thường, nhưng những người khác thì chưa chắc.

Như vậy thì…

Tôi nên làm gì?

Giống như người của Thanh Diệp, trước khi mọi chuyện nổ ra, cố gắng hết sức đi tiêu diệt hồn ma, kéo dài thời điểm bùng nổ, hỗ trợ thời gian cho cái kế hoạch đó sao?

Như vậy có thể sẽ có ích cho toàn nhân loại, nhưng chuyện có ích cho toàn nhân loại thì vô số kể, tôi đâu thể nào chuyện gì cũng làm theo hướng đó.

Tôi không hề thích chuyện đi bắt ma và thực ra tôi cũng chả có bao nhiêu tài cán trong chuyện bắt ma.

Tôi nhận ta, sau khi cái trọng trách giải cứu thế giới mà Thanh Diệp gán lên người tôi không còn, thì tôi sẽ mất hết mục tiêu và ý chí phấn đấu từ trước đó. Không, không chỉ là ý chí phấn đấu.

Trước đó tôi đã khá là chai lì, mất đi sự đồng cảm đối với người bị hại, thiếu đi cảm xúc kích động.

Không phải tôi trở nên bình tĩnh, mà là trở nên lạnh nhạt.

Bây giờ, tôi cũng không phải là không thích nghi được, mà là đang muốn vùng thoát ra khỏi những chuyện này.

Tôi…

“Cứu tôi với…”

Suy tư của tôi đã bị cắt ngang.

Tôi vừa nghe thấy tiếng kêu yêu ớt của phụ nữ, rất khẽ và nhẹ, là âm thanh do linh hồn phát ra, xuất hiện ngay trong đầu tôi.

Tôi lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Vừa nãy khi mất tập trung nên tôi không để ý, bây giờ mới nhận ra bên cạnh mình không còn đám Tí Còi nữa. Tôi đang ở trong bóng tối, không hề nhận ra được hơi thở của bất kì người nào.

Thứ mà tôi có thể cảm nhận được, chỉ là âm khí của một con ma.

“Cứu tôi với…”

Con ma ấy đang cất lên tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tim tôi bắt đầu tăng nhịp đập. Dù không thể nhìn thấy, âm thanh nghe được cũng khá lạ, nhưng tôi lại có thể đoán ra, con ma này là ai.

Chợt có ánh sáng yếu ớt chiếu vào thông qua khe hở của vùng tối, soi lên nền xi măng. Trong ánh sáng là những hạt bụi li ti lững lờ trong không khí. Chúng giống như những sinh vật bé nhỏ đang bay trong không gian, rồi biến mất vào bóng tối.

Đây không phải là một hình ảnh đầy sức sống.

Cùng với sự mở rộng của vùng sáng, bóng tối bị xua tan, hình ảnh đã được mở rộng này càng trở nên tiêu điều hơn.

Tôi đang ở trong một gian phòng trống với cửa sổ bị đóng kín.

Không có vật dụng, chẳng có trang trí.

Nền xi măng lạnh lẽo biến nơi đây thành một cỗ quan tài.

Tôi lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non.

“Cứu tôi với… ai đó đến… cứu tôi… cứu tôi…”