Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1196: Mã số 040 - vị trí tử vong (6)

Tôi ý thức được rằng, người đàn ông này đã không còn là người nữa. Ông ta giống như đã bị ma chiếm lấy cơ thể, đã mất đi những đặc trưng của con người, phần nhiều là những đặc trưng của ma quỷ.

Người đàn ông không hề phát hiện sự tồn tại của nó. Ông ta đứng vẽ, cúi người xuống rồi lại đứng thẳng người dậy, gần như là một hơi vẽ xong một cái hình người.

Lúc này ông ta quay người lại, nhìn về phía những người trong phòng.

Tôi nhìn thấy mắt của ông ta bị biến thành màu xám quỷ dị, trong ánh mắt có nét điên cuồng và cũng có nét sợ hãi.

Vẻ mặt của ông ta trông rất đáng sợ, quay về phía những người kia và hét lên: “Đó, tôi vẽ xong rồi đó, sao nào? Có chuyện gì không? Có ma nào đâu?”

“Ông La, đây không phải là vấn đề có ma hay không có ma. Con trai ông vẽ bậy trong phòng bệnh, bác sĩ y tá chúng tôi chỉ muốn ngăn chặn hành động này của cậu bé thôi...” Một người đàn ông trung niên vô lực nói.

Bộ dạng của người đàn ông có chút đáng sợ, đám người đang tranh cãi nãy giờ bỗng im miệng lại.

Người đàn ông không chấp nhận lời giải thích như vậy, trên tay vẫn cầm chặt cây bút đó.

Tôi hoàn hồn lại, nghĩ ra được một cách, lại đưa tay về phía người đàn ông lần nữa.

Trông có vẻ như người đàn ông này đã bị âm khí của con ma kia nuốt chửng rồi. Nếu vậy thì chỉ cần nghịch chuyển thời gian lại, quay trở về trạng thái trước khi ông ta bị âm khí nuốt chửng, chắc ông ta sẽ có thể tỉnh táo lại.

Tôi biết, bây giờ Ngô Linh đang đuổi theo con ma đó. Nhưng đến cuối cùng cô ấy cũng không bắt được nó.

Lưu Miểu và Diệp Thanh vẫn còn đang ở trong phòng bệnh, chưa đi đến đây.

Lúc này, tôi phá hư kế hoạch của con ma đó, nói không chừng sẽ có thể thay đổi mọi chuyện, để cho đám người Thanh Diệp có thể bắt được nó sớm hơn.

Tay tôi không đụng chạm vào người đàn ông, mà xuyên qua vai của ông ta.

Lúc tôi định thi triển năng lực thì nhìn thấy trên cổ và trên trán của người đàn ông đang nổi gân xanh.

Người đàn ông đột nhiên giơ tay lên, gần như là cùng lúc với tôi, tự đâm cây viết nước trên tay vào cổ mình.

Tôi sững người.

Năng lực giống như bị tan biến trong không khí, không chạm vào vật gì cả.

Người đàn ông ngã ra sau bức tường, tôi còn nghe thấy tiếng cơ thể ông ta đụng vào tường, còn có một chuỗi những tiếng động nho nhỏ, hình như đó là tiếng cây bút đâm xuyên qua cổ của người đàn ông và cắm phập vào tường.

Máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương. Cũng không nhiều máu lắm.

Nhưng người đàn ông vẫn còn đang trừng to mắt, nhìn về phía trước mặt với ánh mắt sợ hãi, tay vẫn còn nắm chặt cây bút đó.

Trông ông ta không giống như tự sát mà giống như mới bị ai đó tấn công.

Cả người ông ta run lên, tay lắc qua lắc lại, giống như đang muốn rút cây bút đó ra.

“Á...”

“Chồng ơi!”

“Á!”

Đằng sau vang lên tiếng hét của những người kia.

Tôi đơ người.

Có máu tươi bắn ra mỗi khi người đàn ông đó nhúc nhích, máu tươi bắn xuyên qua người tôi.

Cây bút đó cắm chặt vào tường.

Một lúc sau, người đàn ông không còn vùng vẫy nữa.

Luồng âm khí lạnh lẽo trên người ông ta cũng dần tan biến.

Lúc ông ta buông lỏng tay xuống, cơ thể hoàn toàn khớp với cái hình người vẽ trên tường.

Tôi nghe được rất nhiều tiếng ồn ào xung quanh.

Có người đi xuyên qua cơ thể tôi, lao đến bên người đàn ông.

“Cha...”

Tôi quay đầu lại thì thấy nét mặt sợ hãi và mê man của cậu bé kia.

Cậu bé chỉ gọi một tiếng “cha”, không có biểu hiện gì khác, không khóc, không lên tiếng nữa, mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía người đàn ông.

Tiếng khóc của mẹ cậu bé gần như muốn sập cả nền nhà.

Sắc mặt của bác sĩ, y tá trắng bệch, hình như họ đang định cấp cứu cho người đàn ông.

Tôi biết, làm vậy cũng không có tác dụng gì.

Ông ta đã chết rồi.

Một cái chết rất nhanh chóng.

Khung cảnh và những tiếng ồn ào này đều dần trở nên mơ hồ.

Những thứ này dần biến mất.

Bây giờ tôi lại nhìn thấy cái bàn làm việc và laptop ở trong phòng mình. Trên laptop còn để mở một tập tài liệu.

Những dòng chữ ghi chép trong tập hồ sơ không hề mang theo chút cảm xúc nào, giống như chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem với thái độ lạnh nhạt.



Ngày 25 tháng 1 năm 2007, phân tích file ghi âm. File ghi âm 04020070124G.wav.

“... Á! Chết người rồi! Xảy ra án mạng!”

Click!

“Không nghe thấy có tiếng động gì cả. Em nhìn thấy con ma nữ đó rồi sao?”

“Ừ. Vẻ ngoài chắc là gần giống vậy.”

“Ồ... Em còn biết cái này nữa à?”

“Có thể tìm được không?”

“Được, có thể thử xem sao.”

Ngày 31 tháng 1 năm 2007, xác định được danh tính ma nữ: Lôi Âm Âm, giới tính nữ, 21 tuổi, người Thiên Hà. Sáng sớm ngày 13 tháng 4 năm 2004, cô ta bị một tên tội phạm tấn công, cuối cùng qua đời vì mất máu quá nhiều. Ngày 21 tháng 4, người ta phát hiện xác cô ta ở trên sông Thiên Hà. Cho đến nay vẫn chưa điều tra ra được thông tin tên tội phạm này, nghi rằng đây là một vụ án giết người trên diện rộng, tuỳ cơ giết người. Kèm: bản photo của sổ ghi chép những vụ án.

Ngày 6 tháng 2 năm 2007, liên lạc với hàng xóm của Lưu Hải Thanh là Trác Nhất Phàm. File ghi âm 04020070206.wav.

“Chào anh Trác.”

“Cái đó, tôi không hiểu lắm, các cô muốn hỏi những chuyện liên quan đến anh Lưu sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh Lưu sau khi đến thủ đô rồi thì ít khi quay về lắm. Anh ấy làm việc trong công ty lớn ở bên đó, hình như cũng khá yên ổn. Lúc nhỏ, trước khi anh ấy học đại học, hai chúng tôi vẫn thường chơi với nhau. Anh ấy rất tốt bụng, thành tích cũng rất tốt, thường xuyên quan tâm tôi, còn giao cho tôi bài tập các thứ.”

“Vậy anh có quen với người này không? Lôi Âm Âm, cũng là người Thiên Hà.”

“Hả? Người này, chẳng phải là hai năm trước... Không phải chứ? Không thể nào. Anh Lưu chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy đâu. Lúc xảy ra chuyện, anh ấy đâu có ở đây.”

“Anh đừng lo lắng, anh Trác, chúng tôi không có ý đó. Theo như anh biết thì anh Lưu không quen với cô Lôi sao?”

“Chắc là không quen. Tuy rằng nơi này rất nhỏ, có thể quen được nhiều người... Người nhà anh Lưu chắc là không quen với người này. Lúc đó tìm được cái xác, mọi người trở nên hỗn loạn. Ở chỗ này trước đây chưa từng xảy ra những chuyện như vậy đâu.”

“Sau khi nghe được tin về chuyện này, anh Lưu có phản ứng gì không?”

“Gì cơ? À, các cô... Có thể các cô hiểu lầm gì rồi. Anh Lưu hình như không biết chuyện này. Sau khi anh ấy đến thủ đô... Trước khi thi đậu đại học ở thủ đô thì có hơi... Nói sao nhỉ... Anh ấy không thích nơi này. Từ nhỏ thì anh ấy đã rất thông minh, học tập lại giỏi, cha mẹ anh ấy cũng rất xem trọng anh ấy. Chính là cái kiểu mong con thành tài đấy. Sau đó thì có hơi... Ban đầu vẫn còn bình thường, anh ấy còn nói là sau khi đến thủ đô rồi tìm được việc làm sẽ rước cha mẹ qua đó ở, còn nói với tôi là, sau này tôi tốt nghiệp rồi, cần gì thì có thể tìm anh ấy... Sống ở thủ đô chắc cũng khó khăn. Tôi đọc được trên báo là đến sinh sống tại những thành phố lớn không hề dễ dàng chút nào. Sau này anh ấy cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Cha mẹ anh ấy cũng không nói gì. Hình như là... Chính là, quan hệ xa cách dần. Những chuyện xảy ra ở nơi này, chắc anh ấy cũng không có để ý đến đâu. Tôi chưa từng nói chuyện với anh ấy, cũng không nghe anh ấy nhắc đến. Mấy năm gần đây, chỉ khi Tết mới quay về đây thôi, về rồi cũng chỉ ở một hai hôm. Hầu hết thì chúng tôi chỉ gật đầu chào nhau, tán dóc vài câu. Các cô... Ủa, các cô không có liên lạc với cha mẹ anh ấy sao?”

“Ông Lưu, bà Lưu không chịu cho chúng tôi phỏng vấn.”

“Ừ, cũng phải... Anh Lưu đột nhiên xảy ra chuyện. Nói là tai nạn ngoài ý muốn, bị điều hòa đập trúng. Người ta cũng chỉ đền chút tiền... Haiz...”

“Sau khi xảy ra vụ án mạng đó, lúc anh Lưu về đây có biểu hiện khác thường gì không?”

“Hả, cái này chắc không thể nào đâu... Haiz... Tôi không phát hiện có gì lạ cả. Anh ấy... Thái độ lạnh nhạt hơn trước rất nhiều. Chỉ vậy thôi. Ngoài ra... Cũng không có gì.”

“Vậy anh còn nghe được thông tin gì về cô Lôi và vụ án mạng lần đó không?”

“Không có. Tôi thật sự không quen cô ta. Chuyện đó cũng không phải xảy ra ở khu Hoa Sơn này mà là ở chỗ cầu số 3 bên kia. Phát hiện cái xác ở dưới cầu, sông Thiên Hà cũng không chảy đến chỗ này của chúng tôi.”

“Vâng, cám ơn anh. Nếu anh có nhớ ra gì thì có thể liên lạc với chúng tôi.”

“Ừ được.”

Ngày 7 tháng 2 năm 2007, liên lạc với cha của Lôi Âm Âm là Lôi Đại Vĩ. File ghi âm 04020070207.wav.

“Chào ông Lôi. Chúng tôi đang muốn tìm hiểu về những chuyện liên quan đến con gái ông. Cô ấy đã qua đời từ ba năm trước rồi phải không? Vụ án vẫn chưa được điều tra xong.”

“Ừ, đúng vậy... Đã ba năm rồi...”

“Có thể nói cho chúng tôi biết, cô Lôi là người như thế nào không?”

“Nó... Âm Âm rất ngoan, rất nghe lời. Nó luôn rất hiếu thảo. Từ nhỏ thì đã hiểu chuyện. Nó siêng lắm, thành tích rất tốt. Vốn là... Ban đầu, nó nói là định thi công chức nhà nước, sau đó quay về đây làm việc... Nhưng thực ra nó ở lại bên Dân Khánh. Nó học đại học ở học viện công nghệ Dân Khánh, có thể tìm được một công việc tốt hơn tại đó. Mẹ Âm Âm... Vào năm 2003, mẹ nó bị bệnh, nên nó định quay về... Ai mà biết... Nó quay về đây ôn thi thì lại xảy ra chuyện như vậy. Mẹ Âm Âm cũng... Tôi... Thật ngại quá... Tôi nghĩ đến chuyện này... Thì có hơi... Hu...”