Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1193: Mã số 040 - vị trí tử vong (3)

“Bà đừng khẩn trương. Cửu Cửu, có thể kể cho chị nghe về cô gái đó không? Đừng khóc, em hãy nghĩ kĩ lại, sao em lại gặp được cô ta? Cô ta có nói gì không?”

“Hức... là ở trong khu dân cư. Lúc chúng em đang chơi đùa thì có một chị gái cứ nhìn về phía này. Ở bên kia, chị đó ngồi trên ghế nhìn tụi em chơi. Em... Em nhìn thấy, sau đó nói với những bạn khác. Cái chị gái đó, trước đây chưa từng gặp bao giờ, chị ấy rất đẹp. Từ Thiên Thành liền kéo tụi em đi qua chỗ chị đó.”

“Ừ. Tụi em đi tìm chị gái đó. Cô ta có tự giới thiệu mình tên gì không?”

“Không biết... Chị ấy không nói. Chị ấy chỉ cười rồi cho kẹo. Em không ăn, còn Từ Thiên Thành thì có lấy kẹo. Sau đó gặp chị đó lần nữa, chị ấy mua quà vặt cho tụi em ăn.”

“Hôm đấy cô ta đi về hướng nào?”

“Không biết ạ... cứ thế đi rồi... Từ Thiên Thành có hỏi chị ấy sống ở đâu, nhưng không trả lời.”

“Hôm sau cô ta lại tới chơi nữa sao?”

“Vâng, có mang theo quà vặt nữa.”

“Cô ta đã nói gì với tụi em vậy?”

“Không nói gì. Từ Thiên Thành cứ hỏi chuyện chị đó, chị ấy không trả lời, chỉ ngồi cười, cười lên nhìn rất đẹp. Ngoại hình cũng đẹp...”

“Ừ. Vậy bắt đầu từ lúc nào mà tụi em vẽ hình người? Cô ta nói gì với bọn em?”

“Từ Thiên Thành kéo chị ấy vào vẽ chung. Lúc tụi em vẽ thì chị ấy ngồi nhìn. Chị ấy nói là vẽ một con người... Tụi em vẽ ra rồi nhưng chị ấy bảo là không đúng. Từ Thiên Thành bảo chị ấy vẽ thử, chị ấy cũng bắt tay vào vẽ.”

“Cái hình người nhỏ đó là do cô ta vẽ ra sao?”

“Chị ấy vẽ một vòng, không có dùng sức gì mấy. Vẽ tranh dưới đất thì phải dùng sức, những viên phấn đó phải đè mạnh xuống mới được. Từ Thiên Thành vẽ lại lần nữa.”

“Đè lại theo cái hình người mà cô ta vẽ ư?”

“Dạ? Vâng. Tô lại một lần. Em cảm thấy chẳng đẹp, không có mắt, dáng người lại kì lạ. Còn Từ Thiên Thành lại khen đẹp. Cậu ta nhìn thấy chị đó đẹp nên mới khen đẹp để nịnh thôi.”

“Cô ta còn nói gì không?”

“Hết rồi. Chỉ lần đó thôi. Giọng của chị đó nghe rất hay.”

“Sau đó thì em còn gặp chị đó lần nào không?”

“Hết rồi.”

“Những bạn khác thì sao?”

“Không có. Họ đều nói là không còn thấy chị đó nữa. Từ Thiên Thành còn buồn mấy ngày liên tục.”

“Ừ, chị biết rồi. Cám ơn em. À đúng rồi, em còn nhớ lần đầu tiên em thấy cô ta là khi nào không? Ngày mấy tháng mấy?”

“À...”

“Em còn nhớ cái hôm đó em đã làm gì không?”

“Em đang chơi. Buổi sáng ăn đậu hủ, buổi trưa ăn món cơm chiên trứng. Buổi chiều đi ra ngoài chơi, bắt gặp chị đó. Buổi sáng thì không thấy chị đó ở đây.”

“Bà có nhớ hôm đó là ngày mấy không?”

“Nó chưa từng nói qua với tôi... Nó ăn mấy thứ đó có sao không?”

“Cũng không hẳn là không sao. Nhưng chắc con trai bà cũng chỉ ăn một vài miếng thôi, nên cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn. Ở thủ đô có một ngôi chùa tên là Tịnh Long đúng không?”

“Ừ! Đúng!”

“Bà đi đến đó tìm một vị sư phụ đi. Nói là con trai bà từng tiếp xúc với ma, ăn phải thức ăn của ma, nhờ sư thầy niệm kinh vài ngày, tốt nhất là lại ăn chay vài ngày. Âm khí của con ma đó hơi nặng, nên đi giải quyết sớm. Trong khu dân cư này còn có những đứa trẻ khác bị ảnh hưởng đúng không? Đi giải quyết xong sớm sẽ tốt hơn.”

“Ừ, chùa Tịnh Long, tôi biết rồi. Cái này, các cô cậu...”

“Bà không cần để ý đến chúng tôi và cũng nhờ bà nhắc nhở những đứa trẻ khác trong khu dân cư. Ngoài ra, nếu có ai nhớ ra chuyện gì liên quan đến cô gái đó thì mong bà sẽ liên lạc với chúng tôi. Con ma này rất nguy hiểm. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có thêm nhiều người bị hại khác.”

“Được, tôi biết rồi... Cám ơn các cô!”

Ngày 14 tháng 1 năm 2007, điều tra về nạn nhân Lưu Hải Thanh. Lưu Hải Thanh, giới tính nam, 37 tuổi, làm việc ở bộ phận bán hàng của công ty thời trang Ngải Lâm ở thủ đô, quê quán ở Thiên Hà.

File ghi âm 04020070114.wav.

... Rè... rè…

“... Lưu Hải Thanh à, tôi nhớ anh ta chưa có bạn gái, quê ở bên Thiên Hà nhỉ? Anh ta, nói sao đây, chính là cái loại người cao ngạo, kiêu căng. Anh ta thi vào được trường đại học sư phạm thủ đô, vốn định học tiếp rồi đi du học, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cuối cùng trở thành như vậy.”

“Anh nói là không biết đã xảy ra chuyện gì là chỉ...”

“Anh ta không nói. Lúc mọi người ngồi nhậu với nhau, anh ta có nhắc đến sơ sơ.”

“Uống say thì có nhắc đến chuyện này. Nói anh ta tốt nghiệp đại học sư phạm thủ đô, đang định thi tiến sĩ gì đó, được đi du học, ban đầu vốn có tên của anh ta trong danh sách, nhưng cuối cùng thì lại không đi được. Có thể đã bị chỉnh sửa gì đó. Anh ta rất kiêu căng, nói chung thuộc dạng người khó gần.”

“Gia đình anh ta thì sao?”

“Cũng khá bình thường. Ở trong thành phố nhỏ, cha mẹ đều có công việc, có một căn nhà nhỏ, chỉ vậy thôi.”

“Anh ta cũng xem thường cha mẹ mình, mỗi tháng đều có gửi tiền qua. Có lần tôi nghe được mẹ anh ta gọi điện thoại đến, anh ta trả lời với cái giọng điệu bực mình. Hình như là cha anh ta bị bệnh. Anh ta liền bảo hai người họ tự đi đến bệnh viện khám chữa. Nếu bảo hiểm y tế không đủ thì mới gọi đến cho anh ta.”

“Hả, còn chuyện như vậy sao? Vậy anh ta xem thường chúng ta cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

“Hà hà, người ta là nhân tài, tốt nghiệp đại học sư phạm thủ đô cơ mà, vốn là sẽ được làm thầy giáo đó.”

“Sau khi anh ta chết, người nhà của anh ta có đến đây không?”

“Có chứ, cha anh ta đến đây.”

“Có nói gì không?”

“Gì cơ? Chúng tôi đâu có nói chuyện với nhau.”

“Hình như ông chủ và cha anh ta có nói gì đó. Nhưng mà, người cũng đã chết rồi, người chết lớn nhất, cũng sẽ không đi nói những thứ bậy bạ gì đâu.”

“Anh ta đúng là xui xẻo!”

“Haiz, tôi nghe nói rất tà môn, hình như có chuyện gì đó.”

“Chuyện gì?”

“Tôi quên rồi, chỉ nhớ là lúc đó nghe ai nói... Các cô cậu hỏi chuyện chúng tôi có phải cũng vì cái chuyện đó không? Có chuyện gì quái dị sao?”

“Chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.”

“Ồ...”

... Rè... rè...

“... Lưu Hải Thanh là một người rất tốt, làm việc siêng năng, mỗi lần đều có thể hoàn thành công việc đúng hạn.”

“Ông chủ Phương, chúng tôi đang muốn hỏi về chuyện cá nhân của Lưu Hải Thanh.”

“Hả? Cái này thì tôi không biết. Tôi và anh ta chỉ tiếp xúc về mặt công việc thôi...”

“Anh ta không hề nhắc đến chuyện cá nhân của mình sao?”

“Không có. Anh ta ít khi nói chuyện với người khác, ai biết anh ta đang nghĩ gì. Các cậu muốn điều tra về cái chết của anh ta sao? Nghe nói là bị mưu sát, có phải anh ta đã gây thù chuốc oán gì không?”

“Điều này thì cần phải điều tra thêm mới biết. Nếu như ông nhớ ra chuyện gì, thì có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

“Ừ... Để tôi tiễn mọi người.”

“Cám ơn.”

Cộp… cộp...

“À đúng rồi, tôi nhớ anh ta từng nói qua một chuyện.”

“Mời ông nói.”

“Anh ta có nhắc đến một người. Lúc đi ăn ơm, anh ta uống hơi nhiều, có nhắc đến một người. Hình như là có gây thù gì đó, lúc anh ta nhắc đến người này thì nghiến răng nghiến lợi, còn nở nụ cười nham hiểm nữa. Tên gì ấy nhỉ... Hừm... Lâm... Hay là Lý... Chắc là Lý, Lý Kiến, Lý Kiệm... Giống cái cách phát âm như vậy đấy. Chắc là tên này đó.”

“Anh ta có nhắc đến chuyện đó trong khoảng thời gian nào không?”

“Hình như là thời còn đi học, còn nhắc đến giáo viên gì đó. Tôi cũng nghe không rõ lắm. Lúc đó anh ta cũng đã uống say rồi.”

“Vâng, cám ơn ông.”