Nguyễn Ngọc Hà chỉ bám theo Đồng Soái từ xa, chứ không hề đến gần.
Tôi thì muốn đến gần, nhưng lại lo lắng về hậu quả nếu tôi giải quyết Đồng Soái lúc này.
Đủ loại phim ảnh xuyên không, đều không thể thiếu chuyện thay đổi quá khứ, tạo ra ảnh hưởng với hiện tại, nghe ra thì đủ thứ mệnh đề vô lý bên trong. Những quá khứ mà tôi đã thay đổi trước đây, phần lớn đều là quá khứ rất gần, chuyện mới phát sinh được một hai ngày, hoặc chỉ là mới vài phút trước. Như vậy thì có ảnh hưởng rất giới hạn với hiện thực và chỉ ảnh hưởng đến ít người. Dù vậy, bất kể là vì cứu người hay hại người, thì đều không phải là chuyện nhỏ nhặt.
Bây giờ, nếu giải quyết Đồng Soái sớm, thì ảnh hưởng từ hiệu ứng bươm bướm mà tôi có thể tưởng tượng ra được lại lớn quá.
Tôi không biết làm như vậy là đúng hay sai.
Trong đó, cũng có một vài nhân tố là tôi chưa nhìn thấy người bị hại, chưa nhìn thấy Trần Nhất Tây và Trương Nhu, nên nỗi căm ghét của tôi đối với Đồng Soái vẫn chưa đến mức đó.
Tuy không dám đến gần, nhưng Nguyễn Ngọc Hà vẫn bám theo Đồng Soái suốt một quãng đường.
Đồng Soái đang ngồi trong thư viện đọc mấy cuốn sách cổ. Như Ngô Linh suy đoán, có tiểu thuyết quái dị của phương Đông và cũng có vài tác phẩm văn học của phương Tây thời Trung cổ. Có vẻ hắn ta không hề xem kĩ lưỡng, mà là đang tra tìm một số thứ trong sách, nên lật rất nhanh, chốc chốc lại rút điện thoại ra tra cứu.
Khoảng cách giữa Nguyễn Ngọc Hà và Đồng Soái quá xa. Mà phạm vi hành động của tôi thì có hạn, hoàn toàn không thể đi qua nhìn thử, rốt cuộc Đồng Soái đang đọc cái gì.
Nhưng Nguyễn Ngọc Hà không hề có ý bỏ cuộc.
Cô ta bám theo Đồng Soái suốt mấy ngày trời. Tâm tình cô ta cũng vô cùng phức tạp. Có lẽ, bản thân cũng không rõ mình đang làm gì.
Cuối tuần, Đồng Soái chạy đến một chợ chuyên bán sỉ, mua một túi đồ, rồi chạy qua chợ rau.
Gã thuê một căn phòng gần trường, đồ gia dụng trong phòng rất ít, nhưng các công cụ kì lạ quái gở thì rất nhiều.
Lúc Nguyễn Ngọc Hà đang do dự trước cửa, thì tôi đi vào xem thử bên trong. Vừa quay qua, thì thấy Đồng Soái đang giết gà.
Động tác của gã ta rất vụng về. Con gà còn sống kêu lên quang quác, vùng vẫy không ngừng, khiến lông lá bay tứ tung, máu me bắn tung tóe. Tình hình trong phòng cực hỗn loạn.
Tôi nhìn thấy hơi thở đáng ghét trên khuôn mặt của Đồng Soái. Gã ta đè tay lên con gà, hung bạo vung dao chặt xuống một phát, cổ con gà đứt làm đôi.
Đồng Soái thở hồng hộc, chửi bậy một tiếng, rồi chụp lấy chén để hứng máu, nhưng chẳng hứng được bao nhiêu.
Gã thở hắt ra một hơi, ném con gà chết và cái chén qua một bên, ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Da gà da vịt trên người tôi đồng loạt nổi lên.
Ngay khoảnh khắc này, tôi cảm thấy cậu sinh viên đại học trước mắt mình chẳng khác gì một tên biến thái đam mê giết người. Hắn đang rèn luyện kĩ năng của mình, đợi cho đến lúc chính thức ra tay.
Thân ảnh của Đồng Soái chợt biến mất trước mắt tôi.
Vẫn là gian phòng ấy, Đồng Soái đang đứng trước bồn rửa mặt, hai tay siết chặt cổ con gà, tựa như chỉ cần vung tay một cái, là đã cắt bay cổ nó.
Máu trào ra, rơi xuống bồn nước.
Đáy bồn nước đã chèn nút chai.
Không lâu sau đó, lượng máu nhầy nhụa đã đầy và dần dần tràn ra khỏi bồn nước.
Đồng Soái vô cùng thành thục, mổ banh ngực con gà, móc lấy tim, bóp nát nó rồi ném vào bồn nước.
Bồn nước sôi lên ùng ục.
Miệng Đồng Soái mấp máy, niệm thầm thứ gì đó.
Máu gà hệt như đang sôi, cuộn trào dữ dội.
Mặt Đồng Soái đầy vẻ hớn hở, da mặt đỏ hồng, ánh mắt như đang tóe lửa.
Tôi đã ngửi thấy một thứ mùi kì quái, cảm giác không lành kia lại càng mãnh liệt hơn, khiến tôi bất giác phải lùi lại một bước.
Hình như Đồng Soái không hề cảm thấy kì lạ.
Hắn nắm con gà chết đi, rồi hốt một nắm cỏ ở trong chiếc túi bên cạnh, cho vào bồn máu. Máu đã không còn sôi nữa, mà đã hình thành xoáy nước, nuốt mất mớ cỏ.
Bồn máu nhàn nhạt giờ đây giống như đã biến thành một cái hố không đáy.
Đồng Soái bật cười ha hả mấy tiếng, chạy ra ngoài phòng khách, xách một cái túi lớn vào.
Bên trong túi chứa đủ loại móc khóa nhỏ nhắn, nhìn vào là biết rất rẻ tiền.
Đồng Soái cẩn thận nắm lấy một móc khóa có đính mô hình thỏ con, cầm lơ lửng nó bên trên xoáy nước.
Và hiện tượng kì dị lại một lần nữa xuất hiện. Một mảng sương mù màu đỏ sậm từ trung tâm xoáy nước bay lên, bám quanh thân thể con thỏ, rồi từ từ chui vào trong và biến mất hoàn toàn.
Tôi siết chặt nấm đấm.
Bây giờ chắc là lúc tốt nhất để ngăn Đồng Soái lại.
Giết hắn sao?
Đối với hắn, dạy dỗ tựa hồ không có tác dụng. Đồng Soái không phải là đứa trẻ chưa hiểu chuyện mà có thể giáo dục được. Bản tính của hắn vốn dĩ có lẽ đã không phải thứ tốt lành gì.
Tôi không thể giám sát hắn, nên dường như chỉ có giết chết hắn, mới có thể yên tâm hoàn toàn.
Người của Thanh Diệp cũng đã làm như thế. Có điều, có thể không phải đích thân họ ra tay, mà là do Trần Nhất Tây và Trương Nhu ra tay.
Nếu tôi ngăn cản hắn thì…
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập dữ dội.
Cái tên ở trước mặt không phải ma. Hơn nữa, hắn cũng không phải đang tạo ác. Hắn đang mài dao.
Tôi cảm thấy không ra tay được.
Đủ loại lo lắng, ưu tư đang bay loạn trong đầu tôi và càng tồi tệ hơn nữa là tôi đang căng thẳng đến mức phát run.
Qua khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy một cái bóng, đồng thời tôi cũng cảm nhận được âm khí.
Quay lại thì nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hà.
Cô ta đang đứng nhìn Đồng Soái, sắc mặt trắng bệch.
Hình như cô ta đang khiếp sợ, thình lình quay người lại bỏ chạy ra bên ngoài.
Tôi hoàn toàn không kịp trở tay, đợi hoàn hồn lại thì đã bị cô ta lôi ra khỏi gian phòng.
Cô ta xuyên thẳng qua những nền nhà, rơi mãi cho đến tầng trệt, rồi lại xuyên tường chạy ra khỏi khu chung cư. Cô ta vịn vào cây, nôn khan lên lùm cây xanh, vẻ mặt đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng.
Tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Hơi thở của những lời nguyền đó chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng hình như đã gây ra tổn hại vô cùng lớn cho Nguyễn Ngọc Hà.
Cô ta đỡ lấy thân cây, từ từ ngã vào trong lùm cây xanh, nước mắt không ngừng chảy. Thân thể cô ta đang run rẩy. Là sợ hãi!
Nguyễn Ngọc Hà dựa người lên gốc cây, hai tay ôm lấy hai vai. Cô ta khóc một hồi thì trước ngực xuất hiện cuốn sổ tay bìa cứng. Hai tay Nguyễn Ngọc Hà rơi lên mép ngoài của cuốn sổ, siết chặt.
Tôi cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của cô ta lúc này.
Cô ta không hiểu tại sao Đồng Soái lại làm chuyện đó và cũng không hiểu lắm về chuyện mà gã ta đang làm. Chỉ cảm nhận theo bản năng, biết đó là nguy hiểm và là một chuyện tà ác.
Nguyễn Ngọc Hà sợ Đồng Soái và cũng sợ cái chuyện hắn sắp làm.
Trong kí ức cô ta hiện ra hình ảnh những con ác ma có bộ dạng đáng sợ. Những người chết oan biến thành ác ma, mặt mày đều hung tợn, phát tán một luồng hơi thở khiến người ta khó chịu.
Trời đã dần sụp tối.
Tôi cảm thấy hơi thở của những lời nguyền rủa kia đang đến gần. Tôi và Nguyễn Ngọc Hà cùng lúc nhìn về phía cổng chính của khu chung cư.
Đồng Soái đang vác trên lưng một bao tải lớn. Những hơi thở tà ác từ trong cái bao to đó lan ra.
Tôi cúi đầu nhìn Nguyễn Ngọc Hà.
Cô ta đang rụt người lại, siết chặt cuốn sổ tay và giống như được tiếp sức từ một nguồn sức mạnh nào đó, cô ta vịn tay lên thân cây đứng dậy, bám theo Đồng Soái từ đằng xa.
Đồng Soái đến một con đường nhỏ ở cổng sau của trường. Thời điểm này, ở đây đã có không ít những người buôn bán vỉa hè chiếm chỗ.
Vị trí mà Đồng Soái chọn không tốt lắm. Mà hắn cũng chẳng chọn lựa gì, chỉ kiếm đại một chỗ trống, mở túi vải rồi lấy những móc khóa lụn vụn bên trong bày ra ngoài, sắp xếp ngay ngắn. Trên mặt hắn là một nụ cười rất khó hiểu, hệt như đang mong mỏi khách hàng sắp đến.
Nguyễn Ngọc Hà mím chặt môi, vẫn ôm chặt cuốn sổ tay, đăm đăm nhìn Đồng Soái.
Trên vỉa hè sinh viên rất đông, đi thành từng nhóm hai ba người, lớn tiếng cười đùa, thường có người sẽ xem thử những món đang bày bán, nhưng người thật sự mua thì không nhiều lắm.
Hoàn cảnh xung quanh không ngừng thay đổi.
Có lẽ suốt mấy ngày trời, Đồng Soái không hề có khách hàng.
Cuối cùng đã có mấy nữ sinh chọn đúng móc khóa mà hắn bán.
Nguyễn Ngọc Hà lập tức đứng thẳng người lên, xuyên qua đám đông, đuổi theo hai nữ sinh vừa mua đồ rời đi. Cô ta thò tay ra, khựng lại trong tích tắc, rồi nhanh như chớp thò vào bên trong ba lô của nữ sinh.
Tôi cảm thấy cô ta như chạm phải điện, khiến toàn thân giật bắn một cái.
Nữ sinh không hề hay biết gì, đi xa dần.
Tay của Nguyễn Ngọc Hà vẫn đang giơ lên ở chỗ cũ, nắm thành nắm đấm và khe khẽ run lên.
Bên trên bàn tay bao phủ một lớp khí đen.