Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1164: Mã số 039 - trả lại vật đánh rơi (4)

Cộc cộc… lạch cạch, lạch cạch… kẽo kẹt!

“Chào chị.”

“Đây là Ngô Linh. Đây là bạn cùng phòng của em, chị Cố, Cố Hiểu Thần. Còn đây là An An.”

“Chào chị, em tên Trịnh An.”

“Chào mọi người.”

“Thế… có phải có vấn đề gì không?”

“Ký túc xá xem ra không có vấn đề gì. Nhưng lúc nãy trên đường vào đây, tôi có nhìn thấy một ít âm khí. Trong trường các cô, có câu chuyện ma nào được lưu truyền không? Chủ yếu là ở trong khu ký túc xá.”

“Gia Gia về kể lại với bọn em rồi. Bản thân em cũng đã hỏi thăm mấy chị khóa trước, cũng tương tự thôi, đều là những chuyện mang tính bông đùa, chứ không nghe kể là có chuyện thật.”

“Kiều Kiều quen biết nhiều lắm, nếu bạn ấy đi hỏi thăm mà kết quả như thế, thì trên cơ bản chỉ có vậy thôi.”

“Có khả năng là giống chuyện của chị Trần, xảy ra sau đợt tốt nghiệp. Nhưng nếu xảy ra sau tốt nghiệp, thì đâu còn liên quan gì đến trường nữa?”

“Điểm này không thể loại trừ một số khả năng nào đó. Vậy thì, chuyện khác thì sao, các cô và cả các phòng cùng tầng lầu này, trong khoảng thời gian đó đã từng gặp phải người chết chưa, hoặc làm những chuyện có liên quan chẳng hạn.”

“Không có, tụi em không có. Các phòng khác ở tầng này chắc cũng vậy, vì nếu có thì đã có người nói ra từ lâu rồi chứ? Gặp phải chuyện kiểu này… chắc chắn sẽ nghĩ đến… Nhưng lúc đó, đối tượng duy nhất được nghĩ đến, chính là cái chị Trần ấy. Tụi em đều cho rằng…”

“Chuyện đó, em muốn hỏi là, thật sự không phải chị Trần sao? Chỉ có khả năng là chị Trần thôi phải không? Chỗ tụi em nếu có thể đụng phải, cũng chỉ có chị ấy thôi… Nếu chị ấy tìm đến cha mẹ mình… thì chưa chắc không thể nào nhỉ? Lúc đó, lúc mà chị ấy gặp nạn, đã để quên chìa khóa nhà, mà cha mẹ thì đi vắng, mãi vẫn chưa về. Cũng có khả năng... cũng có khả năng là vì như thế, nên chị ấy thấy cha mẹ mình… Tụi em đều không hiểu rõ hoàn cảnh sống của chị ấy, biết đâu quan hệ giữa chị ấy với cha mẹ không được tốt…”

“An An!”

“Mình nói không sai mà? Dì Trần rất tốt, thế nhưng… hôm đó mình cứ cảm thấy là lạ. Lúc dì ấy nhắc đến con gái, thì tỏ ra quan tâm, rất áy náy. Nhưng dì ấy không hề nhắc đến chú Trần, một câu cũng không. Cũng có khả năng là cha của chị ấy… Chuyện này, cha mẹ em cũng đã li dị, từ nhỏ em đã đi theo mẹ. Cha em có bồ nhí bên ngoài, từ trước đến nay chưa hề quan tâm tới em và cũng rất ngại gặp mẹ. Họ đã ly hôn với nhau từ rất sớm, đều là mẹ em chăm lo cho em hết. Ông ấy thì chỉ vào dịp Tết cho em cái phong bì lì xì. Còn chi phí sinh hoạt thường ngày, thì ông ấy để mặc cho hai mẹ con, cũng chẳng chu cấp tiền nuôi con. Em thấy, tụi em đều không rõ hoàn gia đình chị Trần, có khả năng là có một số chuyện mình không biết… khiến chị Trần đã làm ra chuyện như thế. Tụi em trả chìa khóa cho chị ấy… tụi em trả chìa khóa cho chị ấy, cũng không phải… không phải muốn hại họ… không phải tụi em cố ý đâu…”

“Cô Trịnh, chúng tôi vẫn chưa điều tra rõ về chuyện có liên quan đến ông bà Trần. Nguyên nhân khiến họ tử vong rốt cuộc là gì, thì chúng tôi cần phải đợi đến lúc điều tra xong, mới có được đáp án. Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để kiểm tra tình hình trong ký túc xá. Con ma đó xuất hiện lần đầu tiên ở đây, thì chắc chắn có liên quan đến chỗ này hoặc là người đang sống ở chỗ này. Nếu như mục tiêu của nó chính là vợ chồng ông Trần, thì đối với các cô đó là một tin tốt. Điều đáng lo chính là một khả năng khác, nó chỉ tạm thời rời đi và vẫn sẽ quay lại. Lúc trước, các cô vừa gửi chìa khóa cho bà Trần, là tai nạn liền xảy ra đúng không?”

“… ”

“Nó… nó sẽ… trở lại?”

“Cũng có khả năng đó.”

“Hic… nó sẽ… sẽ giết sạch… tụi em?”

“Gia Gia!”

“Nhưng mà…”

“Không đời nào! Sao lại có thể như vậy được? Chìa khóa để ở đây… cũng đâu có chuyện gì! Cho nên vẫn có thể là do… do gia đình họ, nguyên nhân nằm ở chính gia đình chị ấy, đúng không?”

“Các cô, còn chuyện này nữa, mấy ngày nay chúng tôi đã nghĩ đến, giờ muốn hỏi các cô để xác nhận lại.”

“Chị hỏi đi.”

“Lúc cô Tôn kể cho tôi nghe toàn bộ sự tình, có nhắc đến lúc các cô phát hiện chìa khóa là sau khi khai giảng, dọn vào gian phòng này. Ở ký túc xá nơi đây, khi các sinh viên tốt nghiệp đã dọn đi, thì phòng ở chắc cũng đã được dọn dẹp rồi chứ?”

“Vâng, đều đã được dọn dẹp, chỉ còn…”

“Chỉ còn chìa khóa…”

“Sao lại… lúc đó tụi em không hề nghĩ đến...”

“Các cô có hỏi thăm người khóa trước là cô Vương về chuyện này chưa? Sau khi cô Trần tốt nghiệp dọn đi, ít nhất cũng sẽ hỏi thăm sau khi phòng ở được nhà trường dọn dẹp kiểm tra, thì có quay trở lại đây không chứ?”

“Chưa, chưa hỏi, tụi em chưa hề nghĩ đến điểm này. Hôm đó phát hiện ra chìa khóa, tụi em liền mang xuống để dưới lầu, rồi giao lại cho quản lý ký túc xá. Sau đó cũng… cũng chưa hề nghĩ đến điểm này… cái này…”

“Ngoài ra, lúc các cô phát hiện ra chùm chìa khóa, thì nó nằm trên giường của cô Tôn, là tầng dưới này, đúng không?”

“Là giường này, giường của em nằm đây, chìa khóa cũng nằm trên giường của em.”

“Vị trí này, xem ra rất thuận tay đúng không? Nếu cô Trần trở lại, lấy một số đồ đạc, hoặc vì chuyện khác. Thì sau khi mở cửa bước vào, để chìa khóa lên chỗ này, sẽ rất thuận tay đúng không? Mà cái giường này trước đây là của cô ta? Cô ta có thói quen sau khi đi vào phòng, liền bỏ chìa khóa lên giường không?”

“Em… em không biết.”

“Em cũng chưa hỏi…”

“Cậu gọi điện thoại đi, gọi cho chị khóa trước ấy.”

“À, được được.”



“A lô, chào chị! Em là Đào Kiều Kiều, chính là sinh viên đang ở trong ký túc xá đó… Vâng, đúng ạ. Thật ngại quá, tụi em… có chút chuyện ạ. Là như vậy, à…chị ơi, giường của chị Trần ngày xưa là cái nào vậy ạ? Từ bên ngoài đi vào, bên tay phải, tầng dưới đúng không? Giường đó đúng không chị?… Hả? Ơ! Sao…”

“Kiều Kiều…”

“Có thể để tôi nói chuyện với cô ấy được không?”

“Hả, vâng. Chị ơi, tụi em có nhờ người đến giúp. Chị ấy có chút chuyện muốn hỏi. Thật ngại quá, làm phiền chị rồi… vâng, cảm ơn chị.”

“Chào cô Vương. Tôi là người được mời đến điều tra chuyện này, tôi họ Ngô. Là thế này, chuyện này có một số điểm nghi vấn, chúng tôi muốn hỏi thăm cô để xác nhận lại. Bây giờ tôi sẽ mở loa ngoài lên, chúng ta cùng ôn lại một chút về chuyện này, được không?”

“Cô muốn hỏi gì? Vị trí của cái giường ấy à?”

“Không chỉ có chuyện đó. Điều đâu tiên xin được phép hỏi, sau khi tốt nghiệp rời đi và sau khi ký túc xá được trường dọn dẹp xong xuôi, các cô có quay trở lại lần nào không? Đặc biệt là cô Trần Nhất Tây, cô ta có quay lại lần nào không ạ?”

“Tôi là người dọn đi sau cùng. Vì thi cao học vào đại học Dân Khánh, mà ký túc xá của học sinh cao học bên này đến giữa tháng 7 mới có thể dọn vào, còn trường chúng tôi lúc đó thì đầu tháng 6 đã phải dọn đi hết rồi. Nhưng sinh viên cao học có thể xin phép, đồng loạt dọn vào tòa lầu số 1. Sinh viên cao học của trường thì mới được như vậy. Tôi đã đến gặp giáo vụ, xin để tôi được dọn qua. Chắc có lẽ tôi là người dọn đến tòa lầu số 1 sau cùng. Còn Trần Nhất Tây thì tầm tháng 5 đã dọn đi rồi. Lễ bảo vệ luận án tốt nghiệp và lễ tốt nghiệp đều đã được tổ chức trước đó, nên trong tháng 5, bạn ấy đã thu xếp đồ đạc, dọn về nhà ngay. Chính tôi đã đưa bạn ấy đến trạm xe, sau đó không nghe thấy bạn ấy bảo quay lại lấy đồ, mà tôi cũng không thấy bạn ấy quay lại. Bạn ấy đã đặt vé xe, về đến nhà thì… bạn ấy đã gửi tin cho tôi, bảo để quên chìa khóa… tôi…”

“Lúc đó, cô vẫn còn ở trong ký túc xá, thế cô có nhìn thấy chìa khóa của cô ấy không?”

“…”

“Cô Vương?”

“Không… không có, tôi… hoàn toàn không nhìn thấy… Bạn ấy bảo bị mất chìa khóa rồi, tôi nghĩ là rớt ở trên xe hoặc trên đường… Tôi… tôi đã tìm thử… tôi… tôi đã tìm thử… trong phòng, không có… Trời… ạ… tôi… họ, mấy bạn sinh viên ấy tìm tôi, tôi chỉ nhớ là Trần Nhất Tây bị… Tôi đã đi tìm thử chìa khóa rồi… trong ngăn bàn, dưới gầm giường, gầm bàn… Tôi cứ ngỡ là rớt ở một góc nào đó, rồi các cô ấy nhặt được… Vừa rồi… vừa rồi các cô ấy hỏi giường… tầng dưới nằm bên tay phải đúng không? Cái đó… cái giường đó là của Ninh Tuyết. Ninh Tuyết dọn đi trễ hơn Trần Nhất Tây nhiều lắm, các cô ấy… nhặt được chìa khóa ở trên chiếc giường ấy sao? Chuyện này… không thể nào, không thể nào như thế được…”

“Thật ngại quá, cô Vương. Cho hỏi, sau khi cô tốt nghiệp, cô có còn liên lạc với các bạn cùng phòng ngày xưa không? Ngoại trừ cô Trần Nhất Tây ra, thì cuộc sống những người còn lại thế nào?”

“Đều… đều rất bình thường… Ninh Tuyết về quê làm nhân viên nhà nước. Trương Nhu thì lên thủ đô tìm việc, vào được một công ty lớn. Chuyện của Trần Nhất Tây, chúng tôi vẫn hay nhắc đến. Nhưng không ai nói gì đến… đến chìa khóa cả…”

“Các cô ấy đều dọn khỏi ký túc xá sau khi cô Trần gặp nạn đúng không?”

“… Đúng vậy, sau đó… Tôi là người dọn đi sau cùng, Ninh Tuyết cũng ở lại trong khoảng thời gian sau cùng, để ôn tập cho kỳ thi công chức. Còn Trương Nhu thì tầm cuối tháng 5, trong khoảng thời gian đó bạn ấy có lên thủ đô hai lần, thuê được phòng trên đó, còn đưa cha mẹ lên thủ đô cùng đi du lịch nữa… Khoảng thời gian cuối cùng, lúc tôi dọn đi không hề thấy chìa khóa… không thấy…”

“Hu hu…”

“Bạn đừng khóc nữa, Gia Gia.”

“Nhưng mà… chuyện này… rốt cuộc là ai… chìa khóa sao lại… sao lại xuất hiện chứ?”

“Trước đây, cô Trần có nhắc đến chuyện gì đặc biệt liên quan đến chùm chìa khóa ấy không?”