Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1143: Nói thật

Lúc này, người đang cầm dụng cụ livestream là anh Hồng đã không còn thiết gì đến việc quay nữa, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Trên màn hình hỗn loạn, thỉnh thoảng có thể trông thấy Chuyên gia tự tìm đường chết và đám Thái Nhĩ Tư đang chạy cùng anh ta. Còn Khang Khang thì đã chạy không thấy tung tích, chỉ thấy đám cỏ phía trước ống kính lay động.

Bất chợt, đằng trước chợt vang lên tiếng hét đầy sợ hãi của Khang Khang.

Anh Hồng khựng lại, những người khác cũng lần lượt dừng bước.

Ngoài màn hình, những âm thanh xào xạc không ngừng vang lên, tiếng nhạc rock thì thoắt ẩn thoắt hiện.

“Đi thôi, xem thử thế nào.” Chuyên gia tự tìm đường chết nghiến răng nói.

Anh ta xung phong tiếp tục tiến về phía trước.

Bên đó, sau khi hét lên một tiếng thì Khang Khang đã im lặng.

Chuyên gia tự tìm đường chết rất thận trọng, đi một bước nhìn ba bốn bước.

Lát sau, anh ta vừa quơ tay một cái, sau khi đám cỏ dại khẽ rạp xuống, thì lộ ra cảnh tượng bãi đất trống.

Chuyên gia tự tìm đường chết đứng khựng lại.

Tiểu Gia vừa mếu máo vừa nói: “Sao vậy? Chúng ta trở lại rồi à? Chúng ta trở lại rồi?”

Khang Khang đang ngồi bệt trên đất, lớp hóa trang trên mặt đã trôi hết, lúc quay đầu lại nhìn vào không khác gì một con ma.

“Chuyên gia! Chuyện này rốt cuộc là sao? Vừa nãy đó là cái gì?!” Khang Khang bò dậy từ trên đất, không có hình tượng gì mà hét lớn.

Chuyên gia tự tìm đường chết không lên tiếng, cất bước ra khỏi đám cỏ trước.

Mấy người họ đã tập trung đầy đủ trên bãi đất trống.

Ống kính đang chĩa xuống đất, nên có thể nhìn thấy chân của mấy người trong nhóm đang xếp thành một vòng tròn.

“Người đó là bạn cậu đúng không? Là đồng bọn của cậu? Các người làm cái trò gì vậy hả?” Giọng của anh Hồng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn đang cố nén bực tức xuống.

Chuyên gia tự tìm đường chết hoang mang nói: “Đúng, chúng tôi là một nhóm, cũng chính là ba người ngày xưa. P và lão K đều giúp tôi, không lộ diện. Cái viên gạch đó, là do tôi và P cùng làm. Tối hôm nay, họ chắc đã đến đây trước để bố trí. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là ở trên lầu có vết máu, sau đó tạo ra một chút tiếng động trong gian nhà đó. Bên trong sẽ lắp một chiếc máy phóng thanh, đến lúc sẽ phát ra tiếng gió âm này nọ. Còn nữa… chính là…”

Chuyên gia tự tìm đường chết thở hắt ra một hơi, giọng nói lạc hẳn: “Còn đoạn lúc đi trên đường nữa. Đúng ra lão K sẽ tạo ra một chút động tĩnh. Nếu như lão K không bị người ta phát hiện, thì tôi sẽ la lớn báo hiệu, rồi dừng xe, cùng nhau chạy qua xem thử, sao đó mới đi qua chỗ này. Thế nhưng, xe đã bị chết máy… tôi có gửi tin nhắn cho họ để thông báo tình hình, nhưng chưa nhận được hồi âm.”

Khang Khang nói: “Em có nhìn thấy anh lấy điện thoại ra.”

“Ừ…”

“Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Còn những chuyện khác thì không phải cậu làm à?”

“Không phải thật. Chúng tôi lấy đâu ra tài cán đến mức đó? Vừa rồi…” Chuyên gia tự tìm đường chết hít sâu một hơi, giọng nói trở nên run rẩy: “Cái thứ vừa rồi, nếu tôi nhìn không nhầm, thì đó là lão K… Trên cổ lão K có vết xăm, hình một con rồng. Khi nãy…”

“Có một đường gì đó, nhìn không rõ.” Anh Hồng nói.

Trên màn hình đủ các kiểu kinh ngạc, mắng chửi, sau đó có người bảo mình có nhìn thấy hình xăm con rồng.

Trong video yên tĩnh xuống.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, nãy giờ cậu nói thật đúng không? Cậu có còn giấu gì nữa không vậy?” Anh Hồng nghiêm giọng hỏi.

“… “ Chuyên gia tự tìm đường chết không lên tiếng.

“Cậu còn giấu gì nữa?” Khang Khang nổi điên.

Chuyên gia tự tìm đường chết lí nhí: “Còn một chuyện, chính là từ bên này đi qua, có một cái Trung tâm Huấn luyện Quốc phòng. Vùng nằm gần đây nhất có người ở, chính là cái trung tâm đó. Các học sinh cấp hai, cấp ba của Dân Khánh, toàn bộ đến đó học quân sự. Người trực cổng bên đó kể cho tôi nghe, họ có một người giáo viên huấn luyện, tầm năm hai ngàn lẻ mấy đã chết ở đây, đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ.”

“Như vậy… là có… ma thật?” Giọng Tiểu Gia lắp bắp.

“Không nghe nói có ma tác quái, chỉ nghe kể là đã chết người. Hơn nữa kể cũng không được rõ ràng lắm. Tôi… tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.” Chuyên gia tự tìm đường chết thở dài.

“Có phải người bạn của cậu cố tình dọa luôn cả cậu? Các người đã thông đồng với nhau, dọa chúng tôi đúng không?” Anh Hồng lạnh lùng hỏi.

“Thật sự là không! Tôi biết chứ, những bố trí của mình thế nào, tôi đã nói hết rồi! Tôi cũng đang sợ lắm! Lúc ban ngày chúng tôi chạy qua đây đi khảo sát, hoàn toàn không có chuyện gì hết! Lúc tôi xuát phát đi đón các anh, tôi còn điện thoại cho họ cơ mà. Lúc chúng ta đến con đường đó, tôi còn phát cả tín hiệu. Chúng tôi đã hẹn xong, tôi chỉ nháy máy qua, điện thoại phát ra hai tiếng là ngắt ngay. Họ nhận được, cũng sẽ nháy lại cho tôi, điện thoại rung hai cái là ngắt. Đều tiến hành theo kế hoạch hết! Không có vấn đề gì cả!”

“Cậu làm cũng rất cẩn thận nhỉ.” Anh Hồng mỉa mai.

“Tôi cẩn thận, trước đây tiết mục nào tôi cũng làm cẩn thận. Hôm nay tôi đã nói rõ hết rồi, những video livestream của tôi trước đây, có một số cái là được dàn dựng. Cái tác phẩm nổi tiếng mà bên ngoài đang lan truyền, được mấy người tranh nhau coi, hết lần này đến lần nọ. Người giả ma là lão K, sau đó nhập viện là P. Thằng nhãi hợp tác với với chúng tôi từ xưa, bị ba chúng tôi troll một phát, lần đó sợ muốn chết, sau đó còn muốn lật tẩy chúng tôi. Năm ngoái chúng tôi còn phải kí một cái hợp đồng, để cậu ta ngậm miệng lại. Được chưa? Lịch sử đen tối của tôi giờ đã nghe hết rồi đó, đã đủ tin chưa? Má nó! Thật tình không phải tôi làm mà. P và lão K cũng không thể nào chơi tôi như vậy!”

“Ai mà biết cậu có giở thêm trò gì nữa hay không?” Anh Hồng vẫn đang vô cùng tức giận.

Trên màn hình bình luận bây giờ đã ồn ào như cái chợ.

Nhưng vào lúc Thái Nhĩ Tư lên tiếng, thì tất cả đều phải dừng lại.

“Điều anh ấy nói chắc là thật đấy.” Thái Nhĩ Tư nói: “Năm 2007, bạn gái của em đã đến chỗ này. Cô ấy đến đây học quốc phòng, nửa đêm lén cùng đám bạn mạo hiểm một chuyến, có một giáo viên huấn luyện cùng tham gia nữa. Trong đám người đó, người giáo viên huấn luyện chính là chủ nhân của cái xác được người ta phát hiện. Không phải máy kéo, mà có một cái máy gọi là máy xới đất. Giáo viên đó, thân thể bị cắt nát. Sau đó, còn có hai người bạn học bị mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được xác.”

Ống kính khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa được nhấc lên.

“Lúc đó, chị của bạn gái em đã nhờ người điều tra. Có lẽ Chuyên gia tự tìm đường chết cũng biết, chính là Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp mà gần đây anh muốn điều tra đấy. Họ đã điều tra ra vụ đó, còn quay video gửi cho bạn gái em và chị của cô ấy xem nữa. Ở đây thực sự là có ma, hai người bạn học của cô ấy đều đã bỏ mạng ở đây. Nhưng đám ma đó đúng ra đã bị người của Thanh Diệp tiêu diệt hết rồi mới phải.”

Tôi cảm thấy hơi thở chợt nghẹn lại một cái, thật không thể ngờ, lại nghe được cái tên Thanh Diệp trong đoạn livestream như thế này và cả người có liên quan đến sự kiện “Nông trường bỏ hoang” cũng xuất hiện trong này luôn.

Trên màn hình, có một cánh tay thò ra, nhấc ống kính lên.

“Cái này em đã tìm được trong gian nhà bếp đó. Cái này là vòng đeo tay của bạn gái em, là quà sinh nhật mà em đã tặng cho cô ấy vào năm kia. Cô ấy… đã mất tích sau ngày sinh nhật. Tầm tháng tư năm kia, cô ấy đã mất tích…”

Trên màn hình bình luận một lần nữa rần rần lên.

Số chửi diễn sâu cũng không phải là ít.

“Cậu đang nghiêm túc đấy hả? Cậu đang nói thật sao? Cậu xem chúng tôi như một lũ ngốc hả?” Anh Hồng tức giận nhào đến. Nhìn cảnh tượng trên màn hình, thì có lẽ anh ta đang xách cổ áo của Thái Nhĩ Tư.

“Em gạt mọi người làm gì. Nếu chúng ta có thể thoát ra được, thì lên mạng tra một cái là ra thôi. Còn như không thoát được, thì em gạt các anh để được gì chứ?” Thái Nhĩ Tư rất bình tĩnh: “Em cũng không ngờ lại phát hiện ra cái thứ này. Cái người bị chảy máu mà chúng ta đã nhìn thấy trong đại sảnh, chính là một trong hai người bạn bị mất tích của cô ấy, Chu Tử Dương. Trường trung học ngoại ngữ Dân Khánh, khóa 2007, lúc đi học huấn luyện quốc phòng, nửa đêm lén đi chơi, bị các giáo viên bắt được. Khai giảng năm học mới chưa được bao lâu. Thì trong lớp liên tiếp có hai học sinh mất tích. Chuyện này, những học sinh năm đó có lẽ đều biết. Bạn gái của em là người trong cuộc. Sau đó cô ấy rất thích… rất thích nghiên cứu mấy thứ đó… Cô ấy đã đến rất nhiều nơi kiểu như nhà ma… Em… em cứ ngỡ cô ấy đã mất tích ở một nơi nào khác, em đã tìm cô ấy rất lâu…”

Giọng của Thái Nhĩ Tư đã khá nghẹn ngào.

Anh Hồng buông tay ra.

“Mà dù có như vậy đi nữa, thì cũng chưa chắc… bạn gái của cậu có thể là…” Đến đây, Anh Hồng khựng lại.

“Có lẽ ở đây… có một tên tội phạm giết người ẩn trốn…” Chuyên gia tự tìm đường chết đột nhiên nói.