Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1128: Mã số 043 - nông trường bỏ hoang (12)

“Thế chỗ này, là do ông ta gây ra à?” Lưu Miểu hỏi.

Ngô Linh đã đưa ra một câu trả lời phủ định: “Trong một cuốn sách cổ của nhà họ Ngô có ghi, Hoàng đế mới vừa lên ngôi đã hạ lệnh bắt giữ Xà Quân. Xà Quân trốn khỏi hoàng cung ngay trong đêm, vua mới bèn phái Cấm vệ quân truy đuổi. Hình như bên trong còn dính thêm chuyện Xà Quân trộm báu vật trong kho báu hoàng gia, nên không tiện để người ngoài nhúng tay vào. Cứ thế, một bên đuổi một bên tháo chạy, Xà Quân đã dùng đến con rắn độc mình luyện, bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, sau đó biến thành một con ác ma lợi hại, quay lại giết sạch đám Cấm vệ quân đang truy đuổi. Vua mới lại tiếp tục cử người đi, mãi cho đến lúc nhận ra sự dị thường, thì đã như cái bình hết xăng, số lượng Cấm vệ quân đã thất thoát gần hết. Và cũng vào lúc đó, mới có người phát hiện, Xà Quân đã biến thành ác ma.”

Ngô Linh trầm ngâm: “Tổ tiên của nhà họ Ngô cũng không biết ai là người đã giết chết Xà Quân sau đó, nhưng thực sự là ông ta đã đột nhiên biến mất. Khi nhóm người khác đến kiểm tra, cũng đã xác nhận là Xà Quân bị tiêu diệt, còn tình trạng của đám Cấm vệ quân thế nào thì không ai biết cả. Hiện tại xem ra…”

Diệp Thanh tiếp lời Ngô Linh: “Họ đã chết tại đây, đám Cấm vệ quân đã bị người ta dùng lời nguyền giam chết ở đây, cách ly với thế giới.”

Ngô Linh thừa nhận: “Lúc bấy giờ oán khí ngút trời, nếu không áp dụng cách này, e là số người bị hại, bị giết chết sẽ không biết bao nhiêu mà kể.”

“Thế… thế… bây giờ…” Giọng của Tạ Liễu chen vào, lắp bắp nói: “Bây giờ… em và một bầy ma… những con ma ấy… chị nói có thật không vậy? Thật sự có chuyện đó sao?”

“Cô đã biến thành ma rồi, chắc đã biết trên thế giới này có rất nhiều thứ không thể tin nổi rồi chứ?” Diệp Thanh ném lại một câu.

“Bây giờ làm sao thoát ra đây?” Lưu Miểu vò đầu hỏi.

“Căn nhà này chắc là nhà thật rồi, nên chỉ có thể tìm cách giải trừ lời nguyền đó.” Ngô Linh nói: “Người thời xưa không có cách nào giải quyết được vấn đề về oán khí, còn bây giờ thì không phải là hoàn toàn bó tay. Có điều khá mất thời gian.”

Ống kính di chuyển về phía Diệp Thanh.

Anh ta gật đầu, biểu thị đồng ý.

Máy quay vẫn do Ngô Linh cầm.

Diệp Thanh và Lưu Miểu bắt đầu bận rộn, lôi những thi thể trong các bao tải ra.

Chuyện này tốn không ít thời gian.

Ngô Linh cũng giúp một tay, ghép những bộ phận của cùng một người lại với nhau.

Hình ảnh bắt đầu được tua nhanh, lúc trở lại tốc độ trình chiếu bình thường, thì tiếng của Diệp Thanh vang lên.

“Người này, không phải là Cấm vệ quân.”

Ống kính di chuyển, nhắm vào một bộ phận xác chết trên tay Diệp Thanh.

“Chiếc áo này thuộc thời hiện đại.” Ngô Linh nói.

Họ tiếp tục tìm thử trong cái bao tải đó và kiếm ra được một chiếc điện thoại di động, đã hết pin, không thể mở máy được.

Nhưng sau đó, Lưu Miểu đã tìm được một chiếc ví, bên trong có chứng minh thư.

“Người này cô có quen không?” Ngô Linh cầm chứng minh thư hỏi Tạ Liễu.

Từ đầu đến cuối, Tạ Liễu ngồi thừ người trên sàn nhà, tránh ánh mắt ra khỏi những cái xác. Bây giờ nhìn chứng minh thư trên tay Ngô Linh, vẻ mặt đã có biến đổi.

“Là giáo viên huấn luyện đó, người bạn của Trương Vĩ…” Tạ Liễu kích động nói.

“Xem ra anh ta cũng đã chết rồi.” Ngô Linh nói.

Thi thể của giáo viên được lấy ra, xếp chung với những thi thể khác.

Hình ảnh lại được tua nhanh, đến lúc bình thường trở lại, thì người của Thanh Diệp đã có phát hiện mới.

“Cánh tay này chắc là của trẻ em.” Lưu Miểu đang nắm một đoạn cánh tay, kích cỡ bàn tay khá chênh lệch với người lớn.

Ở trong cái bao tải này, họ không tìm được thứ gì khác, nhưng trong cái bao bên cạnh, họ tìm ra một thứ rất tiện để nhận diện, đầu người.

“Cái này…” Lưu Miểu nói đến đây thì khựng lại.

Đây là đầu của Chu Tử Dương.

Tuy trên mặt có vết thương, miệng vết thương rách toạc, khá khó nhận diện nhưng vẫn có thể xác định, đây là Chu Tử Dương.

Tạ Liễu lết đến giữa màn hình, bịt miệng lại, vừa khóc vừa lùi lại phía sau.

“Cô đã gặp Chu Tử Dương chưa? Trừ cái lúc mới đi vào đây, có nhìn thấy cậu ta trong căn nhà kia không…?” Ngô Linh hỏi.

Trên màn hình, Tạ Liễu đang lắc đầu.

Thi thể của Chủ Tử Dương được ráp lại và xếp trên nền nhà, giống hệt như những thi thể khác.

Video một lần nữa tua nhanh.

Khi tốc độ trình chiếu trở lại bình thường lần thứ ba, người của Thanh Diệp đã tìm ra một cái xác hoàn toàn lạ hoắc.

Đó là một ông già, tóc đã bạc gần hết, khuôn mặt nhăn nheo, trên người mặc một chiếc áo sơ mi của thế kỉ trước. Trên người ông ta không có chứng minh thư, mà chỉ có vài tờ giấy bạc thời cũ.

Diệp Thanh gọi Tạ Liễu qua.

Tạ Liễu hoảng sợ nhìn cái xác một cái, vội tránh ánh mắt qua chỗ khác, lắc đầu lia lịa.

“Cha của cô có bao giờ nhắc đến, ông ta có một người bác, chính người này đã đón ông ta qua Dân Khánh sống không?” Đột nhiên Diệp Thanh hỏi.

Tạ Liễu ngơ ngác lắc đầu trong vô thức, nhưng động tác lắc đầu dần dần đã dừng lại.

Cô ta tựa như đang cố nhớ lại: “Hình như có một Tết nọ, cha em có kể… Ông bà nội của em đều đã qua đời, cha nói là bệnh rồi mất luôn ở quê, nhưng cha không cách nào trở về được, nói nếu như ông bác không đưa cha đi thì… Trước đó em chưa bao giờ nghe cha em nhắc đến, lúc em hỏi thì cha bảo bác ấy bỏ đi đâu mất, tìm không ra.”

Tạ Liễu liếc mắt, nhìn về phía cái xác, cố gắng nhìn thật kĩ, lồng ngực dần dần phập phồng.

“Thấy có quen mắt không?” Diệp Thanh hỏi.

Tạ Liễu chần chừ rồi gật đầu: “Ông ấy… khá giống cha em, phần nửa trên của khuôn mặt, đặt biệt là trán và mũi…”

“Có lẽ chính là ông ta.” Diệp Thanh nói.

Đây có lẽ là tên tội phạm truy nã họ Tạ mà khi cảnh sát lùng đến nơi, đã vội vàng bỏ trốn. Ông ta đã chết bên trong nông trường, rồi bị kẹt luôn trong này, nên mãi vẫn chưa có ai tìm ra.

Tiếp đó, người của Thanh Diệp lại tìm được mấy cái xác không thuộc Cấm vệ quân, những cái xác này xem ra đều còn rất trẻ, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.

Tạ Liễu bước đến nhận diện, tâm trạng của cô gái đã ổn định hơn rất nhiều, dám nhìn thẳng những cái xác.

“Người này thì em biết, lúc nhỏ có gặp. Nói là lên thành phố làm thuê, hình như là làm thuê trong nhà hàng, nhưng từ đó không thấy quay về. Gia đình của họ lúc đó nháo nhào một thời gian dài, người thì bảo chết rồi, người thì nói là muốn bỏ rơi cha mẹ ở nhà, chạy đi rồi.”

“Người này thì khá quen, có lẽ đã từng gặp trong thôn….”

“Người này thì em nhớ, bị bệnh ngốc, do phát sốt ác tính. Trong nhà cũng đã bỏ mặc anh ta, lúc mất tích cũng chẳng có ai đi tìm cả.”



Càng nói, Tạ Liễu càng tỏ ra kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành sợ hãi và cuối cùng là suy sụp.

“Thì ra, có rất nhiều người ở làng chúng em….” Tạ Liễu thẫn thờ nói.

Người của Diệp Thanh tìm được một cái xác mới, nhưng quần áo rất khác lạ.

“Quản giáo nhà tù ngoại ô phía Tây.” Lưu Miểu lấy hai mảnh vải chắp lại với nhau, chia ra cho mọi người xem.

Kế đó, họ lại tìm được mảnh vải có thêu chữ “Nông trường Dân Khánh“.

Tất cả bao tải đã được mở ra, xác chết chất đầy sàn nhà.

“Đây chắc chưa phải là toàn bộ.”

Chỉ quan sát những thân thể đều không trọn vẹn này là đủ để suy ra ở đây vẫn chưa là tất cả.

“Năm xưa, số lượng Cấm vệ quân bỏ mạng là bao nhiêu không thấy ghi chép lại. Ở đây đếm sơ qua, những người thời sau đến chỗ này rồi bị giết, có đến 27 người.”

“Còn điểm này nữa, hai người có nhận ra không?” Lưu Miểu nói.

Ngô Linh hỏi lại: “Ý anh là vết thương?”

“Ừ, những vết thương và cách cắt…” Lưu Miểu vừa nói vừa quay qua nhìn Tạ Liễu.

Mặt mày Tạ Liễu âm u: “Giống như em… Họ bị giống hệt em…”

“Cũng không phải là giống hoàn toàn, vẫn có điểm khác, họ không bị cắt vụn đến thế… Hơn nữa, bây giờ thi thể của cô đang…” Lưu Miểu nói gượng gạo.

Nếu chỉ đơn thuần là đang thảo luận chuyện này với người của Thanh Diệp, thì dù là họ đang bàn đến một cái xác của bất kì người nào trong năm người họ, chắc anh ta cũng chẳng gượng gạo đến thế.