Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1097: Mã số 042 - cấy ghép nội tạng (1)

Ánh mắt ấy hệt như một mũi kim, cắm phập vào người tôi.

Tôi vẫn chưa kịp đưa ra phản ứng nào và nỗi sợ hãi cũng chưa dâng lên cực điểm, thì đột nhiên thân thể chìm xuống.

Tôi rớt xuống mặt giường.

Nói đúng hơn thì linh hồn của tôi đã về lại thân thể.

Tôi thở hắt ra một hơi, vô thức sờ soạng thân thể mình, cảm nhận linh hồn mình một lát.

Mọi thứ đều ổn, không vấn đề gì. Diệp Thanh chỉ đuổi tôi ra khỏi cảnh mộng, cũng giống như lần tôi mơ thấy tuổi thơ của anh ta.

Có điều, tôi không vì thế mà thấy nhẹ lòng.

Tôi ngồi dậy từ trên giường, mở đèn lên, bắt đầu lục tìm hồ sơ của Thanh Diệp.

Tôi phải tìm cho Diệp Thanh một con ma đủ mạnh, bằng không, nếu anh ta cứ tiếp tục như thế, thì sẽ gây ra không biết bao nhiêu rắc rối và sát hại không biết bao nhiêu hồn ma vô tội.

***

Mã số sự kiện: 042

Tên sự kiện: Cấy ghép nội tạng

Người ủy thác: Ngũ Nhân Khang

Giới tính: Nam

Tuổi: 39

Nghề nghiệp: Giám đốc công ty

Gia đình: Cha mẹ, vợ con

Địa chỉ liên hệ: Nhà số XX, khu Hoa Đình, đường Kim Hoàng, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên hệ: 136XXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 1 tháng 9 năm 2007, người ủy thác lần đầu tiên đến. File ghi âm: 04220070901.wav.

“Xin chào ông Ngũ. Ông gặp phải rắc rối gì ạ?”

“Vâng, đúng là có chút rắc rối. Gần đây tôi hay nhìn thấy... nhìn thấy một vụ tai nạn giao thông. Tôi không biết tại sao lại vậy, cứ nhìn thấy một chiếc xe ô tô lao về phía tôi. Có lẽ là tôi không né… Tôi biết mình chỉ nhìn thấy ảo giác nên ngồi im. Sau đó thì nhìn thấy chiếc xe ấy tông vào tôi, có lẽ tôi đã văng đi… Có một lần, tôi đã né, nhưng hình ảnh nhìn thấy được vẫn là mình bị văng đi. Cũng không phải là thấy mình văng đi đâu, mà nhìn thấy xe cộ, đường xá với cả bầu trời… Chắc là những hình ảnh tôi nhìn thấy được trong quá trình văng đi. Đại khái là vậy. Nó khá là… ý tôi là, tôi biết đó là ảo giác, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó rất chân thật. Chuyện này đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Hơn nữa, thời gian ảo giác xuất hiện không cố định. Thường thì ảo giác ập đến rất đột ngột, tôi chẳng kịp chuẩn bị chút nào, cũng chẳng có điềm báo gì cả. Còn nữa, đó là… ảo giác ấy… càng lúc càng chân thực, đã có mấy lần khi tôi nhìn thấy ảo giác, còn nghe được âm thanh nữa, cảm thấy sự đau đớn. Thực đó, ở đùi, cả vùng ngực và bụng bên trên, hệt như bị xe tông thật vậy…”

“Ông Ngũ, mạo muội hỏi một câu, bản thân ông đã có suy đoán gì về chuyện này chưa?”

“…”

“Mắt của ông, có phải gần đây đã gặp vấn đề? Ví dụ như, từng đụng chạm với thứ gì đó không sạch sẽ, hoặc đeo mắt kính của người khác, hoặc…”

“Năm ngoái, tôi đã cấy ghép giác mạc mắt.”

“Ông có biết nguồn cung ứng giác mạc không?”

“Không, hoàn toàn không biết. Phía bệnh viện bảo mật về phương diện này. Tôi đã từng hỏi thăm nhưng bác sĩ nói không thể tiết lộ. Tôi chỉ muốn cảm tạ người ta thôi. Nếu gia đình họ có nhu cầu gì, tôi có thể giúp đỡ. Nếu chính người đó có nhu cầu gì đó thì cũng dễ thôi. Tôi không thiếu tiền, điều kiện gia đình tôi vốn rất tốt mà. Kể từ khi tôi nhìn thấy ảo giác, thì tôi đã có ý định này, có điều… Ha, chuyện này nghe ra cũng hơi buồn cười nhỉ? Cấy ghép cơ quan, kết quả là thấy cảnh tượng cuối cùng mà người hiến tặng nhìn thấy… Trước đây tôi có nghe kể về những chuyện kiểu này, những cũng chỉ nghe nói cấy ghép tim thì mới xảy ra chuyện kiểu vậy thôi, như là tính tình thay đổi hẳn, chứ chưa từng nghe ai nói cấy ghép giác mạc lại… Hơn nữa, thứ tôi nhìn thấy cũng là chuyện người đó nhìn thấy trước khi chết, vụ tại nạn giao thông.”

“Ông có thấy được những chi tiết trong vụ tai nạn không? Ví dụ như biển số xe chẳng hạn.”

“Không, mọi việc diễn ra quá nhanh, người đó cũng chẳng thấy rõ, tôi chỉ thấy những hình ảnh xẹt nhanh qua, không thấy rõ lắm. À… chiếc xe có màu đen, loại màu đen rất bình thường. Có điều, tôi không thấy toàn bộ chiếc xe, nên không biết là hãng nào.”

“Vâng. Chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm ra người đó. Sau khi tìm được, nếu có thể làm rõ được di nguyện của người đó, thì chúng tôi sẽ thông báo cho ông, tìm cách hoàn thành tâm nguyện ấy.”

“Ừ, tôi cũng muốn như vậy. Trước đây tôi đã tìm đến một số người, nhưng họ… nói sao nhỉ, họ đều đề nghị tôi tiêu diệt người ta. Tôi thì nghĩ, nếu có thể nói chuyện được thì nên nói chuyện, như thế sẽ tốt hơn.”

“Đương nhiên nếu nói chuyện được thì quá tốt, nhưng nếu không được, thì ông cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

“Tôi biết, phải siêu độ người ta, dẫu sao cũng chết rồi mà…”

“Không, ý tôi là, có khả năng là ông không thể tiếp tục dùng giác mạc ấy nữa. Nếu tình huống tốt một chút, chúng tôi có thể siêu độ người đó, còn nếu như không thể siêu độ, thì chúng tôi phải tiêu hủy giác mạc của ông. Vừa nãy ông đã nói rồi, ảo giác đã mỗi lúc một chân thật hơn.”

“Đúng… đúng là mỗi lúc một chân thật… Lúc tôi nhìn thấy ảo giác, thân thể rất đau đớn. Tôi không bị xe tông, nhưng cảm giác ấy chỉ khi nào bị xe tông mới có.”

“Cho nên mới nói, nếu không thể siêu độ, thì ông hãy bỏ giác mạc này.”

“Haizz… nếu thực sự như vậy thì còn cách nào khác đâu, tôi phải chấp nhận thôi.”

“Vâng. Ông vui lòng để lại thông tin về thời gian và bệnh viện đã tiến hành phẫu thuật. Tốt nhất là có bệnh án của bệnh viện. Ông có mang theo không?”

“Có có, đây…”

Ngày 2 tháng 9 năm 2007, phân tích file ghi âm. File ghi âm: 04220070901G.wav.

[… Cũng không phải là thấy mình văng đi đâu, mà nhìn thấy xe cộ, đường xá với cả bầu trời…]

Click!

“Ồ, trên thân thể người này không có âm thanh lạ.”

“Ông ta nói mình nhìn thấy, nghe thấy và cảm thấy được ảo giác. Bọn tôi cũng nhìn thấy âm khí trên mắt ông ta.”

“Nhưng tôi không nghe thấy có âm thanh. Có lẽ âm thanh chỉ xuất hiện khi ảo giác xuất hiện. Ai mà biết được chứ. Chuyện này cũng đơn giản thôi đúng không? Nam Cung tra ra ai là được rồi.”

“Ừ, nếu tìm được người thì rất đơn giản.”

Ngày 5 tháng 9 năm 2007, điều tra được bản danh sách người hiến tặng giác mạc phù hợp với tình huống ca phẫu thuật của người ủy thác. Kèm: bảng danh sách người hiến tặng.

Ngày 6 tháng 9 năm 2007, điều tra được trong những người hiến tặng, có hai người tử vong do tai nạn giao thông, gồm Cảnh Hiểu Minh và Lưu Hồng.

Ngày 7 tháng 9 năm 2007, trao đổi với con trai của Cảnh Hiểu Minh là Cảnh Thiên Hào. File ghi âm: 04220070907.wav.

“Chào anh Cảnh, mạo muội làm phiền anh. Chúng tôi được biết, cha của anh là Cảnh Hiểu Minh đã hiến tặng cơ quan nội tạng, đồng thời sau khi qua đời, đã hiến tặng giác mạc của mình, đúng không?”

“Đúng. Cha tôi cả đời làm bác sĩ và đã ký đơn tình nguyện từ rất sớm, có lẽ là một trong những người tình nguyện hiến tặng đầu tiên ở Dân Khánh. Sau khi ông ấy gặp nạn, chúng tôi đã ký đơn tình nguyện, để bác sĩ, cũng là đồng nghiệp của ông ấy, lấy giác mạc.”

“Ông Cảnh thật là vĩ đại.”

“Cảm ơn.”

“Có thể hỏi một câu, ông Cảnh đã gặp nạn như thế nào không?”

“Tai nạn giao thông, ông ấy bị xe tông, đưa đến bệnh viên cấp cứu sáu ngày trời, nhưng vẫn không hồi phục nổi… Tuổi cũng đã cao, xương dập gãy, phổi bị đâm trúng, sau khi làm phẫu thuật vẫn không cứu được.”

“Vâng, sự ra đi của ông chắc hẳn là một cú sốc lớn đối với anh.”

“Thực ra… thì không đến nỗi. Lúc mới nghe tin ông già gặp nạn, đúng là tôi rất… Đưa đến bệnh viện cấp cứu, vừa nghe bác sĩ Chung nói, thì tôi đã biết cha chắc khó qua khỏi. Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, ông ấy có tỉnh lại một thời gian. Bản thân ông ấy cũng biết mình không qua khỏi được. Sau khi dặn dò chuyện hậu sự với tôi xong, thì nhắc đến cháu, rồi nói đến chuyện hiến cơ quan nội tạng. Ông ấy bảo còn hiến được thứ gì thì hiến hết… Tôi… Haizz…”

“Cuối cùng chỉ hiến tặng giác mạc thôi, đúng không ạ?”

“Đúng vậy, tuổi ông ấy đã cao, chỉ có giác mạc là còn rất tốt, vẫn dùng được, còn những thứ khác đều không được nữa.”

“Nói vậy thì ông nhà thực ra đã chấp nhận cái chết của mình rồi.”

“Đúng vậy, ông ấy nghĩ thoáng lắm, lúc đi… rất yên bình. Hôn mê, chẳng còn cảm nhận được gì hết. Rất bình yên…”

Ngày 8 tháng 9 năm 2007, phân tích file ghi âm. File ghi âm: 04220070907G.wav.

[… Cha tôi cả đời làm bác sĩ và đã ký đơn tình nguyện từ rất sớm…]

“Ồ, không có âm thanh.”

[… Bản thân ông ấy cũng biết mình không qua khỏi mà…]

“Vẫn không có, đoạn nhắc đến vụ tai nạn và khi lâm chung đều không có âm thanh. Không phải ông ấy rồi. Thế Lưu Hồng kia thì sao?”

“Vẫn đang liên lạc.”

Ngày 12 tháng 9 năm 2007, trao đổi với mẹ của Lưu Hồng là bà Vương Thục Hiền. File ghi âm: 04220070912.wav.

“Xin chào bà Vương, làm phiền bà rồi.”

“Không sao, không sao. Dạo trước cũng có người của bệnh viện, rồi báo đài tìm đến… Lúc đó Hồng Hồng vừa mới xảy ra chuyện, thực sự chúng tôi… Tuy đã quyết định rồi, nhưng vẫn không muốn nhắc đến nhiều.”

“Chúng tôi rất lấy làm tiếc cho chuyện đã xảy ra với cô Hồng. Chúng tôi nghe nói là tai nạn giao thông, đúng không ạ?”

“Ừ, tai nạn, nó… nửa bên người toàn là máu… ngay trước cửa nhà, ngay cái nơi gần như thế… có ai đó la lên tai nạn rồi, tôi còn nghĩ ai đó xui rủi… Lúc đi ra thì nhìn thấy, chính là nó. Nửa bên người bê bết máu… đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ ra bảo… bảo không qua khỏi, hết cách rồi… Tôi… Nó còn nắm tay tôi, bảo mình không muốn chết… Sau đó thì nó bảo di thể đem hiến tặng đi… tặng cho người khác… Vậy cũng được… xem như tiếp tục được sống… tiếp tục sống dưới một hình thức khác… Tôi… Hức…”

“Cho nên, trước khi ra đi, cô Hồng đã quyết định hiến tặng nội tạng ư?”