Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1068: Mã số 082 - sống chung với ma (3)

Ngày 28 tháng 4 năm 2014, liên lạc với cha của Diệp Hâm - Diệp Chính Bình. File ghi âm 08220140428.wav.

“Chào ông Diệp.”

“Ừ, chào mấy cô cậu. Các cậu đang muốn hỏi chuyện của con trai tôi sao? Không biết là chuyện gì vậy?”

“Ông đừng căng thẳng quá, chúng tôi chỉ muốn hỏi là lúc trước con trai ông có ý định mua nhà không? Nhà ở Trang Thành Tân Uyển, ông có biết không?”

“Mua nhà sao? Không thể nào, lúc đó nó mới tốt nghiệp thôi, gia đình chúng tôi cũng đâu có khá giả gì đâu. Chuyện này... Chắc không có đâu... À...”

“Ông nhớ ra được chuyện gì sao?”

“Có một chuyện này... Lúc đó... Nó mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, chưa có ý định sẽ mua nhà, nhưng lúc đó, nó có một đứa bạn, nhà rất giàu có, chuẩn bị mua nhà, hình như là... Ở đường Nam Dân Khánh... Là đường Nam Dân Khánh nhỉ?”

“Đúng vậy, Trang Thành Tân Uyển cũng ở gần đường Nam Dân Khánh.”

“Ừ, nó có đi chung với bạn để xem nhà, lúc về nhà còn nói là, sau này có thể mua nhà ở khu đó, môi trường sống rất tốt, có toà chung cư mới xây, chất lượng từng căn nhà cũng rất tốt, rất rộng rãi, ở đó rất tiện... Dành dụm khoảng hai ba năm thì có thể vay vốn mua nhà ở khu đó được rồi. Chúng tôi sẽ bán căn nhà cũ này để trả trước lần đầu... Còn nói đến việc sau này kết hôn gì đó... Ai mà ngờ được... Nó còn trẻ như vậy, vừa mới đi làm thôi, còn chưa có bạn gái...”

“Xin ông nén đau thương.”

“Hic… Phù... Các cậu hỏi đến vấn đề này là định... Các cậu làm việc bên công ty nhà đất đúng không? Con trai tôi...”

“Chúng tôi làm bên công ty môi giới nhà đất. Con trai ông có đăng kí thông tin ở chỗ chúng tôi nên chúng tôi mới liên lạc với ông. Cậu ấy chưa trả khoản tiền nào cả, chỉ đăng kí thông tin thôi, nếu như có căn nhà nào thích hợp hoặc là cậu ấy đang rất muốn mua nhà thì hai bên mới bắt đầu kí kết hợp đồng. Hôm nay đến tìm ông cũng là định hỏi ý kiến của ông xem sao. Trước đây cậu ấy định mua nhà ở Trang Thành Tân Uyển sao? Cậu ấy có từng nhắc đến là căn nhà nào không?”

“Hả? Không có. Nó chỉ kể về việc đi xem nhà chung với bạn thôi.”

“Vậy à, chúng tôi rất lấy làm tiếc trước cái chết của con trai ông. Chúng tôi tin rằng cậu ấy vẫn còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành.”

“Ừ... Tôi cũng không hiểu rõ lắm. Các cô cậu đến giới thiệu nhà cho tôi sao? Một vài năm nữa tôi về hưu rồi, mua nhà không nổi đâu. Các cậu tìm tôi rốt cuộc là...”

“Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu về con trai ông thôi.”

“Nó đã qua đời rồi, qua đời vào năm 2010. Nếu như các cậu không còn vấn đề gì nữa thì mời về cho.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền ông. Cho chúng tôi hỏi thêm một câu cuối, cậu ấy có nhắc đến người bạn muốn mua nhà ở khu Trang Thành Tân Uyển là ai không?”

“Tôi không biết nữa, chỉ biết là bạn học chung đại học thôi.”

Ngày 30 tháng 4 năm 2014, điều tra được thông tin, bạn thời đại học của Diệp Hâm là Từ Tử Văn đã mua nhà ở khu Trang Thành Tân Uyển vào ngày 28 tháng 1 năm 2010 và đã dọn vào sống trong căn nhà đó.

Liên lạc với Từ Tử Văn. File ghi âm 08220140430.wav.

“Hả? Gì cơ? Diệp Hâm? Mấy người muốn hỏi thăm về Diệp Hâm sao?”

“Đúng vậy.”

“Cái này... Theo như tôi được biết thì khoảng mấy năm trước, năm 2010, Diệp Hâm đã qua đời rồi, bị tai nạn giao thông, cũng... Cũng rất thê thảm, chỉ như vậy thôi. Lúc đó tôi có dự tang lễ... Các anh đang muốn hỏi gì?”

“Chuyện là như vậy, trước khi cậu Diệp bị tai nạn giao thông, cậu ấy có đi chung với cậu để xem nhà ở bên khu Trang Thành Tân Uyển phải không?”

“Mấy người... Mấy người là người ở nhà số 30 kia... Không phải chứ?”

“Xem ra cậu Từ cũng đã nghe được một vài chuyện xảy ra gần đây ở Trang Thành Tân Uyển rồi nhỉ?”

“Chuyện đó... Tôi có nghe người ta nói qua, gì mà bị ma ám... Không thể nào như vậy chứ? Diệp Hâm? Chuyện này chẳng liên quan gì cả mà?”

“Đây là đoạn băng ghi hình trong nhà người uỷ thác của chúng tôi. Hồn ma xuất hiện trong video đúng thật là cậu Diệp.”

“Phù... Chuyện...”

“Cậu Từ, có thể cho chúng tôi hỏi thăm về tình hình lúc cậu và cậu Diệp đi xem nhà không? Cậu hãy kể cụ thể cho chúng tôi nghe đi.”

“Này, tôi... Tôi cũng không biết chuyện gì cả... Tôi... Vả lại tại sao lại là nhà số 30...”

“Lúc đó cậu không phải đang đi xem căn nhà số 30 sao?”

“Không phải, không phải căn nhà đó, lúc trước tôi đi xem là xem căn nhà tôi đang ở bây giờ, không phải nhà số 30. Chắc từ số 1 đến số 32, những căn nhà này đều được bán ra hết rồi. Lúc tôi mua thì cũng hơi trễ. Tôi... Cái căn nhà mà hai chúng tôi đi xem qua hôm đó chính là cái căn nhà bây giờ tôi ở. Trong nhà chưa có trang trí nội thất gì cả. Nhân viên bên công ty nhà đất dẫn chúng tôi đi xem nhà. Hôm đó tôi có hẹn cậu ấy ra ăn cơm, sau khi tốt nghiệp hai chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau, vừa đúng lúc có thể đi qua đây xem nhà chung với tôi. Cậu ấy... Lúc đó cậu ấy chắc cũng khá ngưỡng mộ tôi, nhưng cậu ấy chỉ đi theo tham quan thôi. Tôi và nhân viên bên công ty nhà đất bàn bạc giá cả với nhau, nhân viên bên công ty nhà đất lên tiếng nói nhiều hơn. Chỉ như vậy thôi. Cái người này... Sao lại là Diệp Hâm? Tấm hình này... Cái này được cắt ra từ trong đoạn video đúng không? Đã xảy ra chuyện gì vậy...”

“Còn cái hôm cậu Diệp bị tai nạn giao thông, cậu biết được những chuyện gì?”

“Tôi nhận được một cái tin nhắn nhóm, chắc là anh họ hay em họ của cậu ấy gửi lên để thông báo cho mọi người. Thông báo tin là Diệp Hâm bị tai nạn giao thông, không cứu chữa được, sau đó thì là ngày mấy tháng mấy sẽ tổ chức lễ truy điệu. Tôi có đi thắp nhang cho cậu ấy, cũng có tham gia lễ truy điệu, ăn một bữa cơm canh đạm bạc, sau đó thì đi về rồi. Lúc đó có nghe thấy một vài người nói là... Hình như là người thân của Diệp Hâm nói ra. Đang trên đường đi làm, cậu ấy bị tai nạn giao thông, bị đụng vào đầu, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê rồi, nằm viện mấy hôm vẫn không cứu chữa được, cũng không để lại di ngôn gì... Cha mẹ cậu ấy rất tội nghiệp, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng cũng chỉ đành như thế thôi. Không nghe họ có nói gì cả... Chuyện này quả thật là hơi đột ngột, nhưng chuyện căn nhà... Gia đình Diệp Hâm cũng có một căn nhà mà nhỉ? Cũng đâu phải không có chỗ ở đâu...”

“Theo như lời của cha cậu Diệp, lúc cậu ấy đi xem nhà với cậu xong thì có từng nhắc đến chuyện mua nhà.”

“Ừ, cậu ấy có từng nhắc đến chuyện này. Hôm đó chúng tôi đi xem nhà xong thì đi ăn cơm, cậu ấy ngưỡng mộ tôi là có thể mua được một căn nhà. Tôi cũng đâu phải tự bỏ tiền ra mua nhà đâu, là cha mẹ tôi bỏ tiền ra trả trước một khoản tiền, coi như là một mối đầu tư của gia đình tôi, mua trước cho tôi... Tôi cũng có khuyên cậu ấy vài câu. Đối với chuyện này, bản thân cậu ấy cũng có một cái nhìn rất thoáng, lúc đó cũng không nói gì cả, qua hai ba năm nữa, được tăng lương rồi, sau đó cậu ấy sẽ bán căn nhà cũ ở đây để trả một khoản tiền trước, đổi sang một căn nhà to hơn. Cậu ấy cũng không có nói là Trang Thành Tân Uyển thế nào thế nào... Chuyện này... Chuyện này thật sự là...”

“Sau khi cậu dọn vào sống ở Trang Thành Tân Uyển, cậu không phát hiện gì sao?”

“Gì cơ? Không có, tôi không nhìn thấy có gì lạ cả, cũng không bắt gặp Diệp Hâm. Tôi nghe những người trong khu dân cư nói là, cái người sống trong căn nhà đó còn tưởng là có trộm đột nhập vào nhà. Rất nhiều người cũng tưởng là có trộm. À, có một khoảng thời gian, bảo vệ cũng không chịu nhận hàng giúp nữa, còn dán cả thông báo nói về việc bị mất hàng. Tôi còn nghe nói là sẽ lắp camera ở trong khu dân cư, ngay trên hành lang. Nhưng chuyện này... Tại sao lại như vậy... Tôi thật sự không biết gì cả...”

“Ừ, cám ơn cậu.”

“Vậy, mọi người định làm gì?”

“Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ tìm cậu Diệp để nói chuyện.”

“Hả?”

Ngày 1 tháng 5 năm 2014, liên lạc với người uỷ thác. Đi đến nhà ở của người uỷ thác. File ghi hình 08220140501.avi.

Mở đầu video là hình ảnh căn phòng khách giống của video trước đó.

Ống kính quay về phía cái ghế sofa trong phòng khách, có thể nhìn thấy được bức tường ở phía sau cái ghế sofa và những bức tranh sơn dầu treo ở trên tường.

Có một âm thanh truyền vào bên ngoài màn hình, đó là giọng của người ủy thác kia.

“Vậy... Được không? Cậu ta... Có thể thuyết phục được không?”

“Tôi nghĩ, cậu Diệp chắc đã biết rõ về tình trạng hiện giờ của mình. Chúng tôi mong rằng chuyện này sẽ kết thúc một cách tốt đẹp nhất.” Ngô Linh nói tiếp: “Cậu Diệp, có thể mời cậu ra đây được không?”