Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 104: Mã số 052 - quỷ khu u linh (4)

“Nó... Đó là... Đó là tên của tôi mà?”

“Đúng vậy.”

“Sao? Chuyện này sao có thể xảy ra được? Sao có thể như thế được? À, cũng không phải không thể xảy ra chuyện như vậy, tôi từng dùng tên thật để xác nhận thông tin trên game, nên nó biết tên thật của tôi cũng không phải chuyện kì lạ, không phải sao? Chắc chắn là như vậy rồi.”

Trên kênh chat xuất hiện dòng tin nhắn này: [Tại sao tôi phải tin lời của ông? Dựa vào gì mà tin lời ông?]

Lúc này bỗng hiện ra một hộp thoại của NPC, trong đó xuất hiện dòng chữ: [Cậu chắc chắn phải tin thôi.]

“Đây là sao? Ý của hắn ta là sao? Hắn ta muốn gì?”

Hộp thoại tự động biến mất. “Càn Vũ Chân Nhân” rời khỏi đại điện, trở về vị trí cũ của lão ta.

[Rốt cuộc ông là ai? Ông muốn làm gì hả?]

[Hãy trả lời câu hỏi của tôi.]

[Ông còn ở đó không?]

“Càn Vũ Chân Nhân” không phản hồi gì nữa.

...

“Đây rốt cuộc là sao? Rốt cuộc nó muốn làm gì hả? Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?”

“Cậu Trang, cậu hãy bình tĩnh lại đã.”

“Anh kêu tôi làm sao có thể bình tĩnh được hả? Đây có phải là do có người hack dữ liệu laptop của tôi rồi không? Phải rồi. Đây chắc chắn là một loại virus mới, chắc chắn là virus. Tôi phải đem laptop đến tiệm để sửa...”

“La Nhuệ Hưng chết rồi.”

“Cái gì? Ai chết rồi?”

“Thanh Thiên Đại Lão Gia.”

“Anh nói sao cơ?”

“Chúng tôi điều tra được, La Nhuệ Hưng qua đời vào khoảng đầu tháng 10 năm nay, đại khái là cái lúc xin cậu đừng chuyển server mà không thành ấy.”

“Làm sao lại có thể như vậy. Nguyên nhân tử vong của cậu ta là gì?”

“Tai nạn giao thông.”

“À, là tai nạn giao thông à... Khoan đã, tai nạn giao thông với việc này đâu có liên quan gì đâu?”

“Cũng có thể như cậu đã nói, hai chuyện này không có quan hệ gì với nhau, hoặc cũng có thể ngược lại, hai chuyện này có quan hệ đấy chứ.”

“Ý anh muốn nói là cái thứ này còn có thể giết người từ xa sao? Hừ, tôi không tin đâu, sao có thể như vậy được? Tôi đoán chắc rằng đây chỉ là một loại virus máy tính mới, Thanh Thiên mất mạng là do chuyện ngoài ý muốn. À có thể là do khi cậu ta nhìn thấy nhiệm vụ này đã bị doạ sợ. Cậu ấy cũng như tôi, đã bị nó hù doạ, sau đó xảy ra tai nạn giao thông. Chắc chắn là như vậy rồi, tôi không thể giống cậu ta, tôi phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh...”

“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ này, cậu cứ yên tâm.”

“Vâng.”

...

“Sếp, những lời cậu ta nói cũng rất có lý mà, có thể đây thật sự chỉ là một loại virus máy tính mới chăng?”

“Nếu cậu nói nó là virus thì tại sao Nam Cung lại không tra ra được gì?”

“Hừm...”

“Cậu quả là một tên ngốc.”

“A Miểu, đây không phải là một loại virus. Server đó vẫn hoạt động bình thường như những server khác trong game [Thiên Địa Vô Cực]. Thế nhưng kho dữ liệu của công ty game lại không hề có lưu lại dữ liệu về server [Phần Thiên Liệt Diệm].”

“Ý anh muốn nói là ma sao?”

“Đến bây giờ thì tôi vẫn chưa biết chắc được. Như Ma Cô đã từng nói qua, vật dẫn là một mã code, nhưng cụ thể là mã code gì thì tôi cũng không biết chắc.”

“Vậy lần này chắc Ma Cô có thể nghe được manh mối gì rồi nhỉ?”

“Hy vọng Ma Cô sẽ nghe được gì đó.”

Ngày 11 tháng 11 năm 2008, phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 05220081111G.wav.

[... Đây là NPC nhiệm vụ mà cậu từng nói qua phải không?... Hả? Sao có thể như vậy được?... Á...]

Click!

“Sao rồi?”

“Cậu đừng ồn.”

Click! Click!

[Là nó, chính là nó...]

Click!

“Cậu nghe được gì sao?”

“Tôi nghe được rồi.”

“Cậu đã nghe được gì, cậu mau nói cho chúng tôi biết đi.”

“Tôi... tôi vẫn chưa thể chắc chắn được.”

“Cậu đang làm gì vậy hả?”

Click! Click!

[Là nó, chính là nó, sao có thể như vậy được... Anh nói vậy là có ý gì?]

Click!

“Phù...”

“Ma Cô, cậu vẫn ổn chứ?”

“Ừ, nhiều tạp âm quá, tôi vẫn chưa thể chắc chắn được. Mọi người đợi tôi chút, để tôi nghe lại vài lần đã.”

Click!

Xạt... Xạt... Xạt...

Click!

Xạt... Xạt... Xạt...

“Đại khái nội dung chính là như vậy.”

“Nhiều quá!”

“Tôi đoán đây là một đoạn đối thoại, đúng không?”

“Ừ!”

“Vả lại...”

“Ôi trời, điều này là thật hay giả vậy! Nếu là thật thì không biết nó đã hại chết bao nhiêu người rồi.”

“Có thể cũng không phải nhiều người lắm đâu.”

“Sao cơ?”

“Cậu nên nhớ rằng, một mình Trang Khang đã có tới ba tài khoản game.”

“Ừ nhỉ.”

“Những ‘người’ này có vẻ như họ đã thích ứng với cuộc sống như bây giờ.”

“Tôi nghĩ, e rằng họ chỉ có thể học cách thích ứng với thân phận mới của họ.”

“Qua những manh mối này, chúng ta đã có thể khẳng định chắc chắn: đây không phải là một loại virus máy tính mới là đây là một hiện tượng quái dị.”

Kèm 05220081111.doc.

...

Cái này giá bao nhiêu ông chủ?

Cái đó giá ba đồng.

...

Chỗ ông có bán ưu minh thảo không?

Có. Một gói mười lăm lượng bạc.

...

Sư phụ, xin người hãy dạy cho con kiếm pháp đó đi.

Cậu muốn bái sư học võ thì phải hoàn thành được yêu cầu của ta.

Yêu cầu của người là gì?

Cậu hãy giết mười con lợn rừng.

Cậu trai trẻ à, việc này quả thật quá khó. Hay cậu theo ta học luyện thuốc, như vậy thì cậu có thể ở lại trong thành này rồi.

Này, ông chủ Vương, ông bán ưu minh thảo của ông đi, tại sao lại tranh giành đồ đệ với ta?

...

Ngày 12 tháng 11 năm 2008, liên lạc với Trang Khang. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200811120804.mp3.

“Chào cậu Trang.”

“Vâng?”

“Cho hỏi sau khi chúng tôi rời khỏi đó có còn xảy ra chuyện gì khác thường không?”

“Không có.”

“Vì nhiệm vụ đó có giới hạn thời gian, tôi muốn cậu hãy lập tức mời chúng tôi vào chơi game, không biết bây giờ cậu có đang rảnh không?”

“Điều này... Tôi nghĩ chắc là không cần phiền phức vậy đâu. Tôi đã đem laptop đến tiệm để diệt virus rồi.”

“Cậu Trang, việc này không phải đùa đâu? Bây giờ chúng tôi có thể khẳng định với cậu rằng, đây là một hiện tượng quái dị chứ không phải là do virus gây ra. Laptop của cậu đem sửa ở đâu? Chúng tôi cùng cậu đến đó để lấy lại.”

“Tôi nghĩ thật sự không cần đâu mà. Tôi...”

Xoảng! Loang choang...

“Cậu Trang, cậu sao vậy?”

“Trời đất ơi...”

“Xin lỗi nha cậu bạn, cậu có sao không?”

“Các cậu đang làm gì vậy hả?”

“Xin lỗi mà, xin lỗi cậu nhiều, chúng tôi không có để ý đến xung quanh.”

...

“Cậu Trang, cậu còn đó chứ?”

“... Phù... Lúc nãy mấy anh nói là mời vào game sao?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Anh cho tôi số QQ, tôi sẽ gửi lời mời cho các anh.”

“Vậy cũng được, phiền cậu đừng quên gửi lời mời cho chúng tôi.”

Ngày 12 tháng 11 năm 2008, nhận được lời mời của Trang Khang. Tạo tài khoản mới, đăng nhập vào game, chọn server [Phần Thiên Liệt Diệm], tạo nhân vật “Thanh Diệp – Nam Cung2”, tăng đến cấp 10. Nhiệm vụ mời người chơi đã được hoàn thành. Kèm file ghi hình 05220081112.wav.

Ngày 15 tháng 11 năm 2008, nhân vật “Thanh Diệp – Nam Cung” bên server [Diệt thế cuồng lôi] tăng đến cấp 99, hoàn thành nhiệm vụ chính [Cứu người ở địa ngục], nhân vật “Thanh Diệp – Nam Cung” bên server [Phần Thiên Liệt Diệm] tăng đến cấp 99. Kèm file ghi hình 05220081113.avi.

Ngày 16 tháng 11 năm 2008, nhận được cuộc gọi từ Trang Khang. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200811161852.mp3.

“Chào cậu Trang, có chuyện gì sao?”

“Tôi... Tôi lại có nhiệm vụ mới rồi.”

“Nội dung nhiệm vụ lần này là gì?”

“Vẫn như cũ, vẫn là mời người chơi mới, nhưng... nhưng lần này yêu cầu tới tận năm người lận.”

“Có giới hạn thời gian hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Vẫn chưa có thấy.”

“Cậu Trang, lần trước khi chúng tôi đang liên lạc với cậu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ừ thì...”

“Cậu Trang, bây giờ chúng tôi đang muốn giúp cậu giải quyết chuyện này. Phiền cậu hãy thành thật trả lời những câu hỏi của tôi, được chứ?”

“Thật ra thì... cũng không có vấn đề gì to tát cả. Chỉ là đám người đang đùa giỡn ở ngoài phòng, nhưng họ giỡn sao mà xông thẳng vào phòng của chúng tôi.”

“Vậy tôi hiểu rồi. Vậy cậu chờ khi nhiệm vụ đó bắt đầu tính giờ, cậu hãy liên lạc với chúng tôi.”

“Các anh không phải chỉ có bốn người thôi sao? Lần trước đã mời một người, chỉ còn lại ba người. Nhưng nhiệm vụ lần này yêu cầu tới tận năm người cơ.”

“Chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

“Anh nói thật chứ?”

“Đương nhiên là chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết vụ này rồi.”

Ngày 16 tháng 11 năm 2008, phân tích file ghi âm cuộc gọi. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200811120804G.wav.

[... Tôi nghĩ thật sự không cần đâu mà. Tôi... Xoảng... Loang choang... Cậu Trang, cậu có sao không?...]

Click!

“Cậu có nghe được gì không?”

“Ừ.”

“Cậu đừng có ừ nữa. Cậu mau nói cho chúng tôi biết cậu đã nghe ra được gì?”

“Tôi đã nghe thấy tiếng hít thở.”

“Cái gì? Cậu nói sao cơ?”

“Tôi đã nghe được tiếng hít thở của một người đàn ông, tiếng hít thở ấy không phải của Trang Khang nhưng tiếng hít thở đó lại rất gần điện thoại. Tiếng hít thở đó xuất hiện vào khoảng thời gian một giây trước khi tiếng động đó vang lên, sau đó đột nhiên biến mất.”

“Nếu vậy thì chuyện này khó giải quyết thật ấy. Cái thứ đó không phải chỉ có khả năng điều khiển máy tính, mạng và server đó.”

“Cái chết của La Nhuệ Hưng đã chứng tỏ được điều này.”

“Các cậu thử xem nói, những chuyện này có phải là do oan hồn một game thủ nào đó gây ra không?”

“Có tra được thông tin về việc này không?”

“Tôi không hề thấy tin tức nào đề cập đến vụ việc này. Tôi đã tra thử qua kho dữ liệu của hai công ty này nhưng đều không tra ra được gì. Nếu thật sự muốn tìm game thủ đã chết này, chúng ta có thể sẽ phải lục tung hết cả một hệ thống mạng.”

“Chúng ta không đủ thời gian để làm điều này.”

“Chắc chắn chúng ta sẽ không có đủ thời gian để làm được việc này.”

“Vậy thì chúng ta có thể chủ động thăm dò thử xem.”