Lần đầu tiên, Tuyết Hoa phát hiện bộ mặt lãnh khốc của Lăng Vân Tiên Quân.
Haizz, hi vọng hắn vĩnh viễn đừng lãnh khốc với nàng!
Trong nội tâm tiểu hồ ly Tuyết Hoa thầm nói, lại ho khan vài tiếng, sau đó ủy ủy khuất khuất mà kêu hai tiếng, đi tới bên cạnh bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ xát vài cái.
"Tuyết Hoa, ngươi thật thông minh." Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng nói, thuận thế vuốt ve cái đầu nhỏ của tiểu hồ ly.
Tuyết Hoa nhớ ăn không nhớ đánh, đồng thời cũng cảm giác được mình vụng trộm bò lên giường nam thần là không đúng, cho nên tâm trạng cũng chuyển biến tốt hơn. Ngẩng mặt lên, duỗi đầu lưỡi hồng phấn liếm láp bàn tay hắn.
Hạ Lăng Vân đặt nàng vào trong tay, nói: "Bị ngươi quấy rầy, ta cũng không ngủ được rồi. Chúng ta ra ngoài tu luyện." Nói xong, hắn xuống giường ra khỏi phòng ngủ, đi ra Vong Trần Cư, ngồi trên một tảng đá tảng màu xanh bên hồ Nữ Thần ngoài Vong Trần Cư.
"Tuyết Hoa, linh khí bên hồ Nữ Thần rất đậm, ở đây là giáp ranh với rừng cây, linh khí hệ thổ cũng rất nhiều, cho nên ta mới xây dựng Vong Trần Cư ở đây. Nơi này đối với ta mà nói là địa phương thích hợp để tu luyện, nhưng mà đối với ngươi, thì khả năng chênh lệch rất nhiều."
Vuốt ve tiểu hồ ly hắn nói: "Đợi tu luyện được đan dược chuyên dụng dành cho linh sủng, ta mang ngươi tới suối nước nóng ở Tây Bắc, chỗ đó có núi lửa linh khí hệ hỏa và linh khí hệ thủy rất nhiều, thích hợp cho ngươi tu luyện." <!--Ambient video inpage desktop-->
"Ngaooo...ô..." Tuyết Hoa thấp giọng kêu. Suối nước nóng hẳn là nơi để nàng cân bằng linh căn hệ hỏa và hệ thủy trong cơ thể, nhưng mà nàng có thần khí có thể chuyển hóa linh khí thuộc tính để tu luyện, chỉ cần xung quanh tràn ngập linh khí Thiên Địa, tu luyện ở chỗ nào cũng giống nhau.
"Đêm nay, ngươi hãy tu luyện ở đây." Hạ Lăng Vân nói, sau đó đặt nàng ở cạnh, điều chỉnh tư thế ngồi ngũ tâm hướng lên, lưỡi chạm vào hàm, nhắm mắt tu luyện.
Tuyết Hoa nhìn thấy hắn bắt đầu tu luyện, cũng gục xuống, cẩn thận từng li từng ti gọi thần khí ra, sau đó dựa theo phương pháp tu luyện của bản thân hấp thu linh khí hệ hỏa, hệ thủy trong Thiên Địa, sau đó chuyển đổi linh lực tiến nhập vào cơ thể mình.
Đến khi cảm nhận được kinh mạch bành trướng, cảm giác không thể dung nạp được linh lực nữa, nàng mới đem những linh lực tinh thuần gần đây ép vào đan điền, sau đó thu hồi thần khí mở mắt.
Mở mắt ra, nàng thấy được linh quang màu vàng và xanh đậm đan xen bao bọc xung quanh Tiên Quân.
Lần này hắn tu luyện cũng hai chủng loại linh lực. Thủy linh lực và Thổ linh lực của hắn hỗ trợ lẫn nhau, tu luyện nhất định thuận lợi hơn so với nàng.
Nàng nhìn xung quanh chốc lát, Tuyết Hoa nhảy xuống khỏi tảng đá xanh, bắt đầu tham quan tình hình xung quanh Vong Trần Cư.
Bầu trời như bị che lại, ánh trăng lưỡi liềm cùng những ngôi sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu rọi trên mặt hồ Nữ Thần. Gió thổi lên, mặt hồ lăn tăn, bóng trăng cũng nhấp nhô.
Trong rừng một mảng đen kịt, tiếng côn trùng kêu, tiếng rắn trườn bò, những âm thanh ồn ào truyền đến đôi tai linh mẫn của Tuyết Hoa.
Phụ cận Thiên Linh Môn an toàn hơn rất nhiều so với dãy núi Hằng Cổ.
Tuyết Hoa chậm rãi xuyên qua bụi cỏ đi vào rừng cây. Ở đây không có động vật ăn thịt to lớn, những động vật thành tinh đều là linh sủng có chủ nhân, không có mệnh lệnh của chủ nhân chúng sẽ không tùy ý công kích các linh thú khác.
Thừa dịp an toàn, nàng phải nhanh chóng tu luyện, tranh thủ sớm ngày bỏ đi bộ lông hóa thành hình người. Lệ Quân Hoa có thần khí, lại là người, còn là linh căn thượng gia, nếu nàng không cố gắng, về sau nhất định sẽ bị bỏ lại ở phía sau. Đến lúc đó, nàng sẽ không có năng lực ngăn cản Hạ Lăng Vân trở thành nam nhân trong hậu cung của Lệ Quân Hoa.
Nghĩ tới đây, nàng quay người đi đến hồ Nữ Thần, đứng bên cạnh hồ nước bắt đầu tùy tâm sở dục phóng thích thủy linh lực và hỏa linh lực. Nàng không biết pháp thuật của tu sĩ như thế nào, nàng chỉ là thử dùng linh lực của mình, sau đó để cho thủy linh lực, hỏa linh lực hoạt động theo ý mình.
Vòng xoáy, vòng xoáy...
Nàng dùng ý niệm phóng ra Thủy linh lực, khiến cho nước trong hồ đảo quanh. Hồ nước bắt đầu thay đổi, vốn là nhẹ nhàng quay vòng, sau đó xoay tròn dựa theo chiều kim đồng hồ. Tốc độ của nước càng lúc càng nhanh, mặt hồ bỗng nhiên xuất hiện một lốc xoáy cỡ một cái chậu lớn. Lốc xoáy tiếp tục xoay tròn mở rộng ra phía ngoài, lốc xoáy càng lúc càng lớn, cuối cùng càng ngày càng sâu... Tới lúc lực đạo của vòng xoáy quá lớn, trên mặt hồ xuất hiện âm thanh sóng nước... rắc, rắc.
Thủy linh lực bị tiêu hao, nàng ngừng phóng thích, cảm giác như thủy linh lực trong cơ thể gần như không còn, Tuyết Hoa lại nhìn mặt nước bắt đầu phóng hỏa linh lực, "Phùng, phùng, phùng", một đám hỏa cầu lớn nhỏ liên hoàn nện vào mặt nước, phát ra một chuỗi tiếng "Xì xèo, xì xèo", tạo thành một vùng khí trắng.
Thủy linh lực và hỏa linh lực trong cơ thể bị cạn kiệt, nàng nằm rạp tại chỗ bắt đầu kêu gọi thần khí dấu dưới cơ thể, bắt đầu một quá trình thu nạp linh khí thiên địa mới.
Lúc Tuyết Hoa bắt đầu luyện "Lốc xoáy", Hạ Lăng Vân ngồi trên tảng đá cách đó 30-40m đã thu công rồi, sau đó ở phía xa dùng ý thức cảm ứng quá trình nàng tu luyện pháp thuật.
Hắn phát hiện lúc tiểu hồ ly tu luyện pháp thuật, trí tuệ của nàng lại càng phát triển, "Lốc xoáy" tuy chỉ là pháp thuật đơn giản nhất, nhưng nếu không có người nào chỉ bảo tinh linh yêu quái muốn dùng "Ý niệm" và "Nắm bắt", ít nhất phải có ba mươi năm đến năm mươi năm, thế mà tiểu hồ ly chưa đầy một đêm lại có thể thuần thục sử dụng và phóng thích pháp thuật "Lốc xoáy".
Hạ Lăng Vân nghĩ, hắn muốn một lần nữa tính toán tốc độ tu luyện của tiểu hồ ly, có lẽ chỉ cần một trăm năm, nàng sẽ trở thành một hồ ly lợi hại, ba trăm năm đã có thể hóa thành hình người, trở thành hồ tiên có tu vi linh lực tương đương với thất phẩm tiên quân của nhân loại.
Hắn nhặt được bảo bối rồi, đáng tiếc bảo bối này lại không thể kí khế ước linh sủng với hắn, hắn không cách nào chính thức có được nàng.
Nhìn tiểu hồ ly phía xa chăm chỉ tu luyện, gương mặt trắng như ngọc của Hạ Lăng Vân lộ ra ý cười. Vẫn giữ nguyên kế hoạch, thu nàng làm đệ tử là được rồi, hắn sẽ chỉ dạy nàng đạo lý "Một ngày làm sư cả đời làm cha".
Trời sáng rõ, ánh mặt trời như sa mỏng màu vàng bao phủ hồ Nữ Thần. Hạ Lăng Vân chắp tay đứng cách tiểu hồ ly không xa yên lặng chờ nàng thu công. Thấy nàng đã chấm dứt tu luyện, đứng dậy mở rộng tứ chi, hắn nói: "Tuyết Hoa, tới đây, ở đây có đồ ăn ngon." Hắn phân phó Thường Đức làm cho Tuyết Hoa một phần ăn đặc biệt.
Ngoại trừ con gà rừng ăn từ bữa sáng hôm qua từ đó tới giờ nàng chưa có gì vào bụng, lúc này Tuyết Hoa cảm thấy bụng mình kêu ùng ục, quay người hấp tấp chạy tới, sau đó dùng sức nhảy vào lồng ngực hắn.
Hạ Lăng Vân lập tức đưa tay ôm tiểu hồ ly vừa nhảy lên, nói: "Người ngươi thật bẩn. Ngươi quên tắm rửa rồi." Đêm qua tiểu hồ ly đi làm quen hoàn cảnh xung quanh Vong Trần Cư, bộ lông tuyết trắng lúc này dính đầy bùn đất, rêu xanh, còn có hạt giống thực vật.
"Ngao...ô..." Tuyết Hoa thản nhiên kêu lên, vùi vào lồng ngực hắn không chịu xuống. Bình thường nàng sẽ nhảy xuống nước tắm rửa. Nhưng bây giờ nàng không muốn, cho nên nàng không tắm.
"Được rồi." Hạ Lăng Vân nuông chiều mà lắc đầu, cẩn thận phủi sạch rêu xanh và hạt giống trên lông nàng, sau đó bế nàng về Vọng Trần Cư. Ngón tay chải chải bộ lông tuyết trắng của nàng, hắn nghĩ đến, lông của Tuyết Hoa có chút dài, có lẽ hắn nên chuẩn bị cho nàng một cái lược.
"Trưởng lão, đồ ăn của người và hồ ly đã chuẩn bị xong." Thưởng Đức nói, thỉnh trưởng lão vào trong nhà ăn.
Thơm quá thơm quá, là mùi thơm của thịt nướng, còn có rất nhiều hương liệu khử mùi tanh. Oa, thịt nướng hôm nay nhất định là sẽ ngon lắm đây.
Còn chưa tới phòng, Tuyết Hoa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, lập tức hưng phấn kêu lên "Oa...ô...", đồng thởi rướn cổ nhìn vào trong phòng.
Khắp nơi trên bàn đều là đồ ăn, một chén cháo loãng, một bát rau trộn, rau dại xào dầu vừng, còn có...
Đúng vậy, đúng vậy...
Con mắt hồ ly của nàng vô cùng tinh đấy.
Tuyết Hoa không dám tin mà nhìn kĩ, mỗi cọng lông toàn thân nàng như muốn dựng thẳng lên. Trên cái đĩa ở trên bàn có bày hơn mười con chuột nướng!
"Tiểu hồ ly, đây là những con chuột mập nhất sáng nay ta mới bắt được. Quê ta ở huyện An Nam có một món ăn nổi tiếng là chuột nướng, ta cảm thấy hương vị khá ngon, đáng tiếc là ở Thiên Linh Môn có rất ít người thích ăn."
Thưởng Đức cười nói, "Ngươi ăn thử xem, nếu thích, sau này ta thường xuyên làm cho ngươi ăn." Hắn biết rõ hồ ly rất thích ăn chuột đấy.
"Tuyết Hoa, tay nghề nướng chuột của Thưởng Đức khá tốt, ta nhớ hình như mấy tiểu hồ ly ở Thiên Linh Môn đều rất thích ăn, nên bảo Thưởng Đức đặc biệt làm cho ngươi. Ngươi nếm thử." Hạ Lăng Vân nói. Hắn thấy linh sủng Hồng Linh của chưởng môn sư điệt rất thích món này, mỗi lần đều chạy tới Vong Trần Cư đều đòi Thưởng Đức nướng chuột cho ăn.
Mùi thơm quả thật rất đặc biệt, nhưng đó lại là chuột!
Tuyết Hoa sởn hết cả gai ốc, nhìn chuột nướng nghiêm túc tru lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi ngực Hạ Lăng Vân, không quay đầu lại, nhảy vào hồ Nữ Thần bên ngoài Vong Trần Cư. Nàng thà rằng ăn cá con nhiều xương, cũng không thèm ăn thịt chuột!
Thấy phản ứng của nàng, Hạ Lăng Vân và Thưởng Đức có chút giật mình, chuột không phải là món ăn ưa thích của hồ ly sao? Chẳng lẽ thịt cá so với thịt chuột còn ngon hơn?
"Trưởng lão, linh sủng của người làm sao vậy?" Vẻ mặt Thưởng Đức kinh ngạc hỏi thăm Hạ Lăng Vân. Hắn mặc dù không có linh sủng, nhưng biết rõ linh sủng phản ứng mãnh liệt như vậy, chủ nhân khế ước có thể cảm ứng được, cho nên hẳn là trưởng lão sẽ biết được tại sao tiểu hồ ly nhìn thấy chuột nướng lại bỏ chạy.
Rất nhiều phương diện Tuyết Hoa không giống với hồ ly bình thường, có lẽ nó kén ăn.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: "Thưởng Đức, món ăn đặc sản này chính ngươi ăn đi." Trừ phi mất mùa hầu như con người đều không ăn thịt chuột. Nếu không phải vì Tuyết Hoa, hắn sẽ không cho phép món chuột nướng này xuất hiện trên bàn cơm.
"Trưởng lão người nói Tuyết Hoa thích ăn đồ chín. Chẳng lẽ lúc nướng chuột con cho nhiều gia vị quá, tiểu hồ ly không thích?"
Thưởng Đức rầu rĩ nói, "Lần sau khi bắt chuột xong, con sẽ không ướp gia vị mà nướng luôn. Chắc tiểu hồ ly sẽ thích."
"Ngươi có thể thử xem." Hạ Lăng Vân nhàn nhạt nói, bảo Thưởng Đức cầm món ăn đặc sản quê nhà đi thưởng thức. Mấy trăm năm qua hắn toàn ăn đồ thanh đạm, không quen ăn thức ăn mặn.
Đồ ăn của nàng chính nàng tự giải quyết thôi.
Tuyết Hoa ở trong nước tìm kiếm cá lớn rầu rĩ nghĩ. May mà Thưởng Đức không cắt chuột thành từng miếng, nếu không nàng sẽ ăn nhầm mất.