Lưu Khám đứng trước cửa hầm rượu, lúc này lộ ra nụ cười rực rỡ.
Rượu này, nếu đem so sánh với rượu Mao Đài và Ngũ Lương thì không bằng.
Nhưng ủ ra loại rượu trắng này, không chỉ đơn thuần là dùng để uống. Từ
trong vại rượu múc ra một muỗng rượu, rót vào cốc, sau đó cho người ném
vào vật dễ cháy, thoáng chốc, rượu trong cốc được đốt lên thành một ngọn lửa màu xanh yếu ớt vô cùng quỷ dị.
Hắn với Thẩm Thực Kỳ bèn nhìn nhau cười! Sự cực khổ của một tháng này, cuối cùng không có uổng phí !
Bước tiếp theo chính là tìm cách chế biến cho rượu thuốc. Phương thuốc Lưu
Khám có, hơn nữa đám người Thẩm Thực Kỳ từng đích thân đến Bách Việt một lần, đối với tình huống nơi đó cũng khá hiểu. Chỉ cần có thể thành
công, không thiếu được sẽ có một tước quân công, còn những cái khác, sau này sẽ bàn.
Đêm đó, đám người Lưu Khám hưng phấn mà ngủ không
được, lấy phương thức pha chế rượu nghiên cứu, mãi cho đến tờ mờ sáng.
Sau khi hưng phấn đã qua, đám người Lưu Khám mới nghỉ ngơi. Đến trưa thì Tào Vô Thương tỉnh lại lần đầu, kêu to là phải đi đãi khách ở tửu lầu ở huyện Bái, chào mừng bọn họ mai sau có thể thăng quan tiến chức.
Đối với yêu cầu lần này, Lưu Khám tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng Khám
phu nhân không muốn đi. Bà không đi, Lưu Cự tự nhiên cũng không đi, ngay cả Vương Cơ và Vương Tín cũng không muốn vào thành. Ngược lại Lưu Khám
cũng không ép buộc mẫu thân phải chia sẻ niềm vui với hắn. Mỗi người có
một tính cách, mỗi người có một cách ước nguyện. Tại thời điểm này, hà
cớ gì phải cưỡng ép chứ? Ít nhất, hắn có thể nhận ra, Khám phu nhân kì
thực rất vui vẻ. Chỉ là đại đa số thời gian, bà không thích biểu hiện ra dáng vẻ bên ngoài.
Một đám người trùng trùng điệp điệp như thế vào thành.
Còn bí mật gì trong hầm rượu? Không cần vì thế mà lo lắng, gần đó là nơi
Trình Mạc ở, cách hầm rượu không quá xa. Hơn Nữa Khám phu nhân cũng sẽ
không để người khác tùy ý ra vào nơi này.
Đám người Lưu Khám tới
một quán rượu ở huyện Bái. Chủ nhân của quán rượu tự nhiên nhận ra Lưu
Khám, tức khắc tươi cười rạng rỡ. Không còn cách nào, ai bảo nhóm người
này là người cực giàu chứ?
Chủ quán đương nhiên muốn phục vụ chu đáo, biết đâu còn có lợi lộc được gì đó.
Lưu Khám không thích hoàn cảnh quá mức ầm ĩ, vì vậy để chủ quán mở bình phong, tạo một không gian độc lập cho bọn hắn.
Khi đúng ngọ, khách rượu ngày càng nhiều. Đám người Lưu Khám sau tấm bình
phong nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thảo luận làm thế nào để từ rượu
trắng kiếm lấy lợi ích lớn nhất. Về khoản buôn bán làm ăn, Đường Lệ và
Khoái Triệt không hứng thú lắm. Nhưng Thẩm Thực Kỳ lại tinh thông, nên
cứ thì thầm to nhỏ với Lưu Khám.
Đường Lệ, Khoái Triệt, Tào Vô
Thương và Quán Anh bốn người tụ cùng một chỗ, thay phiên nhau uống,
không bao lâu đã ngà ngà say...
Nhưng đúng lúc này, trong quán rượu đột nhiên xuất hiện một tiếng động lớn.
Ngay sau đó là Lưu Khám nghe thấy tiếng chủ quán nói:
-Lưu Quý, ngươi đã thành hôn rồi, có nhà rồi..cả ngày còn chơi bời lêu lổng
như vậy, còn thể thống gì nữa? Ngươi tính xem, từ năm trước đến bây giờ, ngươi ở đây uống biết bao nhiêu rượu rồi? Có từng một lần trả tiền
không?
Mọi người ở đây đều là người Phong Ấp, ta không muốn tính
toán với ngươi. Ngươi quay về xem đi, mọi việc trong nhà đều là do vợ
ngươi lo liệu hết, ngươi cả ngày chỉ biết uống rượu. Thảo nào cha ngươi
mắng ngươi không ra gì..Hôm nay, tiền rượu này ngươi phải trả rồi!
Lưu Quý?
Hắn ta đã trở về rồi sao?
Lưu Khám không biết Lưu Bang đã quay lại huyện Bái. Khi đi, Lưu Bang còn
chưa quay lại, khi quay về thì hắn bận rộn cả ngày không ra ngoài được.
Vì vậy việc phát sinh ở huyện Bái, hắn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Thẩm Thực Kỳ tự nhiên sẽ không nói chuyện với Lưu Bang với hắn, bởi
trong lòng cả hai đều cảm thấy không thoải mái khi nhắc đến người này.
Về phần Tào Vô Thương và Đường Lệ cũng đều không nói sự việc của Lưu
Bang. Bởi vậy mà Lưu Khám hầu như quên mất sự tồn tại của người này.
-Lưu Quý quay trở lại lúc nào vậy?
- Sau khi ngươi đi không lâu thì quay lại..nghe nói cũng không kiếm được
tiền, thậm chí tiền vốn cũng tiêu hết rồi. Vừa trở về được một thời
gian, thì lại chứng nào tật nấy, cả ngày dẫn một đám du đãng chẳng làm
gì cả. Nghe nói Lữ lão nhi cũng thấy giúp hắn làm việc, nhưng hắn cầm
tiền rồi thì sau đó đi ăn uống ở khắp nơi.
Lưu Khám xoay người, nhìn xuyên thấu qua kẽ hở của bình phong nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Lưu Bang ngồi trên bàn ăn với đôi mắt lờ đờ nói:
- An Khâu Bá, ta không nói không đưa tiền cho ông, đợi ta có tiền rồi, sẽ trả cho ông gấp trăm lần..chỉ uống có vài thương rượu, hà tất tính toán chi li, tính toán cái gì với hương thân hả?
- Đúng vậy, đúng vậy, lão An Khâu, đại ca của ta đến chỗ ngươi ở uống rượu, là nể mặt của ông còn gì.
Mười mấy du côn lập tức quấy rối, đứng cả lên, xắn tay áo giống như muốn đánh nhau.
An Khâu là họ của ông chủ quán rượu. Tuổi tác khoảng chừng 40, nghe Lưu
Bang nói như vậy, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Nhưng cũng không
thể không thừa nhận, bởi vì Lưu Bang hàng ngày vẫn ở đây uống rượu,
những tên du côn ở huyện Bái này cũng không dám gây rối ở đây.
Nhìn bộ dạng lười nhác lờ đờ của Lưu Bang như vậy. An Khâu thở dài:
- Không ra thứ gì cả!
Nói xong, ông quay người bỏ đi. Vậy mà một câu nói đã khiến cho Lưu Bang giận tím mặt, y đứng dậy nói:
-Lão An Khâu, ban nãy ngươi nói cái gì không nên thân hả? Ta nói với ngươi,
ta là người có thể làm nên đại sự đấy, ta là con của rồng, ngươi hiểu
không?
An Khâu cười lạnh nói:
- Vẫn còn là con của rồng ư...
Có những việc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng phần lớn đều chỉ
cười châm biếm trong lòng chứ không ai nói ra. Nhưng biểu hiện khinh
thường của ông ta lại càng làm Lưu Bang căm phẫn. Nhìn người bốn phía
trong quán rượu, tức giận nói:
- Ta chính là con của rồng!
Trong tâm của mỗi người, đều có một tín niệm, hoặc là đó là nơi cấm kỵ mà
không cho kẻ khác nghi ngờ, chế giễu. Rất rõ ràng, con của rồng, chính
là tín niệm của Lưu Bang, chính là điều cấm kị. Thuở nhỏ không được cha
yêu mến, dù làm việc gì cũng bị Lưu Công trách mắng. Vì vậy thân phận
“con của rồng” mới là tín niệm duy nhất có thể an ui Lưu Bang.
Thấy những người uống rượu cười câm biếm, Lưu Bang càng giận! Y túm toàn bộ
quần áo trong người cởi xuống, hướng về những người đang ngồi nói:
- Nếu không tin, các ngươi cứ đếm nốt ruồi trên người ta sẽ biết.
Phần trước đã từng nói qua, huyện Bái là thuộc cai trị của nước Sở, thờ
phụng học thuyết Hoàng Lão. Đối với các loại lễ pháp gì đó cũng không
phải lưu tâm lắm. Cho dù là trần truồng đi trên đường cái cũng không bị
quở trách.
- Bảy mươi hai.
Lưu Bang đắc ý vênh váo nói:
- Tổng cộng có 72 cái, trên người các ngươi có ai có không?
- Đại ca, tại sao 72 thì là long chi tử?
Có một tên lưu manh kính cẩn hỏi.
Lưu Bang càng hả hê, ngồi ở trên, uống một ngụm rượu:
- Nghe nói qua nhà âm dương chưa? Nghe nói qua kim mộc thủy hỏa thổ ngũ
hành chưa?..Được rồi, nhìn ngươi như vậy là biết chưa từng nghe qua. Một năm có 360 ngày, vừa vặn đúng là năm 72, đại diện cho kim mộc thủy hỏa
thổ ngũ hành thổ, đó là Xích long, hiểu chưa?
Lưu Khám ở trong
phòng, suýt nữa phun ra một ngụm rượu. Học thuyết âm dương này của Lưu
Bang, lý luận ngũ hành này thật là, thật là cao minh..
Hắn ta có
thể liên hệ giữa 72 và thuyết ngũ hành vào làm một ư? Tốt rồi, như vậy
là 72 đại diện cho thổ, nhưng làm sao thành Xích long? Lý luận này, phàm là người hiểu theo học thuyết âm dương đều không thể nói được.
Nhưng vấn đề này, đại Tần hai nghìn vạn nhân khẩu, có bao nhiêu người có thể
đọc sách vào thời đó? Lại có bao nhiêu người hiểu được âm dương ngũ
hành? Chí ít tại quán rượu này, người hiểu biết không nhiều lắm. Đặc
biệt là sinh hoạt ở giữa chợ, lưu manh là tầng lớp thấp nhất, càng không thể biết. Lưu Bang nói xằng bậy, làm một đám lưu manh mắt đỏ lên, kính
phục không ngớt.
- Đại ca quả nhiên là long chi tử.
Dù là
trong những vị khách uống rượu ở đây có người hiểu biết Ngũ hành, cũng
sẽ không phản bác lại. Giỏi lắm coi như chuyện cười, nghe một chút cũng
được thôi. Còn đứng ra tranh luận với Lưu Bang, như vậy mới là tự mình
chuốc lấy phiền phức.
- Chủ quán
Lưu Khám đột nhiên mở lời, để chủ quán quay lại:
- Lưu Quý nợ ông bao nhiêu tiền rượu, ta sẽ trả cho ông, chớ có đuổi nữa.
Thẩm Thực Kì tức khắc thay đổi vẻ mặt:
-A Khám, ngươi làm cái gì vậy?
Lưu Khám không trả lời, đứng dậy nói:
- Đi thôi, chúng ta về nhà đi.
Nói xong, hắn vòng qua bình phong, đi tới đại sảnh.
Khi Lưu Bang nhìn thấy Lưu Khám, mắt sáng lên, đứng dậy vừa muốn bắt chuyện.
Thấy Lưu Khám đi tới:
- Lưu Quý, luận niên kỷ, ngươi đủ là đại ca của ta, thế nhưng…Thực ra,
bất kể ngươi có là long chi tử hay không, đối với đa số người ở đây mà
nói, không có ý nghĩa gì. Ta tặng ngươi một bài thơ được không?
Lưu Bang ngẩn ra:
- Thơ gì?
Trong tửu quán, thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Lưu Khám suy nghĩ một lát, nhẹ giọng ngâm:
Tương thử hữu bì
Nhân nhi vô nghi!.
Nhân nhi vô nghi
Bất tử hà vi?
Tương thử hữu xỉ
Nhân nhi vô chỉ!
Nhân nhi vô chỉ
Bất tử hà sĩ?
Tương thử hữu thể
Nhân nhi vô lễ!
Nhân nhi vô lễ
Hồ bất thuyên tử?
Lưu Quý, xin hãy bảo trọng!
Trong tửu quán, sau một hồi yên lặng, những người biết nguồn gốc của bài thơ
này, thì bật cười lớn, còn những người không biết thì ngơ ngác nhìn
nhau.
Đám người Thẩm Thực cũng không nhịn được cười.
Chờ Lưu Khám tới bèn vỗ nhẹ vào vai hắn, nói:
- A Khám, nói hay lắm, nói hay lắm...ha ha ha!
Lư Quán mặt đỏ bừng đứng lên, chỉ vào Lưu Khám nói:
- Lưu Khám, ngươi đứng lại cho ta, bây giờ nếu không giết ngươi, ta thề sẽ không làm người.