Tục ngữ nói đúng: trong triều có người làm nên đại sự!
Tự cổ chí kim, điều này cũng coi là một chân lý bất diệt rồi. Chí ít đối
với Lưu Khám, câu tục ngữ này chính xác có vài phần đạo lý.
Vốn
theo như tính cách của Tào Đình Trưởng, loại việc trái pháp luật này
khẳng định sẽ không làm. Chí ít đổi là người khác, lão tuyệt đối không
đáp ứng. Thế nhưng việc lần này lại có liên quan đến Lưu Khám, tình
huống lần này không giống những lần trước, không nói về người khác, chỉ
dựa vào Tứ Thủy Hoa Điêu của Lưu Khám, Tào gia ngày nay tốt hơn trước
rất nhiều, nhưng điều này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là sự
trưởng thành của con lão.
Tính cách của Tào Vô Thương trước đây rất hấp tấp, hơn nữa không biết giữ miệng, rất dễ làm mích lòng người khác.
Nhưng từ khi quen biết với Lưu Khám, tính cách của Tào Vô Thương dần dần có
nhiều chuyển biến: thích đọc sách, ăn nói cũng có chừng mực hơn, chí ít
không giống như trước kia, mở miệng ra là làm mích lòng người khác. Xem
ra trong mắt của Tào Đình Trưởng, thì con trai mình có chút trưởng thành chín chắn hơn.
Tào Đình Trưởng là người trung thực, là người nhân hậu có tiếng của huyện Bái.
Người khác mắng ông, ông không cãi lại, nói nặng một chút, cũng chỉ hơi đỏ mặt, nhưng tuyệt đối không làm gì quá đáng.
Gặp người quen, bà con thân thích luôn cúi chào.
Có một số việc không cần làm quá, vì nguyên nhân này, khi Tào Vô Thương bị ức hiếp, ông thường sẽ không nhúng tay vào. Nhưng không nhúng tay không có nghĩa là không đau lòng, chỉ là ngày đó quá hèn yếu, khiến ông đa
phần là trốn tránh.
Nhưng hiện tại, Tào Vô Thương có thể chèo chống cái nhà này rồi.
Mà toàn bộ sự thay đổi này, chính là bắt nguồn từ Lưu Khám. Do đó, Tào Vô
Thương về nhà khi đem sự việc của Lưu Cự nói lại, Tào Đình Trưởng không
nói gì cả, đồng ý ngay. Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, hơn nữa còn có liên quan tới Lưu Khám.
Lưu Cự, năm 25 tuổi, sinh ra từ năm thứ 6 thời Tần Vương Chính…
Tình hình chỉ trong một ngày, Lưu gia đã chính thức có thêm một thành viên
nữa, Lưu Khám cũng lập tức có hơn một vị huynh trưởng.
Thu xếp xong việc của Lưu Cự, Lưu Khám có chuyến đi công thự, đến thăm Huyện lệnh Lý Phóng mới nhậm chức của huyện Bái.
Giờ đây nhân khẩu ở huyện Bái này đã hơn vạn hộ, do vậy cách gọi Huyện trưởng này cũng đổi thành Huyện lệnh.
Theo như Khám phu nhân nói, vị Huyện lệnh đại nhân này tạo cho mọi người cảm giác khá tốt, nho nhã lễ độ. Lời nói, phong thái lộ ra là người có tri
thức, rất ôn hòa. Trên mặt luôn luôn cười, lời nói cũng rất chậm rãi,
không hề lộ ra vẻ quan uy.
Thế nhưng, Lưu Khám cảm thấy vị Huyện lệnh đại nhân này rất giả tạo!
Không phải nói y là Huyện lệnh giả, mà là nói lời nói của y, bao gồm nhất cử
nhất động, còn có cả điệu cươì trên mặt y nữa, khẩu khí hòa nhã kia, còn có cả sự nho nhã của người tri thức, tất cả đều rất giả tạo. Đây là một tên che giấu bản thân rất giỏi. Tâm cơ độc địa, thâm trầm.
Mở miệng tất xưng bệ hạ, ngậm miệng tất đàm luật pháp.
Nhìn bề ngoài thấy cung kính như vậy, thế nhưng Lưu Khám có thể cảm nhận được, bên trong người y rất coi khinh Lão Tần nhân.
Cũng khó trách, Lý Phóng đại nhân này xuất ra từ Tắc Hạ học vị. Có câu là:
Tề Lỗ có học giả uyên thâm, Yến Triệu nhiều hào sỹ. Trong mắt người của
sáu nước Sơn Đông, Lão Tần nhân chỉ là một lũ man di mà thôi. Mặc dù là
nước mất nhà tan, ngạo khí ăn sâu vào trong xương cốt không thể thay đổi được.
Trong Lão Tần có cao sĩ tài đức nhất cũng không thể nhân nghĩa bằng người của Tề Lỗ.
Đây là nhận thức của đại đa số nho sĩ xuất thân từ Tề Lỗ, chỉ là tình thế người mạnh thắng, tuy có ngạo khí nhưng biết làm sao?
Lưu Khám và vị Huyện lệnh đại nhân giả tạo này nói chuyện một lúc, thì thấy không tự nhiên nữa.
Khoảng chừng chén trà nhỏ, hắn đã đứng dậy cáo từ.
Huyện lệnh đại nhân cười ha hả đi ra công đường, nói:
- Lưu sinh, ngươi đi được hơn nửa năm rồi, không hiểu năm nay sẽ cống nạp cho triều đình rượu Vạn tuế, hay là sẽ kéo dài thêm đây? Hai tháng nữa
cũng sắp tới rồi, chớ có làm chậm trễ đại sự đấy.
Lưu Khám vội vàng nói:
- Tiểu nhân sẽ không làm trì hoãn đại sự của bệ hạ, sẽ cống nạp đúng hạn.
Trong ánh mắt của Lý Phóng hiện lên vẻ thất vọng, rồi chợt biến mất, cười ha hả nói:
-Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.
Trong lòng Lưu Khám thấy kỳ quái, rốt cuộc vị Lý đại nhân này có ý gì?
Khi rời khỏi công thự huyện nha, Lưu Khám gặp ngay Tiêu Hà.
Dễ nhận thấy, Tiêu Hà không biết tin Lưu Khám đã quay lại, sau khi ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Lưu sinh quay về khi nào?
- Hôm qua!
Đối với vị Tiêu Hà tiên sinh này, Lưu Khám không dám thất lễ.
- Nửa năm nay, làm phiền tiên sinh đã chiếu cố đối với mẫu thân ta, chẳng hay tiên sinh lúc nào rảnh rỗi để tại hạ thiết yến cảm tạ?
- Không cần cảm tạ đâu! Tiêu Hà cười nói
-Đều là bà con đồng hương, không cần phải nói tới hai chữ đó đâu.
Nói rất khách khí, có một cảm giác mơ hồ, xa xăm, Lưu Khám liếc nhìn Tiêu
Hà một cái, sau đó cũng không ép buộc, chắp tay cáo từ.
Kết hương đảng của con người ở huyện Bái hết sức nghiêm trọng.
Trong lòng Lưu Khám rất rõ, trong mắt của Tiêu Hà, bản thân mình trước sau
cũng là một người ở xứ sở khác...Huống chi, trên người mình còn có dấu
vết của Lão Tần Nhân, bất kể hắn sống ở huyện Bái bao lâu, đạt được kết
quả gì, trong lòng Tiêu Hà, sợ sẽ vẫn có những nút thắt.
Làm thế nào để mở được những nút thắt này đây?
Mục tiêu trước mắt Lưu Khám còn chưa có nghĩ thấu, nhưng hắn cũng không nản lòng. Chỉ cần làm được mọi việc một cách xuất sắc, Tiêu Hà sẽ sớm thay
đổi cách nhìn thôi.
- Lưu sinh!
Ngay khi Lưu Khám đang đi ra ngoài cửa lớn của huyện nha, Tiêu Hà đột nhiên gọi với lại.
Nhìn khắp bốn phía, Tiêu Hà nói nhỏ:
- Phúc của Lưu sinh đối với huyện Bái này ngày nay không ít. Chỉ
là..người đông thế này, chắc chắn sẽ có ngư long hỗn tạp. Lưu sinh ngày
nay có gia nghiệp, chắc chắn sẽ bị người ta ganh tỵ, hãy lưu ý cẩn thận.
Lưu Khám ngẩn người, mở lời muốn hỏi nhưng Tiêu Hà không cho hắn cơ hội này, quay người đi mất.
Tiêu Hà vậy là ý gì chứ?
Là có người muốn hại ta sao?
Lưu Khám có hơi nhíu mày lại, trong lòng có chút bối rối, nếu đã nhắc nhở ta, vì cái gì mà không nói rõ ràng với ta?
Hay là, y có chỗ khó nói?
Nhưng y nói không sai. Bây giờ ta đã là người có gia nghiệp, có xưởng nhỏ, có tiền, chắc chắn sẽ bị người ta ganh tỵ. Đạo lý có nói, nếu có kẻ muốn
hãm hại, cách tốt nhất là phải động thủ trước, hơn là khi để việc đã xảy ra rồi.
Nhưng mình sẽ phải làm gì đây…
À, đúng rồi! Nhâm Hiêu phái năm mươi quân Tần đóng trú ở đây, nói vậy chắc hẳn sẽ làm cho mọi người phải kiêng nể.
Là Ung Xỉ sao? Lẽ nào cái tên này vẫn còn chưa từ bỏ ý định?
Lưu Khám với tâm trạng không yên rời khỏi huyện nha.
Khi Tiêu Hà đứng ở cửa lớn của huyện lệnh, đã nhìn thấy bóng dáng của Lưu Khám, khẽ thở dài lắc đầu.
- Tiêu đại ca, ngươi nhìn gì ở đây vậy?
Tiêu Hà quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tào Tham không biết đã xuất hiện phía
sau y từ khi nào. Tào Tham bây giờ không còn là quan coi ngục đơn thuần
nữa.
Khi Huyện Lệnh mới nhậm chức Lý Phóng tới, Tào Tham được bổ nhiệm làm Thư lại.
Tiêu Hà hiểu rất rõ, đây là Lý Phóng thể hiện sự kiên dè đối với y rồi! Ban
đầu, khi nhậm chức, nhiều việc khó khăn đều do Tiêu Hà xử lý. Điều này
cũng làm tăng thêm uy tín của y ở huyện Bái. Mà hiện tại, Lý Phóng dường như không tin tưởng y cho lắm.
Thăng cấp cho Tào Tham, kì thực chính là vì để giảm bớt quyền lực ở trong tay Tiêu Hà.
Tào Tham bản thân là một người có bản lĩnh, mặc dù trên nhiều khía cạnh so ra kém Tiêu Hà, nhưng cũng là người làm được việc.
Mặc dù quyền lực được phân chia từ Tiêu Hà cho Tào Tham, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của hai người.
Tiêu Hà mỉm cười:
- Ta đang nhìn người!
- Nhìn người?
Tào Tham nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hà:
- Đó không phải là Lưu Khám hay sao? Người này đã quay lại rồi sao? Cơ nhiên cũng không chào một tiếng.
Khi nói xong, Tào Tham đột nhiên ý thức được điều gì đó.
- Tiêu đại ca, chẳng lẽ ngươi đang lo lắng cho Lưu Khám?
Tiêu Hà bình tĩnh cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta không phải là lo lắng cho hắn, ta là lo lắng phụ lão hương thân của
huyện Bái. Người này mà trở về, sự yên tĩnh ở cái huyện Bái này sẽ vì
thế mà biến mất...Với lại, ta có một linh cảm, có thể sẽ xảy ra chuyện
lớn.
Tào Tham nghe được, trên mặt cũng có chút biến đổi!