Hình Đồ

Chương 8: Việc triều Tần (1)

Thú vị ư?

Chỉ sợ lúc này Lưu Khám lại không hề cảm thấy thú vị, bởi vì hắn đang bị mẫu thân trách cứ không chút nể nang:

- A Khám, sao con lại ngốc như vậy? Vì sao không bàn bạc với mẹ mà lại tự ý đem tiền đi đổi thành tệ Tần hết vậy?

Sáng sớm Thẩm Thực Kỳ đã đem tệ Tần đến, Lưu Khám thậm chí còn chưa kịp nói rõ tình huống với thím Khám, làm thím Khám lập tức giận tím mặt. Bà không hiểu vì sao Lưu Khám lại đem tiền đổi hết sang tệ Tần làm gì?

Lúc trước đã từng nói vị trí của địa phương Bái này vô cùng có ý nghĩa. Từ thời Chiến quốc, Ngô quốc phía Nam cũng từng đặt vào bản đồ của bọn

họ, sau này Ngô diệt Việt suy, Sở quốc lần thứ hai quật khởi, đem tất cả khu vực các nước bao gồm cả huyện Bái này thuộc sự cai trị của Sở.

Người sống ở huyện Bái nói, Bái là nam bộ của Trung Nguyên sát biên

giới, đồng thời cũng là biên thùy phương Bắc của Sở quốc.

Tề

Lỗ văn hóa, Sở Việt văn minh, ở nơi này đan chéo nhau mà thành, cùng

đồng thời chung sông hòa bình, cũng duy trì phong tục tập quán độc lập

riêng biệt của mình, trong đó, phía nam huyện Bái mang hơi hướng Sở rất

rõ nét.

Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở dã. (Nghĩa là: Nước Sở tuy chỉ còn 3 hộ nhưng diệt Tần tất là Sở)

Cừu hận giữa người Sở và người Tần có thể nói là khắc cốt minh tâm. Đặc biệt Sở Vương sau này cũng chính là Sở Hoài Vương là một người thành

thật, đầu tiên là bị nước Tần lừa gạt, sau đó lại bị Tần quốc bắt giam,

lại sau đó vị Sở Hoài Vương này chết trong tay Tần quốc.

Người Sở tính tình cương liệt nhưng chứa phong khí nam man thì đây quả

thực là điều vô cùng nhục nhã. Tuy rằng Sở quốc đã diệt vong, thế nhưng

thái độ của những người sống tại huyện Bái không chút nào thay đổi. Cho

dù là đã đổi được hơn năm vạn tệ Tần, số lượng nhiều nhưng trên thực tế

lại rất khó chi dùng. Lúc mới đến, thím Khám còn định dùng số tiền này

khai khẩn thổ địa, hoặc là mua một con trâu, tích lũy sản nghiệp, rồi

sau này làm của hồi môn cho Lưu Khám.

Là một người mẹ, không

gì quan trọng hơn bằng việc con trai thành gia lập thất. Nhưng hiện

tại...Lưu Khám lại có quyết định lớn như vậy, lại còn không hề bàn bạc

với bà, nhưng tuy rằng bà rất tức giận, lại vì thể diện của Lưu Khám mà

vẫn đổi tiền có trong tay thành tệ Tần. Đối với một nam nhân mà nói, chữ tín đôi khi còn quan trọng hơn so với tính mạng.

Thím Khám

cho dù có chết đói thì cũng không muốn con trai mình bị người ta nói là

tiểu nhân không giữ chữ tín. Đây cũng là tục lệ cực kỳ hưng thịnh thời

kỳ này. Nhưng vừa đóng cửa lại xong, bà lập tức quở trách Lưu KHám.

Nhưng Lưu Khám lại không hề có giải thích gì khác...lẽ nào lại nói với

mẫu thân: Con trai mẹ biết Tần Vương Chính sẽ đăng cơ thành Thủy Hoàng

đế, sẽ thống nhất đo lường, thống nhất tiền, giá trị tệ Tần sẽ cao lên

hay sao?

Cho nên Lưu Khám cũng chỉ có thể cúi đầu nghe mẫu

thân răn dạy mà thôi. Cũng may thím Khám cũng chỉ tức giận nhất thời,

khi cơn giận đã qua thì lại không trách cứ nữa.

- A Khám, nếu đã làm vậy rồi thì thôi. Tuy rằng mẹ không biết vì sao con lại làm vậy, nhưng nói vậy chắc là con có nguyên nhân. Nhưng hiện tại, chúng ta cần

phải dự tính ...dù gì cũng phải có chỗ ở, đúng không?

Lưu Khám nói:

- Mẫu thân, con đã nói qua với Thẩm Thực đại ca rồi, chúng ta có thể ở tạm nơi này, việc ăn ở không cần phải trả tiền ạ.

Sắc mặt thím Khám tái xanh:

- Vì sao? Chúng ta cũng không phải không có tiền, vì sao phải ăn nhờ ở

đậu? Còn nữa, đang yên lành, vì sao một nhà Thẩm Thực lại đối xử với

chúng ta tốt như vậy? A Khám, chẳng phải con nói muốn làm việc, không

muốn hề ăn nhờ ở đậu đó sao? Giờ vì sao con lại thay đổi như thế? Nam

nhi đại trượng phu, nếu đã lập hùng tâm tráng chí thì không nên dễ dàng

thay đổi, bằng không sẽ bị khinh thường.

Lưu Khám há hốc mồm, khổ não phát hiện đây đúng là một vấn đề khó có thể nói rõ ràng.

Nếu như thím Khám biết Thẩm Thực Kỳ là nhận tiền tài của người khác

phụng mệnh giám thị mẹ con họ, thì phản ứng đầu tiên của bà sợ là lập

tức bỏ trốn ngay. Dù bà không đi, cũng sẽ bởi vậy mà lo lắng hãi hùng,

chứ không nói còn phải tiếp tục ở lại chỗ này.

- A Khám, hiện giờ chúng ta phải đi tìm quản gia bố trí ổn thỏa.

Lưu Khám khó ló cái khôn, kéo vạt áo bà:

- Mẫu thân, xin nghe hài nhi giải thích.

Thím Khám vô cùng ngạc nhiên nhìn Lưu Khám, trầm ngâm một chút, khẽ nói:

- Được rồi, con nói đi, mẹ nghe đây...A Khám, đừng có lừa gạt mẹ đấy.

Lưu Khám nói:

- Mẫu thân, chúng ta mới đến, đối với huyện Bái này hoàn toàn không

biết gì cả. Mẹ cũng biết đó, người Sở ở huyện Bái và người Trung Nguyên

sống chung lẫn lộn, nên thích hợp cho chúng ta ở lại đây. Mọi việc chúng ta nên chú ý một chút, hiểu một chút mới tốt. Người Sở có tập quán gì,

người Trung Nguyên có tập tục gì, nếu không biết rõ, thì sẽ có nhiều

phiền phức.

Thím Khám kinh ngạc nói;

- Khám, những lời này là ai dạy con?

Lưu Khám lại thầm kêu khổ, nói vậy chủ nhân của thân thể này chưa từng nói những câu như thế rồi, hắn liền vội vàng nói:

- Đêm qua hài nhi nói chuyện với Thẩm Thực đại ca, y đã chỉ bảo rất

nhiều cho con. Y còn nói, an trí gia nghiệp, là việc cả đời, cũng không

thể phớt lờ. Hài nhi cũng hiểu Thẩm Thực đại ca nói không sai, cho nên

mới cả gan quyết định như vậy.

- Việc này...

Thím

Khám nhíu mày, trầm ngâm. Bà có ấn tượng không tốt với Thẩm Thực Kỳ,

thậm chí còn thấy việc Lưu Khám làm như vậy là cực kỳ ngu ngốc, đổi tệ

Tần, nói không chừng chính là chủ ý của Thẩm Thực Kỳ. Hắn làm như vậy,

nhất định là muốn chúng ta ở thêm mấy ngày, kiếm thêm tiền trên người

của mẹ con bà.

Nhưng lời hắn nói cũng không phải là không có

lý. Mới đến, hoàn toàn không biết gì về huyện Bái này cả, đặc biệt là

Lưu Khám còn phải có thời gian để tịnh dưỡng,nếu như ở một nơi có hoàn

cảnh không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hắn. Thím Khám không biết chữ

nhiều lắm, nhưng cũng nghe câu chuyện xưa Mạnh mẫu tam thiên, biết hoàn

cảnh quan trọng như thế nào.

- Nếu đã vậy, chúng ta sẽ ở lại

khách điếm này hai ngày...Nhưng con nói với Thẩm Thực Kỳ kia, rằng chúng ta không ở không đâu, nên làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ. A Khám,

thế đạo hiểm ác đáng sợ, phải cẩn thận mới được. Mẹ thấy Thẩm Thực Kỳ có vẻ giảo hoạt, không giống như là người tốt. Hắn nói, không thể không

nghe, nhưng cũng không hoàn toàn phải nghe. Ngàn vạn lần không được

thiếu ân tình của hắn, sau này sẽ tự rước phiền vào mình.

Lời của thím khám cũng chỉ là cảm thán mà bộc phát. Ngẫm lại Lưu Phu,

trượng phu của bà chẳng phải bởi vì chịu ân huệ của Lữ gia mà kết quả

phải đổi bằng tính mạng của bản thân đó sao? Bà không hy vọng con trai

độc nhất của họ lại đi theo vết xe đổ của Lưu Phu, đặc biệt là Lưu Khám

cũng là người tập võ, càng dễ bị người ta lợi dụng.

Lưu Khám

liên tục gật đầu, biểu thị nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân, nhưng trong

lòng nghĩ: "Thẩm Thực Kỳ, thật xin lỗi, đã bắt ngươi chịu oan ức thay,

thiệt thòi cho ngươi rồi."

Thím Khám căn dặn Lưu Khám xong

thì mới cho hắn ra ngoài. Lưu Khám đi ra cửa phòng, không kìm được thở

phào một hơi. Ở cùng với mẫu thân thật sự là khổ sở, khó chịu.