Hình Đồ

Chương 79: Cẩu đồ

Xa Ninh Bắt đầu từ năm thứ ba Thủy Hoàng, Doanh Chính đã hạ chiếu tu sửa đường, điều động dân phu từ các nơi.

Cự Lộc tuy thuộc đất Tam Tấn không liên quan tới chiến sự Nam chinh, nhưng về sự ảnh hưởng của nó thì khó mà tránh khỏi.

Lưu Khám không khỏi cười khổ lắc đầu.

Vất vả lắm mới tìm được người này, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế.

Từ Hắc nói:

- Nhưng lần trưng tập này đã kết thúc, nếu Lưu tiên sinh vẫn quá sốt ruột về việc này, không ngại chờ mấy ngày nữa.

Ta đoán chừng trước cuối năm sẽ trở về.

Chỉ là người này tính tình cổ quái, nếu Lưu sinh muốn lãnh giáo hắn, thì

cần phải có chút chuẩn bị đề phòng mới được. Như vậy đi, nếu Lưu sinh

nguyện ý, không ngại ở lại Dịch Thủy Lâu này. Nếu như Xa Ninh trở về,

không chừng sẽ tới chỗ này, đến lúc đó cũng tiện.

Lưu Khám suy nghĩ một chút, nghĩ việc này cũng chỉ có thể như vậy.

Bôn ba hồi lâu mới đến được Tống Tử, không thể tay không mà về. Theo như

lời lan truyền, chiến sự phía nam hôm nay tiến hành coi như thuận lợi.

Thế nhưng Lưu Khám lại rất rõ một việc, đó chỉ là sự thuận lợi tạm thời mà thôi.

Khảo nghiệm thật sự, chính là sau khi chính phạt Lĩnh Nam mới là bắt đầu.

Nếu như trước đó có thể chế ra được rượu thuốc, ít nhất có thể lại tạo

nên một tước vị nữa. Sở sĩ Lưu Khám cấp thiết muốn đi Thượng Ba, là từ

khi biết được trên người mình có dấu vết Lão Tần Nhân.share bởi MTQ b a n l o n g chấm u s

Trước đó, hắn có thể không chút lo lắng.

Nhưng hiện tại, cần phải có những dự định đầy đủ. Dựa theo Luật Tần,

quân công hai mươi tước, công sĩ cũng thế, Thượng Tạo cũng vậy, mặc dù

được thăng lên một tước, cũng vẫn chỉ là giai cấp bình dân.

Tuy rằng bởi sản xuất ra rượu Vạn Tuế, nên Lưu Khám không phải đi phục lao

dịch, nhưng nhất cử nhất động của hắn thủy chung vẫn chịu sự khống chế

của quan phủ.

Hiện tại hắn là một Sĩ, nhưng chưa phải là Sĩ

chân chính. Chuẩn xác mà nói, Lưu Khám chỉ là một Sĩ dự bị mà thôi. Trừ

phi có thể vượt lên được tước vị hàng thứ tư, hắn mới có thể chân chính

mang Sĩ có ý nghĩa thật sự, hành sự cũng sẽ thuận tiện hơn.

Nhưng để làm được cũng không hề dễ dàng. Giết một giáp sĩ, mới có thể được

thăng một tước … Với tình huống hiện nay, trừ phi hắn tham gia vào chiến sự Nam chinh Bách Việt, bằng không nhất định phải tìm cách khác.

Lưu Khám trầm tư chỉ chốc lát, lập tức gật đầu nói:

- Nếu là như thế, ta sẽ chờ hắn trở về.

Chủ nhân của Dịch Thủy Lâu đương nhiên là vui mừng không gì sánh được.

Tửu thần Đỗ Lăng có thể ở lại trong tửu lâu của ông ta, đó chính là một

chuyện tốt cho ông ta. Không nói gì khác, chỉ riêng nếu có thể tạo nên

quan hệ thân cận với Lưu Khám, có thể trực tiếp tìm hiểu được chút ít về Tứ Thủy Hoa Điêu thì quá tốt.

Chủ nhân gia đã mở lời, mà Từ Hắc cũng đã an bài như thế, sợ là Từ Hắc ia cũng đã nhận được lợi ích ở trong đó rồi.

Luật Pháp Đại Tần cực kỳ nghiêm khắc đối với quan viên, nhưng không có nghĩa là quan lại ai cũng là quan thanh liêm như nước. Cái tên Từ Độc này,

không phải tự dưng mà bịa đặt ra, người này háo sắc tham tài, hơn nữa là một ác quan, thích hành hạ phạm nhân, cho dù lỗi của ngươi nhỏ như hạt

đậu, thì sẽ bị hắn ta làm cho tội danh to lớn như trời.

Trên không chính thì dưới tất loạn, Từ Công đã vậy, Từ Hắc thân là hạ nhân của ông ta, sao có thể tốt đẹp chứ.

Chỉ là việc này Lưu Khám chẳng quan tâm, biết thì làm được gì chứ? Hắn chỉ

là một tiểu dân, sao đấu được một người là Huyện úy? Chủ nhân gia lấy

lòng Từ Hắc như nào, đút lót bao nhiêu tiền, chẳng liên quan gì tới Lưu

Khám.

Đoàn người Lưu Khám được bố trí ở trong một tiểu viện yên tĩnh ở Dịch Thủy Lâu, kiên trì chờ Ninh Xa quay về.

Thỉnh thoảng, Lưu Khám sẽ chú ý tới người tên là Cao Lão Đà kia, có mấy lần

hắn làm như vô tình nói vài câu khách sáo, nhưng Cao Lão Đà vô cùng cẩn

thận, ấp úng chuyển hướng câu chuyện, hoặc có đôi khi giả ngây giả dại,

rất khéo đưa đẩy chuyện, xù lên như con nhím không cho Lưu Khám tiếp

cận.

Vài lần thử, Lưu Khám không tìm ra được nguyên cớ gì.

Gã ấy muốn giả bộ thì kệ gã vậy, có liên quan gì đến mình cơ chứ? Trong di dân sáu nước, có không ít người giống như Cao Lão Đà này vậy, cần gì

phải để tâm tới chứ? Hơn nữa, đã biết chân tướng thì có thể làm gì?

Chẳng lẽ là đi đối phó với Cao Lão Đà? Lưu Khám chưa bao giờ nghĩ tới.

Hắn muốn đi Thượng Ba, nhưng lại không nghĩ dựa vào bản lĩnh của mình có thể đi Thượng Ba được.

Dần dần, Lưu Khám cũng mất đi hứng thú với Cao Lão Đà, thỉnh thoảng tý thí

luyện võ với Quán Anh, nói chuyện trời đất với Khoái Triệt, nghiên cứu

thể chữ Lệ với Trình Mạc. Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, những lúc buồn

chán thì lôi kéo Quán Anh cùng uống rượu.

Ngày ngày trôi qua như vậy, bất giác đã vào thời tiết rét đậm.