Bài Sở ca vang lên tiêu điều lạnh lẽo động lòng ngườ.
Đối với sĩ tốt quân Sở mệt mỏi rời xa nhà lâu ngày mà nói, bài hát này ngoài
việc khiến bọn họ nhớ nhà vô cùng, còn phát sinh cảm giác căm ghét chiến tranh vô cùng. Vốn sĩ khí cao ngất, nhưng chỉ trong một đêm, thoáng
chốc liền biến thành hư không.
- Đại Vương, Đường tặc hát Sở ca, đã mấy trăm binh sĩ rời khỏi doanh.
Chỉ điều quân Đường không hề ngăn cản bọn họ, để bọn họ tùy ý rời đi. . .Cứ tiếp tục như thế, vài ngày nữa, các huynh đệ e là đều muốn rời đi.
Ngồi trong quân trướng, Hạng Võ nghe Hạng Viên hồi báo, lại thờ ơ như
không, khuôn mặt y có vẻ rất tiều tụy mệt mỏi. Cái này cũng khó trách
Hạng Võ, khổ tâm gia nghiệp nhiều năm cũng không nói đến, hơn nữa binh
sĩ bên người bị Lưu Khám dùng thủ đoạn cực kỳ đơn giản liền mất hết ý
chiến đấu, y há có thể không nản lòng thoái chí? Giờ khắc nà bắt đầu cảm thấy hối hận: Nếu như Phạm Tăng có ở đây, chắc chắn có thể giải trừ
kiếp nạn thay y.
Chỉ tiếc, Phạm Tăng hôm nay đã biệt tăm biệt tích.
- Để bọn họ đi đi, tình huống như vậy, cưỡng ép ngăn cản, ngược lại sẽ để bọn họ căm thù, quả thực vô ích.
Nghĩ đến các huynh đệ theo Cô Vương liên tục chiến đấu ngàn dăm đường
trên khắp các mặt trận, từ Quảng Lăng chém giết đến Cự Lộc, từ Cự Lộc
chém giết đến Cai Hạ. Cô Vương thực không muốn làm khó bọn họ.
Hạng Viên do dự một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại Vương, hôm nay tình hình không ổn, thần có một kế cũng có thể
thoát khỏi hiểm cảnh. Thần bí mật xem xét hai ngày, phát hiện Đường tặc
không kiểm tra binh sĩ rời đi. Đại Vương sao không thay đổi trang phục
của quân sĩ, thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này? Chỉ cần có
thể trở lại Hội Kê, Đại Vương có thể tập hợp lại nhân mã, ngày sau ngựa
đạp Trung Nguyên cũng không phải khó.
Hạng Viên tự cho là
đúng, suy tính thay Hạng Võ, nhưng lại quên tính tình Hạng Võ vô cùng dữ dằn. Nghe Hạng Viên nói lời này, Hạng Võ giận tím mặt, cầm chén rượu
ném ra ngoài. Hạng Viên né tránh không kịp, bị nện chảy máu đầu.
- Đại trượng phu sống ở trên đời, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
Từ khi Cô Vương vượt sông đến nay, trăm trận trăm thắng. Cho dù hôm nay
rơi vào tình thế khó khăn, cũng không thể làm ra chuyện như vậy. Cô
Vương thà rằng chết trận, cũng không để gã Lưu tặc kia chế nhạo. . .Niệm tình ngươi nhất thời hồ đồ, Cô Vương cũng không truy cứu. Cút ra ngoài, đừng quấy rầy Cô Vương uống rượu.
Hạng Viên mang theo khuôn mặt ngượng ngạo rời khỏi đại trướng.
- Đại Vương, Hạng Viên cũng chỉ suy nghĩ cho Đại Vương, Đại Vương quở trách như vậy, thực sự có phần hơi quá.
Ngu Cơ rót cho Hạng Võ một chén rượu, nhẹ giọng nói:
- Thần thiếp biết Đại Vương chính là anh hùng thời nay, chỉ là cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Hạng Võ trở nên trầm mặc!
Sau một hồi, y khẽ nói:
- Ái Cơ, biện pháp Hạng Viên nói, Cô Vương chẳng đáng làm. Nhưng nàng ở lại doanh trướng, khó tránh khỏi chuyện bất trắc. Không bằng thế này,
nàng hãy trá làm sĩ tốt, Cô mệnh đám người Hạng Thọ bảo hộ nàng thoát
khỏi nơi này. Sau khi rời khỏi nơi này, nàng hãy mang theo đám người
Hạng Thọ, nhanh chóng vượt sông chạy về Hội Kê, đợi Cô Vương trở về.
Sắc mặt Ngu Cơ bỗng dưng trắng bệch. Nàng sao lại không hiểu Hạng Võ
muốn miễn cưỡng phá vòng vây, lại lo lắng cho an toàn của nàng.
Miễn cưỡng phá vòng vây, thực sự có thể thành công sao?
Ngu Cơ không khỏi có chút bận tâm. Chuyện của nhà mình, nhà mình rất
rõ. Tình hình Hạng Võ phải đối mặt với địch nhân thế nào, Ngu Cơ lại
càng rõ ràng.
- Đại Vương. . .
- Ái Cơ, hãy quyết định như vậy đi, nàng mau chóng chuẩn bị, Cô Vương sẽ tìm đám người Hạng Thọ yểm hộ nàng rời đi.
Từ nhỏ sống cùng Hạng Võ, Ngu Cơ biết bản tính của Hạng Võ. Nàng cũng
rõ ràng, nếu như tiếp tục lưu lại, Hạng Võ sẽ bị phân tâm.
Nhưng rời bỏ Hạng Võ?
Nàng lại không nguyện ý. Bởi vì Ngu Cơ cũng không biết, Hạng Võ có thể giết ra thoát khỏi vòng vây hay không?
Đi, hay không đi?
Ngu Cơ có chút do dự.
Ngồi một mình trong tiểu trướng, nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng.
Mặc dù đã trải qua cái tuổi xuân thì, nhưng dung nhan của nàng vẫn rung
động lòng người như trước.
Ngu Cơ thậm chí không biết, nếu như Hạng Võ thất bại, mình làm sao có thể chấp nhận đây?
- Ái Cơ, chuẩn bị xong chưa?
Hạng Võ bên ngoài tiểu trướng, nhẹ giọng thúc giục:
- Hạng Thọ đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu như nàng không đi, e là trời sẽ sáng!
Nói xong, y đi vào tiểu trướng liền thấy Ngu Cơ không thay đổi trang phuc, không khỏi nhíu mày:
- Ái Cơ, vì sao nàng không thay đổi trang phục.
- Đại Vương, thiếp sợ, sợ đi khỏi sẽ không gặp lại Đại Vương nữa.
- Ái Cơ, nàng nói gì vậy?
Hạng Võ có chút tức giận, lạnh lùng quát:
- Mau thay trang phục, trước khi trời sáng, theo những quân tốt này rời khỏi đây. Đến Hội Kê thì đợi ta quay về. Nếu như. . .
Hạng Võ còn chưa nói hết, lập tức lại nuốt trở lại:
- Đừng nhiều lời, mau mau thay trang phục, rời khỏi nơi đây.
Y mặc không nói hết lời, nhưng Ngu Cơ sao lại không nghe ra ý tứ của y?
Trên mặt nàng lộ ra vẻ sầu thảm, quay người lại, nằm trên mặt đất, khẽ nói:
- Thần thiếp sẽ thay đổi trang phục, chỉ có điều, kính mong Đại Vương bảo trọng.
Hạng Võ âm trầm gật đầu.
Đứng trước tiểu trướng, y đưa mắt ngắm nhìn bầu trời, sao lốm đốm đầy
trời, vô cùng động lòng người, trong lòng đột nhiên phát sinh nỗi bi
thương vô hạn. Hạng Võ biết, mình đi tới nước này, sự nghiệp Bá Vương đã biến thành công dã tràng. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn nói, vượt sông trở
lại Hội Kê, rồi sau đó tập hợp lại.
Nhưng thực sự có thể tập hợp sao?
Hạng Võ cũng không biết . . .
“Lực bạt sơn hà khí cái thế!”
Hạng Võ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, tựa hồ muốn mượn tiếng
rít gào này để xua tan toàn bộ nỗi buồn khổ ưu sầu trong lòng. Nhưng
trong lòng lại càng thêm bực bội bất an. Vừa mới tâm trí hào hùng,
thoáng chốc biết mất, nhẹ giọng ngâm ca:
“Thì bất lợi hề chuy bất thệ
Chuy bất thệ hề khả nại hà. . .”
Y xoay người, nhìn cửa trướng buông xuống, tự lẩm bẩm:
- Ngu Cơ, Ngu Cơ sẽ thế nào?
Nhưng vào lúc này, Hạng Võ không cân nhắc nhiều về chuyện của bản thân
mà chỉ nghĩ tới tương lai của Ngu Cơ. Nàng từ nhỏ theo y hối hả xuôi
ngược, kết quả lại là. . .Nếu như ta không thể trùng kích khỏi vòng vây, Ngu Cơ, nàng sau này sẽ ra sao?
Keng!
Từ trong tiểu trướng truyền ra tiếng vang nhỏ.
Hạng Võ bỗng dưng giật nảy mình, cảm giác một loại dự cảm không rõ,
xông lên đi đầu. Y bước nhanh xông vào tiểu trướng, liền thấy Ngu Cơ đã
nằm trong vũng máu, mặc một bộ y phục màu trắng Hạng Võ thích nhất, trên y phục đã dính đầy vết máu. Còn có một thanh bảo kiếm sáng loáng nằm
bên cạnh Ngu Cơ. Hạng Võ tiến lên, đầu tiên la lớn một tiếng Ngu Cơ, rồi ôm nàng vào lòng. Thanh bảo kiếm Ngu Cơ dùng để tự vẫn, chính là song
kiếm Thư Hùng năm đó tại Câu Chương y mời thợ đúc kiếm nổi tiếng chế
tạo.
Thư kiếm đã dính máu.
Hùng kiếm ở trong vỏ. . .
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Cơ mang theo một nụ cười rất nhẹ. Nàng
giống như đang dùng cách này để an ủi Hạng Võ: Đại Vương, đừng lo cho
thần thiếp. Thần thiếp đi, nhưng sẽ ở trên trời phù hộ Đại Vương!
- Ngu Cơ. . .
Hạng Võ bi thảm gầm rút, ôm chặt Ngu Cơ trong lòng.
Bên trong mắt hổ từ từ trào ra hai hàng lệ nóng.
Sau một ngày trôi qua, quân Đường hát Sở ca càng lúc càng lớn.
Tổng cộng đã có 3000 – 4000 binh sĩ từ trong đại doanh đi ra.
Còn những quân Sở trong doanh cũng thấp thỏm không yên. Không ai có thể nói rõ, mình có thể kiên trì bao lâu. Dù sao, hôm nay đối mặt với quân
Đường, quân Sở không còn là quân Sở lấy một chọi mười tại Cự Lộc năm đó
nữa. Đại thế đã mất, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ. . .Bọn họ, cũng chỉ chờ đợi, đợi đến lúc không còn chịu đựng được nữa, sẽ tự động
lặng lẽ rời đi.
Tiếng ca kia xem như thủ đoạn mềm dẻo rút hết sĩ khí của quân Sở. Từng khắc từng giờ trôi qua, sĩ tốt Quân Sở đều rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Màn đêm, lại bao phủ đại địa thêm lần nữa.
Hạng Võ chỉ lẳng lặng trong tiểu trướng, ôm thật chặt thi thể Ngu Cơ
sớm đông cứng. Suốt một ngà cũng chưa ăn cơm nước gì. Đột nhiên, doanh
trại quân đội yên tĩnh giống như ong vỡ tổ, ầm ĩ vô cùng. Tiếng kêu
khiến Hạng Võ trong mơ hồ tỉnh lại, y ôm thi thể Ngu Cơ, u ám ngẩng đầu
lên.
- Đại Vương, họa lớn rồi, họa lớn rồi!
Một
thanh niên ngôi ngô dũng mãnh, tuổi chừng hai mươi, từ bên ngoài xông
tới thân thể không quá cao, nhưng rất cường tráng. Y tiến vào tiểu
trướng la lớn:
- Cẩu tặc Hạng Viên đã đầu hàng quân Đường.
Hạng Viên, đầu hàng?
Hạng Võ bỗng nhiên thoáng giật mình tỉnh lại.
Hóa ra đêm qua Hạng Viên có lòng tốt hiến kế, ngược lại bị chửi bới,
đập vỡ đầu. Quay về trướng, Hạng Viên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Vì vậy nhân lúc Ngu Cơ tự vẫn, Hạng Võ không có tâm tư quản lý quân
doanh, y đã bí mật liên hệ với quân Đường, hẹn thời gian mở cửa quân
doanh, để quân Đường chém giết xông vào doanh. Mấy ngày liên tiếp, quân
Sở trong quân doanh trong tình trạng thấp thỏm lo lấu, cũng không có
chống cự gì mạnh mẽ. Khi quân Đường trùng kích xông vào, quân Sở rất
nhanh liền tan tác.
Gã thanh niên báo tin là tộc đệ Hạng Võ,
cũng là một trong số ít những tử đệ trong đội quân theo y vượt sông khi
trước may mắn sống sót.
Y lớn tiếng la lớn:
- Đại
Vương, quân Đường đã chém giết xông tới, mạt tướng đã điểm đủ 500 tùy
tùng thân cận, thề sống chết bảo vệ Đại Vương, chém giết xông ra khỏi
vòng vây.
Trong mắt Hạng Võ hiện lên một tia tình cảm ấm áp. Y cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán Ngu Cơ, sau đó nhẹ nhàng đặt thi
thể Ngu Cơ xuống.
- Mặc dù Cô Vương rơi vào tình cảnh này, cũng không cần các ngươi bảo vệ!
Y bỗng nhiên đứng dậy, quanh thân phát ra một cổ sĩ khí sắc bén:
- Chuẩn bị ngựa, vung kích lên!
Nói xong, y đi nhanh ra ngoài trướng.
Ngu Cơ, hãy xem Cô Vương quyết một trận tử chiến vì nàng!
- Đại Vương, thi thể Vương phi. . .
- Lưu Khám tuyệt không phải hạng tiểu nhân thích phá hủy thi cố, hắn sẽ an bài thỏa đáng.
Khuôn mặt u sầu chán chường thoáng chốc biến mất không còn hình bóng.
Hạng Võ lại trở thành Tây Sở Bá Vương đằng đằng sát khí.
Y mặc khôi giáp, lên ngựa cầm kích, thống lĩnh đám người Hạng Thọ xông thẳng về phía quân Đường.
Chỉ thấy Bàn Long kích trong tay nặng hơn trăm cân trong tay y, nhẹ như bấc vung lên hạ xuống. Vài gã kỵ quân quân Đường xông tới, thoáng chốc
bị y đánh bay xuống ngựa.
- Các huynh đệ, tuy quân Đường
người đông thế mạnh, nhưng trong mắt Cô Vương chẳng qua chỉ là đám gà
đất chó sành, không ai có thể ngăn cản ta.