Hình Đồ

Chương 578: Bốn bề thụ địch (1)

- Cai Hạ?

Khi Lưu Khám vừa nhận được chiến báo, cũng không khỏi cảm thán tạo hóa thần kỳ.

Trong lịch sử, rõ ràng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thật không ngờ, vô tình lại trở về quỹ tích ban đầu.

Cai Hạ, thập diện mai phục, bốn đề thụ địch. . .

Bốn năm trước, Lưu Khám ở Lâu Thương cách Cai Hạ khoảng hơn trăm dặm

chính diện giao phong với Hạng Võ. Bốn năm sau, bọn họ lại giao phong

lần nữa, nhưng tình hình tựa hồ hoàn toàn điên đảo!

Lý Tả Xa, Trương Lương không rõ Lưu Khám vì sao coi trọng đối với vùng Cai Hạ

này, vì thế hai người không hẹn cùng nhìn Lưu Khám, trong lòng không

khỏi thấp thỏm không yên.

Hôm nay Lưu Khám càng thêm oai nghiêm, cho dù nhếch miệng cười nhạt, cũng khiến người ta cảm thấy áp bức.

- Bệ hạ, có phải có vấn đề hay không?

Lý Tả Xa thận trọng hỏi.

Trong đại trướng, huynh đệ Quý Bố, Quý Tâm, Sài Vũ và Phàn Khoái đều

khẩn trương nhìn về phái hắn. Lưu Khám không trả lời mà nhìn Lý Tả Xa,

trong lòng không khỏi cảm khái một phen. Nhớ lại năm đó, chỉ vì Lý Tả Xa là cháu trai của danh tướng Lý Mục mà coi trọng y. Lúc ấy vừa vặn gặp

Hàn Tín bỏ trốn, Lưu Khám cũng hy vọng có người có thể bắt y.

Có thể hắn không ngờ, Lý Tả Xa làm xuất sắc như vậy. Chẳng những giết

chết Hàn Tín, mà về phương diện dùng binh, mấy chục vạn binh mã, gần

mười lộ binh tướng, dưới sự chỉ huy của y, chỉ hơn một tháng ngắn ngủi

đã bức Hạng Võ rơi vào tình trạng này. Đồng thời, tính cách của Lý Tả Xa tựa hồ càng ngày càng được hoàn thiện hơn. Y không có dã tâm gì, rất

hiểu những người cùng chung sống. Phàm là người từng hợp tác với y, đều

tán thưởng y là một nhà binh pháp xuất chúng, mưu lược hơn người.

Theo mức độ nào đó, Lý Tả Xa đã vượt qua Hàn Tín!

- Hôm nay các lộ binh mã ở nơi nào?

- Binh mã của Mông Khắc tướng quân đã đến bờ Tuy Thủy, hai vị tướng

quân Lý Tất, Lạc Giáp chia binh làm hai đường, một đường đến xã Đại

Trạch, một đường vòng qua xã Đại Trạch xuôi về phía nam, dự tính giờ mão ngày mai có thể chiếm lĩnh đại trạch Ngũ Hà, chặt đứt đường lui của

quân Sở; quân đội sở thuộc của Quán Anh đóng tại huyện Đồng; Lữ Thích

Chi tướng quân lúc này e là đã đến Lâu Thương, dựa theo theo kế hoạch,

giờ dần y sẽ chiếm lĩnh huyện Từ.

Một cái võng lớn lặng lẽ đã mở ra.

Tổng cộng thêm dưới trướng Lưu Khám có năm lộ đại quân, tất thảy mười lộ binh mã, bao vây Hạng Võ.

Trời cao muốn ta diễn lại cuộc chiến Cai Hạ, xem như đưa tiễn Tây Sở Bá Vương rồi!

Lưu Khám ngẩng đầu:

- Thiếu Quân, Trẫm có yêu cầu hơi quá, kính mong Thiếu quân giúp đỡ.

Trên đầu Lý Tả Xa toát mồ hôi lạnh. Hôm nay Lưu Khám không còn là Lưu

Khám ở Lâu Thương năm đó. Mà đã là Quân Vương một nước, có trong tay hơn nửa giang sơn nước Đường. Hắn nói khách khí như vậy, đừng nói Lý Tả Xa, ngay cả Trương Lương đều cảm thấy có chút sợ hãi.

Hai người nhìn nhau, vội vàng tiến lên phủ phục trên mặt đất.

- Bổn phận của thần tử chính là san sẻ thay Bệ hạ, tại sao Bệ hạ nói đến hai chữ “ Giúp đỡ “ ?

Xin Bệ hạ phát lệnh, chúng thần xông pha khối lửa cũng không ngại. . .

Lưu Khám nói:

- Trẫm mệnh ngươi làm Tư Lệnh Tam Quân, vốn không nên nhúng tay vào

chiến cuộc, tránh ảnh hưởng tới kế hoạch của các khanh. Chỉ là hôm nay. . .Thiếu Quân, Trẫm muốn vây Hạng Tịch tại Cai Hạ, mặc kệ tất cả nhân mã

mệt mỏi thế nào đi nữa, Trẫm cũng phải vây khốn Hạng Tịch tại Cai Hạ.

Dựa theo kế hoạch của Lý Tả Xa, là phải không ngừng bức bách làm tiêu

hao sĩ khí quân Sở, khiến cho quân Sở trong lúc chạy trốn, dần dần ly

tán. Nhưng Lưu Khám nói lời này, Lý Tả Xa và Trương Lương đều không thể

cự tuyệt. Hai người tuy không hiểu vì sao Lưu Khám muốn vây khốn Hạng Võ tại Cai Hạ, nhưng Lưu Khám nói ra, đó chính là mệnh lệnh không thể thay đổi.

- Thần quyết không phụ sự ủy thác của Bệ Hạ, khẳng định sẽ vây Hạng Tịch tại Cai Hạ!

- Tử Phòng, khanh tiến lên một bước.

Lưu Khám đứng dậy, ra hiệu cho Trương Lương tiến lên. Hắn nhẹ giọng nói:

- Hạng Tịch chạy nạn, nhưng uy danh vẫn cao. Nếu như vây khốn quân Sở

tại Cai Hạ, khó tránh khỏi cục diện ngoan cố chống cự. Nếu như chiến

cuộc bất lợi, Trẫm có một kế cung cấp cho Tử Phòng tham khảo. Hôm nay

tùy tùng đi theo Hạng Tịch đa phần đều là người Sở ở Giang Nam, Hoài

Nam. Vào thời điểm tuyệt vọng khó tránh tâm tình nhớ nhà, khanh có thể

hát lớn bài ca đất Sở, làm loạn quân tâm.

Trương Lương khẽ giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Khám.

Lưu Khám ung dung cười cười, mang theo hai người Lưu Cự và Lưu Tín rời đi.

- Đại Tướng Quân, Bệ hạ vừa nói gì cùng ngài vậy?

Trương Lương cười khổ nói:

- Ta lúc đầu cho rằng, Bệ hạ đánh bại Võ An Hầu, chẳng qua dựa vào vận

khí. Ngày nay nghĩ lại, e là hoàn toàn sai. Bệ Hạ ý chí cẩm tú, mưu lược hơn người. Nếu ta đoán không nhầm, trận chiến Cai Hạ lần này, nói không chừng sẽ lưu truyền thiên cổ. . .

Lý Tả Xa cảm thấy mung lung khó hiểu.

Hạng Tịch ngủ không ngon giấc, đến nửa đêm bỗng dưng tỉnh dậ cảm giác

tinh thần có chút không được tập trung, vì vậy khoác áo rời khỏi quân

trướng. Trong doanh đại quân Sở tuy có đống lửa thiêu đốt, nhưng lại

toát lên vẻ uể oải mệt mỏi không thể nào che giấu. Hạng Võ đến lúc này

vẫn không thể nào hiểu nổi, đang yên đang lành, thế cục thoáng chốc đã

trở thành thế này?

Qua giờ dần, mưa rơi tầm tã.

Hạng Tịch đầu tiên nhìn ngựa Ô Truy của mình một chút, sau đó đưa tay vịn kiếm trên hông đi ra cửa doanh.

Ô ô ô . . .

Tiếng kèn lệnh từ phía xa xa nghẹn ngào vang lên, nhưng không quá rõ

ràng. Hạng Võ giật mình, đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt phía xa xa.

Ánh lửa lốm đốm giống như có vô số ngọn đèn dầu đang nhấp nháy.

- Quân Đường, là quân Đường đuổi theo!

Hạng Võ vô cùng hoảng sợ, y tuyệt đối không ngờ, quân Đường lại ngày đêm truy kích, xuất hiện ở Cai Hạ.

Quân Sở mệt mỏi, nhưng quân Đường truy kích, cũng không biết không phải đánh quá dễ dàng. Cộng thêm khu Hoài Hán liên tục mưa dầm, quá trình

hành quân cũng không quá thuận lợi. Vốn tưởng quân Đường sẽ xuất hiện

vào giờ ngọ, nhưng hiện tại. . .

- Toàn quân đề phòng, chuẩn bị nghênh chiến.

Hạng Võ vội vàng đưa ra mệnh lệnh, thoáng chốc đại doanh quân Sở trở nên hỗn loạn.

Quân Đường hiển nhiên cảm giác được động thái của quân Sở, dứt khoát

không che giấu nữa, liền đốt đèn giương cờ hiệu, nhanh chóng áp sát quân Sở.

Hạng Võ cảm giác, quân Đường cho dù đuổi tới, cũng không thể dẫn theo đại đội nhân mã. Có lẽ là tướng lãnh nào đó tham công truy kích tới. Nhưng khi y nhìn thấy những đốm lửa kia dần dần phát sáng như biển lửa, lập tức tâm tư cảm thấy rối bời.

- Đại Vương, phía nam phát hiện quân Đường tiến đến.

- Khởi bẩm đại vương, chuyện lớn không ổn, phía đông có hai đạo quân

Đường, đang cấp tốc tới gần, xin Đại Vương nhanh chóng đưa ra quyết

sách.

- Đại Vương, Đại Vương, chuyện lớn không ổn. . .Thám mã ở phía sau phát hiện dấu vết của một đội nhân mã nước Đường, ước chừng

có bốn năm lộ binh mã đang tiến tới gần.

Hạng Võ sau hồi lâu

mới hồi phục lại tinh thần. Nếu như chỉ có một đội binh mã nhỏ quân

Đường, y dốc toàn lực còn có thể liều mạng một phen. Dù sao, từ thiên

quân vạn mã chém giết một đường xông ra, tuy tổn thất nặng nề. Nhưng tàn binh quân Sở còn lưu lại, nào có ai không phải sĩ tốt trải qua trăm

trận?

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, quân Đường đã dốc hết toàn lực, muốn vây y tại Cai Hạ rồi.

Không cần phải nói, vùng Cai Hạ này là khu vực bằng phẳng, rất thích

hợp để đại đội nhân mã chém giết. Quân Đường không quản mệt nhọc truy

kích tới đây, e là đã có tâm tư quyết một trận thành công. Đối mặt với

tình huống hiện tại, Hạng Võ cũng biết khó có thể liều mạng. Sĩ tốt quân Sở đã hoảng loạn không đỡ nổi, một khi giao phong, sẽ dữ nhiều lành ít. Việc cấp bách, chính là phải ổn định quân tâm, sau đó tìm cơ hội đột

phá vòng vây.

Hạng Võ lập tức hạ lệnh, mệnh toàn bộ quân Sở đề cao cảnh giác, đóng

chặt cửa doanh. Y bước nhanh trở lại quân trướng, chỉ thấy Ngu Cơ đã mặc giáp trụ chỉnh tề, cầm song kiếm trên tay, nghi hoặc nhìn Hạng Võ.

- Đại Vương, chúng ta phải chém giết xông ra?

Hạng Võ nhẹ nhàng lắc đầu:

- Lúc này liều chết xông ra, e là dữ nhiều lành ít. Lưu man tử hình như đã chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Cô Vương ở nơi này, mấy lộ đại

quân chém giết xông tới, các huynh đệ đã có chút bối rối. Cô Vương quyết ít dựa vào núi mà trấn thủ, trước ổn định quân tâm, sau tùy thời đột

phá vòng vây. Ái Cơ đừng lo lắng, Cô Vương cưỡi ngựa, tay cầm Bàn Long

Kích nhất định có thể trùng kích phá vòng vây.

Hạng Võ luôn

rất tự tin về võ lực của chính mình, nhưng lần nà có chút bất an. . .Bởi vì y hiểu rất rõ, mình rất khó đối phó với Tam hùng Lâu Thương. Y chưa

từng giao thủ với gã tiểu hùng Lưu Tín, vì thế không rõ nông sâu, nhưng y đã từng giao phong với Lưu Khám, Lưu Cự. Mà lúc này, Tam hùng cùng lúc

xuất hiện. . .

Hạng Võ không khỏi có chút khổ tâm.

Lúc rạng sáng, hai mươi vạn quân Đường, mười lộ binh mã, ầm ầm kéo đến Cai Hạ.

Đứng trên cao nhìn lại, chỉ thấy cờ hiệu quân Đường nhằng nhịt tung bay khắp trời. . .

- Hạng Viên, ngươi sợ sao?

Thấy sắc mặt quân tốt sau lưng ai lấy đều trắng bệch, Hạng Võ sao có

thể không biết sĩ khí quân Sở đã rất sa sút. Võ nghệ của Hạng Viên tuy

không quá giỏi, nhưng tâm tư rất linh hoạt. Y liền hiểu ra ngụ ý của

Hạng Võ:

- Đại Vương, loại tình cảnh này, thần cảm thấy chỉ giống như tại Cự Lộc trước kia.

- Ha ha, đúng vậy!

Hạng Võ cười lớn, hào phóng quát:

- Cuộc chiến tại Cự Lộc, 30 vạn quân Tần còn bị Cô Vương đánh cho chạy toạn loạn, quân Đường hôm nay càng không đáng nói?

Quân Sở nghe lời này, trong lòng không khỏi phấn chấn.

Đúng vậy, 30 mươi vạn quân Tần không phải nói chơi, quân Đường kia chưa chắc đã có đến 30 vạn!

- Truyền mệnh lệnh của Cô Vương, toàn quân đề cao cảnh giác, ngăn cản

đường công kích của quân Đường. Đợi thời cơ chín muồi, Cô Vương sẽ dẫn

mọi người trùng kích phá vòng vây.

Dựa theo lời phát biểu hùng hồn của Hạng Võ, lòng người quân Sở vốn dao động, dần dần bình tĩnh trở lại.