Hạng Võ thực sự không có ý nghĩ gì khác!
Tuy đối địch với Lưu Khám, nhưng trong lòng rất ca tụng Lưu Khám, thậm chí còn cảm thấy luyến tiếc.
Cuộc chiến Lâu Thương, hai người chính là kỳ phùng địch thủ. Từ đó về
sau cũng chưa hề giao thủ. Trong lòng Hạng Võ rốt cuộc vẫn có một tia
nuối tiếc. Hiện tại song phương đều triển khai binh mã, quyết ý một trận đại chiến. Cho nên Hạng Võ muốn gặp gỡ Lưu Khám một hồi, rồi sau đó
quyết tử chiến.
Cũng khó trách, bởi vì trong xương tủy Hạng
Võ tràn đầy nghĩa khí, hành sự khó tránh khỏi có chút qua loa. Ngược
lại, Phạm Tăng lại không tán thành đối với hành động hào hiệp của Hạng
Võ, nhưng cũng không tiện ngăn cản, vì vậy chấp nhận hành động này của
Hạng Võ. Vốn cho rằng Lưu Khám không đồng ý, nhưng kết quả hoàn toàn
khác. Sau khi Phạm Tăng biết tin này, không khỏi ngạc nhiên, trong lòng
bắt đầu suy tính.
- Đại Vương, trời ban cho Đại Vương cơ hội tốt, có thể nhất thống giang sơn.
Khi Phạm Tăng chạy đến đại trướng, Hạng Võ đang được Ngu Cơ hầu rượu.
Nghe thấy Phạm Tăng nói không đầu không đuôi, Hạng Võ cảm thấy có chút
lờ mờ.
- Á phụ, lời này của người có ý gì?
- Tên mọi rợ Lưu Khám đã đồng ý gặp Đại Vương tại Hộ Dũ?
- Đúng vậy, vừa có thư trả lời, nói ba ngày sau sẽ gặp ta ở Hộ Dũ.
- Hắn nói mang theo bao nhiêu nhân mã không?
- Không Bi ngựa là người nghĩa hiệp, trong thư Cô Vương không nói mang
theo binh mã, có lẽ hắn sẽ không mang nhiều người đến.
Phạm Tăng liên tục gật đầu, cười nói:
- Như vậy, chẳng phải là ngày Lưu Đường diệt vong sao? Lão thần có một
kế này có thể giúp Đại Vương dễ dàng lấy thủ cấp của Lưu Khám. Lưu Khám
chết đi, Lưu Đường tất nhiên sẽ loạn. . . Đến lúc đó Đại Vương đích thân dẫn binh, thừa thế đánh vào Quan Trung thống nhất thiên hạ.
Hạng Võ không phải kẻ ngu, nghe xong lời Phạm Tăng nói, mới đầu khẽ giật mình, sau đó chợt hiểu ý tứ của Phạm Tăng.
- Ý của Á Phụ, chính là nhân lúc Lưu Khám dự tiệc. . .
Phạm Tăng vuốt râu, cười nói:
- Đúng vậy, Lưu Khám đến dự tiệc, lúc đó Đại Vương chỉ cần mai phục
ngoài trướng hơn nghìn duệ sĩ, cho dù Lưu Khám dũng mãnh thiện chiến
cũng đừng hòng sống rời đi.
Hạng Võ trợn tròn mắt hổ, tức giận nói:
- Á phụ, sao thể đưa ra kế sách hành sự giống kẻ tiểu nhân được?
- Vì sao?
- Cô Vương mời lão Bi dự tiệc rượu, bởi vì hắn là hào kiệt thời nay.
Cho dù là địch nhân, Cô Vương vẫn kính nể hắn. Lưu Khám đã đến đây, cũng là tín nhiệm đối với Cô Vương. Cô Vương nghe theo lời á phụ, sẽ khó
tránh bị thiên hạ coi là tiểu nhân. Cô Vương quyết chiến với Lưu Khám,
chết trên chiến trường cũng không luyến tiếc. Cô Vương dù cận kề cái
chết, cũng quyết không làm chuyện của hạng tiểu nhân. . .
Hạng Võ nói những lời này khiến Phạm Tăng đỏ mặt tía tai. Nhưng ông vẫn
chưa từ bỏ ý định, vẫn cố khuyên giải, lại bị Hạng Võ đuổi ra.
- Lão Á phụ, kế sách mất dũng khí như vậy cũng có thể đưa ra.
Hạng Võ nhẹ giọng nói với Ngu Cơ:
- Nếu như Cô Vương thực sự nghe theo lời á phụ, làm chuyện của bậc tiểu nhân, tất sẽ bị người trong thiên hạ chê cười!
- Đại Vương, thần thiếp biết Đại Vương anh hùng, nhưng những lời vừa nãy có phần hơi quá.
Ngu Cơ khẽ chau mày ngài:
- Á phụ cũng một lòng suy nghĩ vì Đại Vương, Đại Vương nói như thế, chỉ sợ sẽ khiến á phụ bất mãn.
- Chuyện này. . .Đợi sau khi Cô Vương tới gặp lão Bi sẽ nhận lỗi với á phụ sau.
Hạng Võ cũng cảm thấy lúc nãy có phần nặng lời, nhưng cũng không để trong lòng.
Ba ngày sau, tiết trời rất trong xanh.
Liễu Hộ Dũ xanh mướt rũ xuống, Hạng Võ bày tiệc rượu trên một gò núi đợi Lưu Khám đến.
Vào giờ ngọ, Lưu Khám đã đến Hộ Dũ. Hắn không mang theo nhiều người,
chỉ có mấy trăm duệ sĩ, tùy tướng, do hai người Quý Bố và Phàn Khoái dẫn đầu, Lưu Tín điều khiển xe, Lưu Cự giơ đại kỳ. Người tuy không nhiều,
nhưng đều là người dũng mãnh thiện chiến. Quý Bố và Phàn Khoái cũng
không nói, còn cha con Lưu Cự, Lưu Tín lại càng dũng mãnh, vạn người khó đỡ nổi.
Sau khi đến Hộ Dũ, Lưu Khám mệnh Quý Bố và Phàn
Khoái đứng đợi dưới gò núi. Hắn dẫn theo cha con Lưu Cự cất bước lên gò
núi. Hạng Võ cũng dẫn theo tùy tùng đến nghênh tiếp, khi thấy Lưu Cự,
cho dù Hạng Võ không sợ trời không sợ đất trong nội tâm cũng không khỏi
bồi hồi.
Y có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với Lưu Cự. Năm đó
giao thủ ở Lâu Thương, suýt chút nữa bị Lưu Cự giết chết. Y cũng phần
nào hiểu rõ bản lãnh của Lưu Cự, lúc này không khỏi hít sâu một hơi.
- Từ khi chia tay đến giờ, Bá Vương vẫn khỏe chứ?
Lưu Khám đi đầu, kéo tay Hạng Võ hàn huyên.
Hạng Võ cũng không quên lễ nghĩa, mỉm cười nói:
- Đường Vương từ khi chia tay cũng khỏe chứ? Hai vị này là. . .
Trong đám người Sở, Hạng Võ chính là hạc giữa bầy gà. Nhưng trước mặt
ba người Lưu Khám, lại có vẻ thấp bé hơn chút ít. Ba người này vừa đứng
trước mặt y, liền che kín ánh mặt trời. Loại thân thể này mang tới cảm
giác bị áp bức, khiến cho Hạng Võ có chút không thoải mái.
Lưu Khám lập tức giới thiệu Lưu Cự và Lưu Tín.
Hạng Võ cảm thán nói:
- Hẳn là Tam hùng cùng tới?
Ba người Lưu Khám, năm đó nổi danh tại Lâu Thương. Chỉ là cuộc chiến
Lâu Thương trước kia, Lưu Tín đang ở Ba Thục, vì thế chưa từng lộ diện.
Nhìn ba nam quái vật này, Hạng Võ chỉ có thể cảm khái một hồi.
Y dắt tay Lưu Khám đi vào đại trướng, phân chủ khách ngồi xuống. Lưu Cự và Lưu Tín ngồi một trái một phải chồm hỗm sau lưng Lưu Khám, im lặng
không nói gì.
Còn Lưu Khám trò chuyện vui vẻ với Lưu Khám.
Kỳ thực, hai người nói chuyện không lâu liền bất giác đã chuyển chủ đề, nói về cục diện trước mắt.
Dựa theo thuyết pháp của Hạng Võ, đại thế thiên hạ hiện tại hết sức rõ
ràng, chỉ còn lại hai người y và Lưu Khám tranh đấu. Hạng Võ hy vọng có
thể khôi phục lại cục diện Chiến Quốc, phía bắc Sơn Đông, y sẽ không
quản lý, nhưng hai quận Nam Dương và quận Trần và phía nam Giang Thủy
chính thuộc đất Sở.
Nói khác, Hạng Võ có ý chia để trị với Lưu Khám.
Lưu Khám chiếm lĩnh nơi khác, y có thể không để ý tới, nhưng hy vọng khôi phục lại lãnh thổ nước Sở thời kỳ Chiến Quốc.
Phải biết rằng, thời kỳ Chiến Quốc, có thể chống lại nước Tần, ngoài
trừ nước Tề, chỉ có nước Sở mà thôi. Luận về diện tích lãnh thổ, thậm
chí nước Sở còn rộng hơn nước Tề. Hạng Võ nguyện ý quyết phân thắng bại
một trận tại Tế Dương, thắng, Hạng Võ khôi phục lại lãnh địa nước Sở,
chiếm lĩnh nửa nước Tề; thua, Hạng Võ nhường tất cả lãnh thổ nước Tề,
đổi lấy quận Trần và quân Đường rời khỏi Di Lăng, sau đó cùng nước Đường chia để trị.
Đương nhiên Lưu Khám sẽ không đồng ý.
Chủ trương của hắn rất rõ ràng: Một núi không thể có hai cọp, chỉ có
thể quyết phân thắng bại mà thôi. Nếu chia để trị, chiến sự cũng không
kết thúc, cuối cùng khổ cực nhất vẫn là bách tính.
Hai người nói xong, giọng điệu đã trở nên kịch liệt.
Đúng lúc này, Phàn Khoái vào đại trướng, nói khẽ bên tai Lưu Khám:
- Bệ hạ, thần bên ngoài trướng phát hiện có chút tình huống khả nghi.
- Vậy sao?
Lưu Khám vừa nghe, vừa nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng trên người Hạng Võ, sau một hồi đột nhiên thở dài nói:
- Trẫm vốn nghĩ Bá Vương chính là hào kiệt thời nay, không ngờ lại là
hạng giá áo túi cơm. Nếu như Bá Vương muốn lấy tính mạng của Trẫm, sao
không ra chỗ sáng? Phục binh ngoài trướng có lẽ đã không kiên nhẫn được
nữa rồi, để tất cả bọn họ vào đây đi.
Nói xong, Lưu Khám giơ
ly rượu lên, bộp một tiếng thả xuống đất. Tiếp đến, một đám duệ sĩ nước
Sở cầm binh khí từ ngoài đại trướng tràn vào, nguyên cả đám đằng đằng
sát khí. Lưu Tín không nói nhiều lời, thoáng chốc đưa tay xuống dưới
sườn rút ra một thanh trường đao.
Lưu Cự rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt hổ lại chằm chằm nhìn Hạng Võ. Lúc này, chỉ cần Hạng Võ có hành động khác thường, y sẽ không chút do dự xông lên.
Hạng Võ
thoáng chốc trở nên hồ đồ, lại có chút không rõ ràng lắm. Y luôn miệng
hô lớn, ra lệnh duệ sĩ quân Sở dừng tay, rồi sau đó nổi giận nói:
- Là ai chủ sự các ngươi mai phục ngoài trướng?
Gã cầm đầu đám quân Sở vội vàng trả lời:
- Chúng ta nghe mệnh phó tướng quân mai phục bên ngoài trướng.
Phó tướng quân nói, chỉ cần y ném chén rượu, chúng ta liền vọt vào. . .
Phó tướng quân trong miệng quân Sở chính là đệ đệ của Hạng Võ, tên là
Hạng Viên. Lúc này, đứng cạnh Hạng Võ, nghe vậy vội vàng giải thích:
- Đại Vương, chuyện này là Á phụ phân phó, không phải mạt tướng làm bậy. Á phụ nói, Lưu Khám chưa diệt, Đại Sở sẽ nguy. . .
- Im miệng!
Hạng Võ đỏ mặt phẫn nộ quát.
Y quay người định giải thích với Lưu Khám đã thấy Lưu Khám vươn mình đứng dậy, chắp tay nói:
- Trẫm biết Bá Vương là anh hùng, không thích noi theo lũ đạo chích.
Chỉ là, việc đã đến nước này, Trẫm không còn hứng thú uống rượu. Lời Bá
Vương nói khi nãy, Trẫm sẽ trở về cân nhắc, nhưng Trẫm có một lời, không biết có nên nói hay không?
Chuyện trở thành mức độ này, Hạng Võ cũng không thể nói gì hơn. Nhìn trong trướng của y chỉ có bốn người
Lưu Khám, trong lòng khẽ động tâm. Chỉ có điều, thấy Lưu Cự đăm chiêu, ý niệm vừa mọc lên trong đầu lập tức lại nén xuống. Hạng Võ cười lớn một
tiếng:
- Đường Vương có lời, xin cứ nói.
- Trẫm đã từng nghe danh Phạm lão tử nước Sở, hôm nay gặp mặt quả không uổng.
Nói xong, Lưu Khám chắp tay mang theo ba người Lưu Cự đi ra ngoài.
Những lời này của hắn cực kỳ độc ác, ngụ ý chính là: Phạm Tăng không
phải cha ngươi, nhưng hôm nay trong lòng người Sở, e là chẳng khác gì
cha ngươi.
Khuôn mặt Hạng Võ thoáng chốc đỏ bừng, trơ mắt
nhìn Lưu Khám đi về phía xa. Những lời này quá ác độc, nhưng tỉ mỉ nghĩ
lại, cũng không phải không có đạo lý.
Phạm Tăng biết biết rõ mình không đồng ý với kế hoạch
của ông ta, vậy mà vẫn an bài thỏa đáng. Quan trọng nhất chính, lời Phạm Tăng nói có sức ảnh hưởng rất lớn trong quân Sở, không có mệnh lệnh của mình, trên dưới quân Sở đều nghe theo sự điều khiển của ông ta, địa vị
không khỏi có phần hơi quá. . .
Đi xuống gò núi, Lưu Khám leo lên chiến xa.
Quý Bố nhẹ giọng hỏi:
- Bệ hạ, Phạm Tăng thực sự nham hiểm, nếu không phải Bệ Hạ nhìn thấu Hạng Tịch, e là hôm nay gặp nguy hiểm rồi.
Lưu Khám cười cười:
- Phạm Tăng nham hiểm sao?
Trẫm không nghĩ vậy. . .Hạng Tịch có thể thống lĩnh quân đội một
phương, cũng không thể thống lĩnh cả nước. Phạm Tăng chẳng qua chỉ là kẻ khôn vặt, nếu Trẫm là Phạm Tăng, tuyệt không làm như vậy. Giết người
không thành, ngược lại bị hại. . .Chẳng qua là người bình thường mà
thôi, nếu nói về nham hiểm, cần nhắc tới Đạo Tử.
Phạm Tăng
chẳng qua chỉ dựa vào sự khôn vặt mà được sủng ái, y thậm chí không nhận ra lúc tiến lúc lui, làm sao có thể làm lâu dài?
Về phần nham hiểm, Lưu Khám lại không nghĩ vậy.
Hắn cảm thấy, nhân vật giống như Trần Bình mới được coi là nham hiểm.
Thấy Quý Bố có điểm không rõ, Lưu Khám lại nhỏ giọng nói:
- Trẫm có thể đánh cuộc với khanh, không lâu sau, Phạm Tăng sẽ rời bỏ Hạng Tịch.
- Ủa?
- Có Phạm Tăng, nói không chừng Hạng Tịch có thể ngăn cản chút thời gian.
Nhưng nếu không có Phạm Tăng, Hạng Tịch bị diệt chỉ là chuyện sớm tốt mà thôi.
Lưu Khám tràn đầy tự tin nói. Hắn đột nhiên xoay người nhìn lại phía sau, cười lạnh một tiếng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. . .