Hình Đồ

Chương 54: Đãi nô (1)

Trời đã sáng!

Lúc hừng đông nổi lên mưa nhỏ, đến khi trời sáng thì ngừng lại.

Đồng ruộng bị bao phủ bởi một màn mưa bụi, nước mưa đầu xuân rơi vào trong lòng đất, kích thích một mùa đông giá rét đang say ngủ, một mùi thơm ẩn sâu trong đất. Có chút mùi của cây cối, có chút mát mẻ sảng khoái. Từ chổ sâu trong lòng đất phát ra niềm vui thú trên đời, làm cho người ta càng thêm phấn chấn.

Lưu Khám dậy thật sớm, ở trong đình viện đánh một bài quyền, luyện một hồi võ, trong lòng suy nghĩ có nên chuẩn bị một vài dụng cụ hay không? Hiện nay, Thủy Hoàng cấm cất giữ vũ khí bằng đồng sắt trong dân gian, trong nhà của những người bình thường đều không thể cất giữ binh khí và khí giới.

Tình hình của Lưu Khám tốt hơn một chút, bởi trong nhà có một cây kiếm trấn Võ Sơn do Triệu Đà tặng cho hắn, cả Xích kỳ cũng không thể phát hiện.

Bất quá, những chuyện nhỏ này sau này cứ từ từ mà chuẩn bị, cũng không làm lỡ việc. Việc cấp bách là phải đi tìm Nhâm Hiêu để xác định tước vị Thượng Tạo. Vì vậy, vừa qua giờ mẹo, Lưu Khám thưa với mẫu thân, lấy một cây trúc đăng (cây dù lợp bằng lá), từ tốn ra khỏi nhà, dọc theo con đường đất nhỏ, thoải mái đi đến thành Huyện Bái.

Trúc đăng, cũng chính là tiền thân của cây dù ở đời sau.

Có người nói là do sư phụ Lỗ Ban phát minh ra, đã từ rất lâu rồi.

Đường từ nhà của Lưu Khám đến Huyện Bái khoảng chừng nửa canh giờ. Lưu Khám cũng không nóng vội, thưởng thức cảnh sắc ven đường, chậm rãi mà đi.

Không khí thời Tần, rất tươi mát, rất dễ chịu.

Bên đường có một hàng cây thúy liễu, cùng với ngọn gió đầu xuân, mưa bay lất phất, tạo ra một cảnh sắc tuyệt vời.

Lưu Khám chưa bao giờ chú tâm thưởng thức cảnh sắc ở thời Tần này. Từ khi tới thời đại này, hầu như lúc nào cũng có chuyện, không có được an ổn dù chỉ chốc lát. Hôm nay, với tâm trạng thoải mái, thưởng thức cảnh đẹp nông thôn vào đầu xuân này, Lưu Khám cảm thấy chuyến đi này thật khó có được nha.

Tường che thành đông Huyện Bái, đã được tu sửa.

Mô đất ở tường thành cao chỉ có hơn hai trượng, thế nhưng hình dạng so với lúc chưa bị tàn phá, không biết đã được bao nhiêu. Hôm nay, các tội phạm Huyện Bái đang tu sửa ở tường thành phía tây. Lưu Khám vào thành, bắt buộc phải đi qua đó, vì vậy tiện đường nhìn thoáng qua.

Lúc này những người đang chịu tội, dưới sự giám sát của Nhâm Ngao, đang nhìn chằm chằm mọi người làm việc trong mưa bụi.

- A Khám, sao ngươi lại tới đây?

Lúc Nhâm Ngao thấy Lưu Khám, lộ vẻ giật mình. Rõ ràng, Nhâm Ngao cho rằng, hôm nay Lưu Khám trở về nhà, chắc sẽ nghỉ ngơi một chút. Vậy mà, sáng sớm đã chạy tới đây. Vì vậy bước nhanh tới đón, cười ha hả nói với Lưu Khám.

- À, một lát nữa định đi thăm viếng Huyện Trưởng, tiện đường đến xem mọi người... Nhâm đại ca, những người hôm nay vì sao lại ít như vậy? Hơn nữa có rất nhiều người mới nữa.

Nhâm Ngao quay đầu nhìn thoáng qua những tù phạm đang chịu phạt này, cười cười:

- Tối qua khi nhận được mệnh lệnh, hễ là những tội phạm khỏe mạnh, suốt đêm áp tải đến Huyện Tương. Sau đó, một nhóm tội phạm khác lại đến, phần lớn là những người già yếu, tay trói gà không chặt, bị phạt làm lao dịch.

Đổi đi? Thảo nào rất nhiều gương mặt quen thuộc đều nhìn không thấy!

- Nhâm đại ca, có phải chỉ đổi đi những người của chúng ta ở đây không?

Nhâm Ngao nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:

- Vậy cũng không phải... Đêm qua lão Tào cùng với tướng lĩnh giao nhận quân Tần cùng áp tải. Nghe đâu là quận Nãng, quận Tứ Thủy... Dù sao cũng ở trong quận Tứ Thủy, trong vòng mười ngày tội phạm ở ba quận phải áp giải đến Huyện Tương.

Việc này chắc là phải có một hành động lớn rồi...

Lưu Khám đang trầm ngâm, bên tai lại đột nhiên truyền đến một hồi rối loạn.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người tóc hoa râm, nhìn có vẻ như là một thư sinh, bỗng nhiên ngã vào trong vũng bùn, không đứng dậy nổi.

Những người tội phạm quanh đó vội vã chạy tới nâng dậy.

Nhâm Ngao vừa thấy, lập tức chạy tới, rút ra bội kiếm, lớn tiếng quát:

- Làm gì, định làm gì? Mau làm việc, đừng ở chỗ này lười biếng... Trình tiên sinh, Trình tiên sinh... Có chuyện gì? Đang yên lành, vì sao bỗng dưng lại thế này?

Lưu Khám cũng theo Nhâm Ngao chạy tới, ngồi xổm xuống bắt mạch cho người nọ.

Nhìn mặt, bất quá chỉ trên dưới bốn mươi tuổi, vì sao tóc lại bạc đến thế này? Hơn nữa, Nhâm Ngao xưng hô với người này cũng có chút thú vị. Tiên sinh, y lại xưng hô với người này là tiên sinh? Phải biết rằng, thư sinh này bất quá cũng chỉ là một tội phạm, sao lại gọi hai tiếng Tiên sinh?

- Nhâm đại ca, là bị đói!

Lưu Khám nhanh chóng xác định tình trạng của thư sinh ấy.

Một người tội phạm nói:

- Đại nhân, ngày hôm trước chúng ta bị đưa tới Huyện Tương, vậy mà chưa kịp lấy lại hơi sức, lại lập tức bị đưa đến đây. Không phải chúng ta không muốn làm việc cho tốt, chỉ là không có sức lực... Đã hai ngày, tổng cộng chúng ta chỉ mới ăn có hai bữa cháo loãng thôi.

Nhâm Ngao nghe vậy, lông mày nhíu chặt.

Hôm qua lúc những người này đến Huyện Bái, đã khuya.

Dựa theo quy định của lao ngục Huyện Bái, giờ thìn cho ăn một bữa cháo, chạng vạng cho ăn một bữa cơm, tổng cộng hai bữa. Mà hiện giờ, mới chỉ là giờ mẹo.

- Trước hết các ngươi chăm sóc cho hắn, việc này cần phải báo với Huyện Trưởng.

Nhâm Ngao vừa nói vừa gọi một ngục tốt tới, căn dặn gã trông coi giúp ở đây, sau đó nói với Lưu Khám:

- A Khám, chúng ta cùng nhau vào thành đi.

Lưu Khám suy nghĩ một chút, ngoắc một phạm nhân tới, cầm trúc đăng đưa cho hắn.

- Che cho hắn một chút đi... Cơ thể hắn không khoẻ lắm, nếu gặp phải nước mưa, nói không chừng sẽ mất mạng. Nhâm đại ca, chúng ta đi.

Cũng không để ý tới người tù phạm này có cảm kích mình hay không, trong lòng Lưu Khám âm thầm cảm thấy may mắn.

Một ngày, sớm hơn chỉ có một ngày!

Nếu như trễ một ngày, nói không chừng mình cũng sẽ bị đưa đến Huyện Tương. Như vậy triệu tập tù phạm khỏe mạnh trên qui mô lớn như vậy, chắc chắn là có hành động lớn.

- Những người này là từ đâu tới?

- Có người nói là từ Cù Nhẫn tới, vốn là chuẩn bị áp giải tới quận Tam Xuyên, bởi vì tội phạm ở chỗ chúng ta điều động đi, Huyện Trưởng xin Quận thủ đại nhân đem bọn họ đến đây... Bất quá ngươi cũng thấy đấy, đám người tay trói gà không chặt này, căn bản là không làm được việc nặng gì. Huyện Tương cũng có chút quá đáng, áp giải đến đây vậy mà cũng không cho bọn họ ăn.

Lưu Khám vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Cù Nhẫn là ở chỗ nào?

Nhâm Ngao gãi gãi đầu, cười nói:

- A Khám, ngươi hỏi khó ta rồi. Cả đời của ta chỉ quanh quẩn ở Bành Thành, vậy mà hỏi ta nơi đó là ở đâu? Nhưng thật ra lão Tào có nói với ta một chút, hình như là ở hướng Tây Nam. Cụ thể là ở đâu, ta cũng không rõ ràng lắm... Ha hả, hình như là cách chúng ta ở đây rất xa, bọn người kia đi hơn năm mươi ngày đấy.

Quả thật là rất xa a!

Lưu Khám suy nghĩ một chút, thế nhưng trong trí nhớ, căn bản là không có khái niệm Cù Nhẫn như vậy.

Lắc lắc đầu, lại hỏi:

- Vậy vừa rồi người kia là ai? Nghe trong lời nói của ngươi vừa rồi, hình như rất tôn kính y nha.

- Cái người đầu bạc ấy à!

Nhâm Ngao cười nói:

- Người kia tên là Trình Mạc, xuất thân là người Tần. Vốn là cũng giống như ta, là quan coi ngục ở Cù Nhẫn. Chỉ có điều y hơn ta, ta là người do Huyện Trưởng đề bạt, còn y là quan lại của hoàng đế phái.

Nói như vậy chính là Cù Nhẫn này rất có thể là trước khi bình định sáu nước, cũng đã từng chịu sự cai quản của nước Tần?

Lưu Khám hồi tưởng lại một chút, cơ bản đã hiểu rõ vị trí của Cù Nhẫn. Nói vậy, có lẽ là ở đô thị của vùng Ba Thục rồi.

- Vậy hắn thì sao...

Nhâm Ngao nói:

- Ai biết được? Đang êm đẹp thoáng cái đã bị đưa vào trong lao tù. Nghe các phạm nhân nói, người này thần thần đạo đạo, lúc ở đại lao Cù Nhẫn, cả ngày tìm người xem sách, còn nhiều lần vẽ vẽ không hiểu vẽ cái gì. Bất quá, những phạm nhân này đều rất tôn kính hắn, mở miệng ra là Trình tiên sinh. Ta đây, cũng gọi theo người khác mà thôi.

- Ngươi nói người này biết chữ?

- Đâu chỉ vậy, nghe nói học vấn rất uyên bác đấy chứ.

Hai người vừa đi, vừa nói nói.

Trong lúc vô tình, đã đi tới trước cửa công thự. Vừa lúc gặp phải Tiêu Hà đi tới, thấy Nhâm Ngao cùng với Lưu Khám đi cùng nhau, vồn vã.

- A Khám, ngươi đã đến rồi a!

- Tiêu tiên sinh!

Lưu Khám hơi hạ thấp người, thế nhưng Tiêu Hà lại bước nhanh tránh ra. Trước đây, y còn có thể quang minh chính đại tiếp nhận Lưu Khám thi lễ. Thế nhưng hiện tại, y cũng không dám. Tuy Tiêu Hà được tôn xưng là tiên sinh, thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một dân thường.

Còn Lưu Khám, hiện nay đã được quan lại triều Tần thừa nhận Sĩ .

Một người Sĩ hành lễ với dân thường, trái với luật pháp triều Tần. Lưu Khám thì không có việc gì, thế nhưng Tiêu Hà y, lại không thể chịu nổi nha.

- A Khám, ngươi đừng hại ta chứ!

Khi Tiêu Hà tránh ra, cười ha hả nói:

- Việc này nếu như để cho Huyện Trưởng biết được, nhẹ nhất cũng sẽ mắng ta một trận. Hiện giờ ngươi đã là Thượng Tạo, sau này đừng tùy tiện hành lễ với người khác. Không hợp lễ, cũng không xứng với thân phận và địa vị của ngươi.

Lưu Khám cười:

- Thượng Tạo này của ta, cũng chỉ là dựa vào bán rượu mà có được, Tiêu tiên sinh chớ có chê cười ta. Học vấn của tiên sinh là hạng nhất ở Huyện Bái ta. Lưu Khám thi lễ, không phải vì lí do gì khác, chính là vì học vấn của tiên sinh, thái độ làm người của tiên sinh.

Tuy rằng trên mặt của Tiêu Hà không có biểu lộ gì, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

- A Khám, ngươi tìm Huyện Trưởng có chuyện sao?

- Đúng vậy!

- Vậy ngươi cứ đi đi... Vừa lúc hiện giờ đại nhân không có việc gì, nhưng nếu một lát nữa thì có lẽ khác. Nhâm Ngao, ngươi không ở thành tây trông coi, chạy đến đây làm gì?

Tiêu Hà nói với Lưu Khám vừa dứt lời, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Nhâm Ngao.

Nhâm Ngao vội vã đem mọi việc trình bày, Tiêu Hà suy nghĩ một chút:

- Chuyện này ta sẽ xử lý. Trước hết cho bọn họ nghỉ làm, về lại lao ngục ổn định. Việc này ta sẽ tìm người nói một chút, bữa ăn giờ thìn đổi thành cơm... Ừm, buổi tối cho ăn thêm một bữa nữa.

Tiêu Hà là Trường lại, phụ trách những việc linh tinh như thế.

Nhâm Ngao đáp vâng một tiếng, nói lời tạm biệt với Lưu Khám rồi vội vã bước đi. Mà Tiêu Hà cũng không hàn huyên với Lưu Khám nữa, cũng một mạch rời khỏi.

Đứng trước cửa công môn, Lưu Khám cười khổ.

Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc a... Xem ra, ta cũng không thể quá nhàn rỗi rồi!

Nghĩ tới đây, hắn cất bước đi vào cửa lớn của công thự.