Chung Ly Muội khẽ giật mình, nghi hoặc nhìn Khoái Triệt, sau đó ánh
mắt lại chuyển về phía Lưu Khám và Lý Thành, nhất thời có chút không
hiểu.
- Xem ra ngươi không có hiểu rõ dụng ý của chủ công rồi..
Khoái Triệt cười nói:
- Trên đường trở về ta nghe Thủ Thận nói, chủ công chuẩn bị phổ biến
tân pháp ở Hà Nam. Ha ha, nếu là phổ biến tân pháp, liền không thể tránh khỏi sẽ xúc phạm tới lợi ích của một số người. Nếu như những người này
đều là thành phần có quyền thế ở địa phương, chẳng lẽ không phải sẽ sinh ra đại sự sao?
Chung Ly Muội là một người chưa từng biết quanh co.
Y xuất thân từ thôn phu, tính tình cương trực, không thể nào đánh đồng
với người như Khoái Triệt, từ một sự kiện có thể liên tưởng rộng lớn
hơn.
Nhưng Chung Ly Muội có thể chấp chưởng một quân, được
Lưu Khám xem trọng, dù sao cũng không phải là kẻ ngu. Y rất nhanh đã
hiểu được ý đồ của Lưu Khám.
Lưu Khám nói:
- Chung Ly, có thể ngươi thấy như vậy không ổn.
Nhưng việc phổ biến tân pháp, đành phải làm như vậy. Giống như một bụi
cây gai, muốn nắm ở trong tay, nhất định phải loại bỏ những cái gai kia. Cũng may, Hà Nam không thể so với Quan Trung tám trăm dặm Tần Xuyên năm xưa, hoang vắng, mặc dù là người có quyền thế, nhưng căn cơ cũng không
sâu.
Cần giải quyết dứt khoát, Nhạn Môn vừa động, thì Vân
Trung sẽ động; Vân Trung vừa động thì Cửu Nguyên, thậm chí là toàn bộ Hà Nam đều sẽ động.
Hà Nam sẽ chết bao nhiêu người, sẽ chảy bao nhiêu máu, chỉ nhìn vào thủ đoạn của Chung Ly ngươi.
Nếu như ngươi làm một cách hoàn mỹ, thì thân sĩ các nơi sẽ sợ hãi, tất
nhiên sẽ giảm được rất nhiều phiền toái, ít chảy nhiều máu, ít người
chết; nhưng nếu như ngươi dây dưa dài dòng, chỉ sợ đến lúc đó, không
khỏi máu chảy thành sông. Tóm lại, ta chỉ cần kết quả, không cần hỏi quá trình.
Khóe miệng Chung Ly Muội giật giật, chắp tay nói:
- Chủ công yên tâm, trong vòng mười ngày, ta chắc chắn giải quyết tất cả mọi vấn đề.
- Một mình ngươi trấn thủ Nhạn Môn, không khỏi sẽ mệt một chút.
Ta sẽ phái Lý Trì qua giúp ngươi… Mặt khác, ngươi chỉ có thể thu nạp
quan lại bản địa, không thể để cho chính vụ xuất hiện sự buông lỏng.
Còn có, việc tổ hợp của đại quân, cũng nhất định phải mau chóng giải quyết.
Ta dự tính, không đến hai tháng, đất Hà Nam ta phải nghênh đón một trận đại chiến rồi. Đến lúc đó, ta hi vọng ngươi đã tiêu hóa được những binh mã này… Ừ, ta sẽ sai bạn nối khố Quán Anh của ngươi đến, ngoài ra ta sẽ để Đồ Đồ ở lại giúp ngươi, y chung quy cũng xuất thân từ đại doanh Lam
Điền, hơn nữa còn là con cháu tướng môn. Với y cùng Lý Trì hai người đó
tương trợ, mới có thể giúp ngươi trấn trụ được những duệ sĩ nước Tần
kia.
Lý Trì là con thứ của Lý Do, tinh thông Tần luật, giỏi dùng luật pháp, từng làm Trường sử Lạc Dương lệnh.
Đồ Đồ lại càng không cần phải nói, đó là con của tiền Quốc úy Đồ Tuy.
Đồ Tuy về sau bởi vì chinh phạt Nam Cương thất bại mà chết, nhưng có thể ngồi được lên ghế chủ soái, tất nhiên có bản lĩnh của ông. Có hai người này hiệp trợ, ở một mức độ rất lớn, có thể giảm bớt tâm tình khẩn
trương của quân Tần.
- Khoái Triệt, ngươi lập tức phái người tới Đại quận liên hệ cùng Lý thiếu quân.
Nếu như ta đoán đúng, thế cục Sơn Đông này rất nhanh sẽ xảy ra biến
hóa… Mong y nắm chắc thời cơ tự hành động. Một khi Lý thiếu quân hành
động, Thủ Thận ở Vân Trung hiệp trợ, mau chóng ổn định lại cục diện Bắc
Cương, tuyệt đối không thể để cho rung chuyển.
Khoái Triệt, Lý Thành đứng dậy tuân mệnh.
Mà Lưu Khám thì ngồi trong đại sảnh, ngẩn người một lúc lâu.
Lại một bằng hữu ngày xưa trở mặt thành thù… Bản thân mình tự cho là
hiên ngang lẫm liệt, nhưng trên thực tế, thực sự có như hắn nói, vĩ đại
như vậy?
Lưu Khám trải một tờ giấy ra, do dự một chút, đặt bút viết.
Sau một lát, hắn đem thư viết xong, gọi thân binh tới:
- Lập tức, cấp tốc tám trăm dặm, mang hai phong thư này đến Cù Diễn,
một phong giao cho Tiêu Hà đại nhân, một phong khác… giao cho Ly Khâu.
Sự việc đã được kể rõ ràng rồi, Ly Khâu sẽ chọn lựa như thế nào đây?
Là ở lại hay là trở mặt thành thù với mình?
Không biết!
Lưu Khám thực sự không biết, kết cục này, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì.
Sắc trời cũng đã muộn rồi, Lưu Khám đứng lên, quay lại phòng ngủ.
Bắc Cương tháng ba, khí lạnh đã hết. Ngoài phòng ngủ có hai cây hoa đào, hoa đào đang nở, rất mê người.
Bạc Nữ đang nằm tựa vào thư án, đang ngủ…
Xuân sam thật mỏng không che giấu được những đường cong uyển chuyển
thành thục, một đầu tóc đen như mây, rơi xuống đầu vai, vài lọn tóc kia
càng làm cho chiếc cổ trắng ngọc gợi cảm nửa kín nửa hở, đặc biệt trêu
ngươi. Bước chân Lưu Khám, nhẹ nhàng hơn một chút, đem một chiếc áo lớn, phủ lên người Bạc Nữ.
Ngồi xổm xuống, nhìn nữ tử đang ngủ
say, Lưu Khám sinh lòng cảm khái. Nếu không phải nhờ nàng, mình hôm nay
chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Về chuyện của Bạc Nữ, Lã Tu cũng đã ít nhiều nói với Lưu Khám.
Chỉ là trước đây, Lưu Khám cũng không để ý.
Bạc Nữ chỉ là một tiểu cô nương, lại không nghĩ sau một ngày đông đi qua, tiểu nữ nhi đã trưởng thành…
Sợi tóc toát lên mùi hương đậu khấu thơm ngát. Từ khi Bạc Nữ được đưa
tới, có phần chú ý đến vệ sinh của chính mình, gội đầu nhiều lần. Món đồ như xà phòng cũng không phải là thứ khó tìm, với địa vị bây giờ của Lưu Khám, tất nhiên là phải dùng một chút xà phòng cao cấp. Từ đó, trên
người Bạc Nữ cũng liền theo hương thơm của loại xà phòng này.
- A!
Lưu Khám có chút nhịn không được, đặt môi xuống lọn tóc của Bạc Nữ.
Đã rất lâu rồi không chạm tới nữ nhân, cẩn thận tính toán ra, từ khi
hắn rời khỏi Lâu Thương, trong khoảng một năm, thậm chí ngay cả Lữ Tu
cũng chưa chạm vào. Không phải hắn có mới nới cũ, phiền chán Lữ Tu. Thật sự trong một năm này, căn bản hắn không có thời gian nghĩ đến những
chuyện này.
Hiện nay, bảy trăm nghìn quân Tần nhập cốc, sắp
tới phổ biến tân pháp. Đại sự ở Hà Nam đã dần dần bình ổn, tâm tình của
Lưu Khám cũng buông lỏng hơn.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn
định hôn lên lọn tóc, Bạc Nữ gần đây ngủ rất cảnh giác, đột nhiên tỉnh
dậy, vừa quay đầu, môi anh đào trong lúc lơ đãng chạm nhẹ vào môi Lưu
Khám.
Mặt Bạc Nữ đỏ bừng lên…
Mà chỉ cái chạm nhẹ này, tựa hộ thoáng cái thổi bùng lên ham muốn gần
một năm bị đè nén trong thân thể Lưu Khám. Hắn vươn tay ôm lấy Bạc Nữ
vào trong ngực. Bầu ngực mềm mại của cô gái nhỏ nhắn xinh xắn Giang Nam, mặc dù cách một tầng áo xuân, nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tay Lưu
Khám.
Hắn không kiềm chế được cúi đầu xuống hôn lên chiếc cổ
tuyết trắng, tinh tế trơn mềm như ngọc. Thân thể Bạc Nữ thoáng cái cứng
ngắc, theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng có thể nào tránh thoát được
bàn tay lớn của Lưu Khám. Bộ ngực gợi cảm cách quần áo va chạm, làm cho
nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, tứ chi vô lực. Mà Lưu Khám cũng có thể cảm nhận được hai đầu v* cương lên, hắn chạm đến, dục vọng trong lòng
lập tức càng tăng lên.
Hắn ôm lấy Bạc Nữ, cởi từng lớp áo ra. Xuân sam rơi xuống, cơ hồ không có bất kỳ ngăn cản nào, Lưu Khám đứng
dậy, nâng Bạc Nữ lên, ôm chặt lấy bờ eo thon nhỏ nhắn làm cho một tầng
da của Bạc Nữ run rẩy. Trong miệng nàng vốn là một tiếng thét kinh hãi,
chợt phát ra thành một tiếng rên rỉ yếu đuối.
- Xin chủ nhân… hạnh …!
Hạnh, ý chính là “việc kia”, cũng là từ chuyên dụng của người trên đối với hạ nhân.
Lời còn chưa dứt, Lưu Khám đã hôn lên môi Bạc Nữ, quần áo rơi xuống, da thịt kề xát, ngã xuống giường…
Một tiếng yêu kiều, đã mang đến một đêm vô tận gió trăng!
Sáng sớm, Lưu Khám tỉnh lại. Bạc Nữ lười biếng nằm trong lồng ngực hắn, một lọn tóc che trên mặt, mang theo một mạt xuân tình.
Nhìn
kỹ, cô gái trẻ này không phải là rất xinh đẹp, nhưng lại có một vẻ gợi
cảm đặc biệt. Vẻ quyến rũ đặc biệt của nàng, nếu không nhấm nháp, tuyệt
không thể cảm nhận được tư vị mỹ diệu trong đó. Tâm thần Lưu Khám rung
động, ngón tay xẹt qua đường cong lả lướt của Bạc Nữ, đổi lấy một tiếng
rên rỉ mềm mại…
- Quân hầu, có mật báo từ Hàm Dương!
Ngay khi Lưu Khám đang nhiệt huyết sôi trào, ngoài đình viện lại truyền đến một thanh âm giết chết phong tình.
Mật báo Hàm Dương?
Lưu Khám khẽ giật mình, dục vọng lập tức bị đánh tan.
Bạc Nữ cũng tỉnh táo lại, mắc cỡ “ưm” một tiếng, dùng chăn che mặt lại, chỉ lộ ra một áng tóc.
Lưu Khám khẽ hôn một lọn tóc:
- Bạc Nhi, nàng ở lại tĩnh dưỡng một chút, ta đi xử lý chút công vụ… lát nữa ta bảo người tới hầu hạ nàng dậy.
- Đừng!
Bạc Nữ xấu hổ đỏ mặt nhưng nghe Lưu Khám nói vậy vẫn kéo chăn xuống.
- Chủ nhân cứ đi làm việc đi, Bạc Nhi không việc gì, lát nữa tự mình dậy là được.
Nghĩ đến chắc là sợ người khác trông thấy mà xấu hổ rồi… Lưu Khám cười cười xoay người ngồi dậy, nói vọng ra ngoài:
- Lập tức lệnh cho Khoái tiên sinh tới, mật báo đưa đến thư phòng đi.
- Dạ!
Tiếng bước chân xa dần, Lưu Khám cũng mặc quần áo.
Bạc Nữ cố gắng đứng dậy, lông mày không khỏi cau lại, hạ thân không ổn
làm cho nàng ít nhiều có chút khó chịu. Nhưng nàng vẫn dịu dàng hầu Lưu
Khám mặc quần áo. Chỉ là trong quá trình mặc, hai bàn tay to của Lưu
Khám, không biết bao nhiêu lần dính chặt tới bầu ngực nở nang kia.
- Triệu Cao sẽ hạ thủ đối với Chương Hàm?
Trong thư phòng, Lưu Khám xem xong mật báo, không khỏi sửng sốt…