Hình Đồ

Chương 431: Cuộc chiến Lâu Thương (7-8)

Cách Lâu Thương mười dặm về phía tây, có một địa phương tên là sườn Dương Giác.

Bởi vì địa hình ở đây rất giống sừng Sơn Dương, cho nên được gọi tên như vậy. Dốc Dương Giác có độ cao khoảng chừng hơn ba mươi mét, không tính

là cao chót vót, hai bên mọc ra lít nha lít nhít cỏ tranh, đứng ở trên

đỉnh dốc nhìn lại thì thấy một mảnh mênh mông màu trắng như tuyết. Gió

thổi tới, cỏ tranh chập chờn, chập trùng như thủy triều. Cảnh sắc rất là hoành tráng, hoa lau tung bay trên không trung, càng tăng thêm mấy phần tao nhã.

Lưu Khám cưỡi Xích Thố tê phong thú, bên người chỉ mang theo Lưu Cự, không có bất cứ tùy tùng nào đi cùng nữa.

Sau khi chạy khỏi Lâu Thương, hai huynh đệ trực tiếp đi tới Dốc Dương

Giác. Chỉ thấy trên đỉnh dốc dựng một cái tán Hoàng La , đại kỳ quân Sở

đón gió phấp phới. Trần Anh ngồi ở dưới tán, từ trên dốc thoải nhìn

xuống, có lố nha lố nhố khoảng chừng năm, sáu trăm người hầu cận cảnh

giới, vẻ mặt hiện ra sự khẩn trương.

Lưu Khám nhảy xuống xe, nhanh chân đi đến chỗ tán Hoàng La đang che trời kia.

Còn Lưu Cự vẫn ngồi trên xe, ôm Lang Nha bổng nặng trình trịch, không nhúc nhích chút nào.

Khi huynh đệ hai người, mới vừa xuất hiện, trong quân Sở lập tức xuất

hiện xao động. Trong lòng tướng lãnh quân Sở không khỏi run lên.

Hai huynh đệ này thực sự quá mức khoa trương rồi!

Lưu Cự một mình đánh lén quân Sở, Lưu Khám mang theo hai trăm người ngựa đạp nát quân doanh.

Trong quân Sở, đã truyền ra càng ngày càng nhiều tin tức mơ hồ. Nói diện mạo Lưu Cự như Lam Nha, Lưu Khám như ác quỷ có Bạch Long bảo vệ, người

mang Long khí. Hô một tiếng, hù chết tám trăm người, lúc giận dữ, ngàn

cái đầu người rơi xuống đất. . . Thậm chí có cả lời đồn hắn ăn thịt

người sống.

Ai cũng biết là giả, nhưng vẫn một mực tin tưởng điều đó.

Cho tới lúc này Trần Anh không thể không vận dụng quân pháp, giết chết mấy chục người, mới xem như ổn định được quân tâm.

Lưu Khám thủ vững không ra, Hạng Vũ, Trần Anh đối với Lâu Thương cùng đành bó tay toàn tập.

Đúng như Hàn Tín từng phân tích:

- Lưu Khám thủ vững Lâu Thương, nhìn như muốn tử chiến với chúng ta.

Nhưng ta cho rằng, hắn không nghĩ như thế. Lưu Khám tuy là người Tần,

nhưng trên thực tếlại thuộc về hệ mạch của Công Tử Phù Tô. Hiện nay Hồ

Hợi đăng cơ, Tần vương và Phù Tô đều chết khá là quái lạ. . . Lại xem

xét những động tĩnh của Lâu Thương sau khi bị chúng ta bao vây, giống

như chưa hề nghĩ tới chuyện gọi quân Tần tiếp ứng.

Bằng không, khi Doanh Tráng đột kích Huyện Bái, tuy Lâu Thương mới trải

qua đại chiến nhưng vẫn có đầy đủ sức mạnh để đi cứu viện, nhưng sao Lâu Thương lại không có hành động gì? Tại sao vậy chứ? Tín cảm thấy, hắn

không phải là không thể hành động, mà là không muốn hành động. Có thể

Doanh Tráng đối với Lưu Khám, có ơn tri ngộ. Tại sao Lưu Khám không muốn hành động? Nghiên cứu nguyên nhân, chỉ sợ cũng ở xuất phát từ bên trong Doanh thị, tranh đấu ngôi vị hoàng đế.

Hàn Tín chưa hề nói cho bất luận người nào sự tình gì khi hắn ở Lâu Thương.

Nhưng hắn phân tích, xác thực là có đạo lý. . .

Loại người vừa mới gia nhập Sở quân như Hàn Tín, nào có tư cách tham dự

thương thảo kiểu này? Nhưng hắn là ân nhân cứu mạng của Long Thả, mà

Hạng Vũ cùng Long Thả lại thân như huynh đệ. Nên mới dẫn đến chuyện Hàn

Tín rất được coi trọng, trực tiếp đứng vào hàng ngũ thân tín của Hạng

Vũ.

- Hàn huynh đệ, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?

Long Thả nghe mà lại không hiểu được ý tứ của Hàn Tín, không nhịn được lớn tiếng hỏi dò.

Nhưng gã không hiểu, không có nghĩa là người khác cũng không hiểu. Hạng

Vũ, Trần Anh phảng phất như đẩy được đám mây mù ra thấy trời nắng, trợn

to hai mắt.

Trần Anh nói:

- Long Tướng quân, ý Hàn Tư Mã rất đơn giản, thì ra tên Lưu Khám này cũng không phải người lão Tần.

- A?

- Hoặc là, nói hắn không phải người của Doanh Hồ Hợi thì chuẩn xác hơn một ít.

Hàn Tín cười ha ha gật đầu,

- Quân sư nói rất có lý. . . Nếu như ta đoán không sai, như vậy Lưu Khám, quyết không có thể nào cùng ta tử chiến.

Long Thả lại lắc đầu, cười ha hả nói:

- Ta không hiểu.

- Ngu ngốc!

Hạng Vũ mắng:

- Ý của quân sư cùng Hàn Tư Mã là Quảng Võ Quân tuy là người Tần, nhưng

lại bị tên cẩu hoàng đế kia nghi kỵ, không cùng một lòng với Tần cẩu

chúng.

- Không đồng lòng? Nhưng hắn vẫn đang chắn ở trước mặt chúng ta mà?

Trần Anh nói:

- Hắn chắn ở trước mặt chúng ta, là muốn cùng chúng ta đàm phán điều kiện.

Lưu Khám tưởng như đã mọc rễ ở vùng Tứ Thủy này, nhưng trên thực tế cũng chỉ là bèo lục bình trôi trên nước, không hề căn cơ. Bằng không, lúc

đại loạn xảy ra, hắn cũng đã từng mở kho phát thóc, nhưng ngoại trừ

người ở Lâu Thương ra, cũng chẳng có bao nhiêu người đồng ý lưu lại. Hắn ngăn cản chúng ta, là muốn cùng chúng ta đàm phán điều kiện!

Hạng Vũ tính tình kiêu ngạo, đối với người Tần cực kì cừu thị.

Nhưng đối với Lưu Khám, luôn biểu hiển thành ý tôn kính.

- Vị Quảng Võ Quân này, xác thực là có tư cách cùng chúng ta đàm phán điều kiện!

Sau khi trải qua lần phân tích này, Hàn Tín xem như là triệt để lấy được lòng tin của Hạng Vũ. Đồng thời, Hạng Vũ, Trần Anh cũng đình chỉ công

kích Lâu Thương, bí mật quan sát tình thế. Chương Hàm đột nhiên tiến vào phía nam, chiếm lĩnh Tiếu huyện. Trần Anh cùng Hàn Tín lập tức rõ ràng, đây là thủ đoạn của Lưu Khám.

Nếu như Chương Hàm đoạt được Lâu Thương, mấy trăm ngàn nhân mã dưới trướng, là có thể đạt được bổ sung quân dụng đầy đủ.

Chương Hàm hiện tại thiếu cái gì nhất?

Chính là đồ quân nhu và lương thảo. . .

Nếu như đồ quân nhu và lương thảo của Lâu Thương bị Chương Hàm chiếm

được, Sở quân ngay lập tức phải đối mặt với sự đả kích mang tính chất

hủy diệt, rất khó khăn để tiếp tục đặt chân tại đây.

Ngược lại, nếu như Sở quân đạt được đồ quân nhu lương thảo. . .

Trần Anh có niềm tin, trong khoảng thời gian một tháng, sẽ tổ chức được

một nhánh mười mấy vạn đại người, khiến sức mạnh của Sở quân tăng lên

theo cấp số nhân.

Lâu Thương thuộc về ai?

Hiện đã trở thành một cái vấn đề phi thường nghiêm trọng.