Sáng sớm, quân Sở đã dàn hàng khai chiến ở ngoài thành Lâu Thương.
Có điều trong tay quân Sở không phải cầm đao thương búa rìu mà là các túi
vải đựng đầy cát. Cùng với tiếng trống giục giã vang lên, tiếng hò hét
rung trời truyền tới từ doanh trại của quân Sở. Từng đội, từng hàng binh sĩ được sự che chắn của các thanh chèo gỗ đã lao vun vút về phía Lâu
Thương. Bọn chúng ném túi cát trong tay vào trong các kênh nước, sau đó
nhanh chóng rút lui, binh lính đuổi theo tiếp tục lấp kênh.
Lưu Khám đứng trên đầu thành, tay đáp trên chòi nhìn ra xa.
- Xem ra, Trần Anh đã sớm có sự chuẩn bị!
Lý Thành bình tĩnh cười:
- Quân hầu mấy lần chiêu mộ, tên Trần Anh này mặc dù chưa đáp lại nhưng
chắc trong lòng đã có mưu đồ bất chính từ lâu. Đã có ý đồ xấu thì sao có thể không để ý tới tình hình của Lâu Thương chứ? Muốn công phá Lâu
Thương thì nhất định phải lấp bằng các kênh mương giăng đầy ở đây trước. Nếu không các máy móc vũ khí tấn công thành quy mô lớn đều không thể sử dụng. Chả trách y muốn dừng lại ở Từ huyện một ngày.
- Quân hầu, chúng ta có thể tiến công một lần không?
Đồ đồ nhìn đám quân Sở liên tục lấp bằng kênh mương, dần dần tiến tới gần Lâu Thương mà không nhịn được bèn hỏi:
- Chẳng lẽ ngồi nhìn bọn chúng hành động sao?
Lưu Khám không trả lời.
- Đồ đồ, có nhìn thấy mô đất kia không?
Lý Thành chỉ vào gò núi bên cạnh Lâu Thương:
- Trần Anh không phải hạng người lỗ mãng, đã đánh thì nhất định có sự
phòng bị. Ta dám khẳng định, phía sau gò đất ắt có kỵ quân tinh nhuệ của quân Sở đang mai phục, chỉ cần chúng ta dám đột kích vòng vây, quân Sở
sẽ đánh lén.
Đồ đồ nhìn theo tay Lý Thành chỉ.
Mô đất đó
tên là gò đất đỏ, nằm ở khúc rẽ của sông Tuy Thủy. Chỗ đó thế nước phẳng lặng, có bãi cát bằng phẳng, có thể nấp hơn vạn người mai phục mà không lộ một tí dấu vết nào. Lúc này, gò đất đỏ vô cùng yên tĩnh. Nhưng càng
yên tĩnh thì càng có ma. Nếu Lâu Thương xuất kích, quân Sở sẽ đánh lén
từ gò đất đỏ, tất nhiên sẽ đe dọa nghiêm trọng tới Lâu Thương, không thể không đề phòng.
Lưu Khám đột nhiên nói:
- Xem ra, Hạng Tịch đã học được thông minh đấy!
Hắn xoay người, trầm giọng quát:
- Truyền lệnh xuống, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tự tiện xuất kích. Lắp đặt trúc mâu ổn thỏa xong, đợi lệnh của ta.
Trúc Mâu là một loại vũ khí mà trước đây Khổ Hành Giả khi còn ở Lâu Thương đã thiết kế ra dựa trên điều kiện của nơi này.
Nguyên liệu được chọn từ mao trúc mọc um tùm ở vùng Tứ Hồng, bằng khoảng cánh
tay của trẻ em, khoét rỗng lòng tre, sau đó đổ vào một chất lỏng đặc chế và bắn ra từ Đại Hoàng tham liên nỏ được đặt ở đầu thành Lâu Thương.
Mao trúc sau khi bắn trúng mục tiêu sẽ bị gãy nát khiến dịch độc có tác
dụng ăn mòn mãnh liệt văng ra tung tóe, chỉ cần dính phải nó thì da thịt sẽ nhanh chóng bị thối rữa.
Như lời của Lưu Khám nói: Cái này gọi là vũ khí sinh hoá có tính sát thương quy mô lớn.
Trong thành Lâu Thương có riêng một kho dùng để cất giữ vũ khí này, hơn nữa có trọng binh trông coi, bảo vệ nghiêm ngặt.
Quân Sở càng ngày càng gần.
Lúc mới đầu, bọn chúng còn lo rằng Lâu Thương sẽ xuất binh ngăn cản, nhưng
dần dần nhận thấy trên thành Lâu Thương không có chút động tĩnh gì nên
cũng đã yên tâm. Trái lại Trần Anh đứng trên xe, bỗng nhiên cảm thấy một chút bất an. Thành Lâu Thương yên tĩnh, chứng tỏ sự phản kích của bọn
họ sẽ càng mạnh mẽ. Mà cho đến giờ, Lâu Thương cũng không xuất binh, rõ
ràng đã nhìn thấu được sự mai phục của y.
- Thông báo cho Thiếu tướng quân, xin ngài chú ý nhiều hơn, Lâu Thương có thể sẽ có âm ưu!
Lính liên lạc lập tức vâng lời, nhưng chưa đợi gã lên ngựa rời đi thì bỗng
nhiên nghe thấy một hồi trống ầm ầm trên thành Lâu Thương.
Cót kẹt, cót kẹt…
Tiếng rung rung của dây cung không dứt bên tai, mấy trăm thanh mao trúc rời dây cung lao thẳng vào quân Sở đang từ từ tiến vào.
Xuất thủ sao?
Trần Anh khẽ giật mình, khóe miệng nở nụ cười.
Lâu Thương có Đại Hoàng tham liên nỏ, đây là việc trong dự kiến, Trần Anh cũng không thấy kỳ lạ.
Thế nhưng, không đợi nụ cười của y nở ra hoàn toàn đã nghe thấy tiếng một
loạt những tiếng vang bùng bùng bùng liên tiếp, tiếp đến là tiếng thanh
chèo gỗ gãy nát, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương văng vẳng trong không trung. Tầm bắn của Đại Hoàng tham liên nỏ là từ sáu trăm
bước đến tám trăm bước, là vũ khí tốt nhất để phòng ngự những khí giới
tấn công thành quy mô lớn. Nếu Lâu Thương không hành động thì sẽ phải
trơ mắt nhìn các kênh mương vốn làm bình phong bị quân Sở lấp đầy.
Nhưng nếu như công kích, lực sát thương thực tế lại không lớn lắm.
Dù sao, Đại Hoàng tham liên nỏ cũng chỉ là một mũi tên bắn chết một người, Lâu Thương có bao nhiêu mũi tên có thể sử dụng đây?
Nếu tiêu hao quá nhiều mũi tên, khi khí giới tấn công thành tới, lực phòng ngự của Lâu Thương sẽ giảm mạnh.
Nói trắng ra, lấp đầy kênh mương trên thực tế cũng là chiến thuật tiêu hao
của Trần Anh. Tuy nhiên không ngờ, mũi tên của Lâu Thương lại…
Trúc mâu đâm trúng chèo gỗ nên lập tức vỡ vụn ra, dịch độc màu đen bắn tung
trong không trung, một cây mao trúc vỡ ra thì dịch độc ít nhất sẽ bao
trùm lên mười mấy người. Quân Sở không kịp đề phòng, bị chất độc bắn lên người. Lúc ban đầu vẫn chưa để ý lắm, nhưng rất nhanh ở những nơi bị
dịch độc bắn vào trên cơ thể đã xuất hiện thối rữa. Hơn nữa dịch độc
không gay đau nhưng lại cực kỳ ngứa, nghiến người ta lăn lộn trên mặt
đất không dứt, dùng tay cấu véo, chỉ hận không xé nát được da thịt mình… Tiếng khóc gào thê lương khiến Trần Anh hãi hùng khiếp vía.
Bọn Tần chết tiệt, dùng vũ khí quái gì thế?
Trần Anh còn đang ngạc nhiên thì trúc mâu của đợt thứ hai đã bắn ra từ trên lầu thành.
Mất đi sự yểm hộ của chèo gỗ, quân Sở lập tức hoảng loạn, chạy trốn tứ
phía. Hầu hết trúc mâu đã rơi xuống đất đều vỡ tung… dịch độc bắn khắp
nơi làm cho diện tích sát thương tăng lên, gần nghìn quân Sở bị dính
chất độc quằn quại la hét trên mặt đất. Những tên lính chết vì bị trúc
mâu cắm vào còn may mắn hơn rất nhiều, đằng nào cũng đã chết rồi, không
phải chịu nỗi thống khổ như vậy.
Nhìn đám quân Sở nằm lẫn trong máu thịt be bét do chúng gãi ra. Các quân sĩ quân Sở trong trận đều hồn bay phách lạc.
- Ngừng tiến lên, ngừng tiến lên!
Trần Anh hét khàn cả giọng, cùng với tiếng chiêng vang lên, đám quân Sở bị
đánh tan tác, mặt không còn chút máu chạy rút lui về trận địa. Còn binh
tốt quân Sở đang trên chiến trường vẫn còn gào thét, lăn lộn, cào xé
khiến mọi người nhìn mà sợ hãi.
- Xạ thủ, bắn tên!
Trần Anh quả quyết phát ra mệnh lệnh.
Nhưng xạ thủ lại chần chừ:
- Quân sư, bắn phía nào?
- Đám quân sĩ kia…
Trần Anh chỉ tay vào đám quân Sở đang gào khóc thảm thiết trên chiến trường, cắn răng nói:
- Bắn chết hết, bắn chết hết!
- Quân sư, đó là người của ta mà.
- Đương nhiên ta biết là người của mình… nhưng các ngươi muốn nhìn thấy
chúng tiếp tục sống mà chịu tội ở đó, gãi lòi cả ruột ra sao?
Lời nói này khiến các quan tướng xung quanh đều trầm ngâm.
Đúng vậy, nhìn bộ dạng những tên kia, quả là sống phải chịu tội, nhưng bắn chết người của mình…
- Bắn tên!
Trần Anh giận giữ quát”
- Còn không bắn thì đừng trách ta xử lý theo quân lệnh.
Chưởng kỳ quan hít sâu một hơi, lắc lư đại kỳ trong tay.
Xả thủ bắn hàng vạn mũi tên lần lượt giết chết đám quân Sở trên chiến
trường. Tiếng kêu gào dần lắng xuống, nhưng Trần Anh lại cảm nhận rõ
ràng ánh mắt mà các tên lính của mình nhìn y có điều gì đó, sĩ khí theo
đó càng suy giảm tới cực hạn.
Cũng khó trách, trước mặt bao nhiêu người như vậy bắn chết quân mình, rất dễ dẫn đến thù hận.
Mọi người ai cũng rõ đạo lý một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ. Hôm nay đã bắn chết những người đó thì ngày mai liệu có bắn chết mình? Nhưng với
Trần Anh đâu có cách gì khác? Nếu không giết bọn họ thì chỉ thảm trạng
và tiếng gào thét kia cũng đủ để khiến sĩ khí suy yếu.
Lưu Khám nở nụ cười trên thành lầu.
Sau lưng sĩ tốt nhảy cẫng hoan hô, hô to khẩu hiệu: Viêm Hoàng uy vũ, Quân hầu vạn tuế.