Trữ La Sơn!
Đối với Hạng Tịch mà nói, đó cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Từ nhỏ Hạng Tịch vũ dũng nổi danh thiên hạ, trong hai mươi lăm năm, lần
thất bại duy nhất, chính là trận chiến tại Trữ La Sơn với Lưu Khám.
Tuy nói lần kia nhìn như Lưu Khám đang ở thế hạ phong, nhưng trong lòng
Hạng Tịch hiểu rõ, trên khí lực, thực tế là Lưu Khám thắng y. Khiêng
đỉnh và tiếp đỉnh, hoàn toàn là hai khái niệm. Mặc dù là chính Hạng
Tịch, cũng không thể nắm chắc lúc đó có thể tiếp được cái cự đỉnh kia.
Nhưng Lưu Khám lại thực sự tiếp được nó, hơn nữa còn ném trở về, mà Hạng Tịch thì không dám đi đón đỡ, vì vậy liền coi là thua.
Thoáng cái đã ba năm, Hạng Tịch lúc nào cũng nhớ kỹ ngày so đấu đó. Chỉ
là ngày đó đi vội vàng, y cũng không có kịp hỏi thăm danh tự của Lưu
Khám. Về sau Hạng Lương xảy ra chuyện, làm cho Hạng Tịch không thể không rời đi chú ý. Cho nên, mặc dù quân binh của y đến dưới Lâu Thương
thành, y vẫn không biết Quảng Võ quân ở Lâu Thương này chính là địch
nhân ở Trữ La Sơn ngày đó.
Hạng Tịch đến đây như thế nào?
Thì ra đêm qua khi cầu nổi ở Hoài Thủy nổi lên lửa lớn, Hạng Tịch lập
tức ý thức được tình hình không ổn. Nhưng thủy hỏa vô tình, y cũng không còn cách nào khác, đành phải đợi trời sáng, một lần nữa dựng lại cầu
nổi, suất lĩnh đại quân vượt qua Hoài Thủy.
Sau khi thu nạp tàn binh bại tướng, Hạng Tịch mới hỏi thăm tình hình
chiến đấu đêm qua. Nhưng vấn đề là, rất nhiều quân Sở, thậm chí ngay cả
địch nhân là cái dạng gì cũng không nhìn thấy, cho dù có nhắm mắt lại
tưởng tượng, cũng đem sở bộ của Quán Anh nói thành đạp sóng lớn mà đến,
giống như thủy quái thiên binh vô địch dũng mãnh… Nghe vậy thôi, đầu
Hạng Tịch đều chấn động choáng váng.
Nhưng y có một chút rõ ràng, đó chính là Long Thả đã gặp quân Tần phục kích.
Trần Anh là người sớm nhất suất bộ qua sông, sau khi kiểm tra phế tích ở huyện Từ, cười khổ mà nói:
- Tần tướng rất có mưu lược, mấy ngày trước đó đã làm đập chứa nước, khi Long Thả tướng quân nghỉ đêm ở huyện Từ, chính là bị Tần tướng phá đập
mới làm cho y toàn quân bị diệt.
- Long Thả đâu? Hiện nay Long Thả ở nơi nào?
Hạng Tịch cùng Long Thả có thể nói là cùng lớn lên từ nhỏ.
Y cũng không phải là quan tâm đến kết quả của quân Sở như thế nào, mà
chỉ lo lắng an nguy của Long Thả. Nhưng có được câu trả lời, lại làm cho Hạng Tịch bi ai đến cực điểm. Chỉ một mình Từ huyện, liền tươi sống vây mấy ngàn người, ven đường bị hồng thủy trùng kích, chết vô số kể. Về
sau lại gặp quân Tần phục kích, trên toàn bộ chiến trường, còn không
phát hiện một cái thi thể của quân Tần, mà kết quả của Long Thả, có thể
đoán được.
Hạng Tịch nổi trận lôi đình, cũng không nghe Trần Anh khuyên can, thậm
chí ngay cả khi toàn bộ đại quân còn chưa qua sông hết, y liền suất lĩnh tám nghìn bản bộ Tử đệ binh, khí thế hung hăng tới Lâu Thương. Trong
mắt Hạng Tịch, Lưu Khám không đáng để lo lắng, tám nghìn Tử đệ binh tất
nhiên có thể dễ dàng đánh được Lâu Thương.
Thế nhưng khi tiến đến dưới thành Lâu Thương, Hạng Tịch liền choáng
váng! Lâu Thương này, đây đâu phải là một trấn nhỏ, rõ ràng chính là một cái xác rùa đen. Tường thành cao dày, Hạng Tịch thậm chí còn chưa từng
nhìn thấy cách xây thành như thế, cho dù là Ngô huyện thuộc trị sở của
Hội Kê cũng không so được với tường thành ở Lâu Thương. Hơn nữa, không
giống với cách xây dựng thành thị thông thường, hai trắc bảo ở hai bên,
khiến cho phía công kích bị thu nhỏ hơn một nửa.
Một khi phát động công kích, sĩ tốt công thành sẽ bị ba mặt thụ địch.
Công kích Trắc bảo trước, mặt công kích quá nhỏ, căn bản không thể bày
trận; nếu muốn công kích chủ thành trước, liền phải đối mặt với giáp
công là Trắc bảo hai bên. Hơn nữa ngoài thành Lâu Thương, kênh mương
ngang dọc, đại hình khí giới công thành cũng không cách nào ngay lập tức sử dụng. Nếu muốn sử dụng khí giới công thành, trước tiên phải lấp đầy
những kênh mương này, nhưng làm như vậy, việc công thành sẽ phải kéo dài thời gian.
Tên đáng chết nào lại thiết kế nên thành trấn như vậy?
Hạng Tịch không có cách nào, đành phải triển khai trận thế, dưới thành
phóng ngựa khiêu chiến. Lúc nghe được giọng nói của Lưu Khám, Hạng Tịch
cảm giác có chút quen tai, nhưng vừa nghe thấy ba chữ Trữ La Sơn, y liền lập tức nhớ tới Lưu Khám.
- Thì ra là ngươi!
Hạng Tịch ghìm ngựa, ngẩng đầu nhìn lên trên thành.
Lúc này, mặt trời chiều đã ngả về tây, theo góc nhìn của Hạng Tịch, đúng lúc là đón những tia nắng còn sót lại của trời chiều. Trong ánh chiều
tà, một thân ảnh hùng vĩ như lão Bi đang đứng thẳng trên trạm giữ thành. Nhìn không rõ lắm gương mặt nhưng dáng người dưới ráng chiều kia, lại
làm cho trong lòng Hạng Tịch run lên.
Trần Anh không hề cường điệu, xem ra Lâu Thương này chỉ sợ là không dễ đánh!
- Hán tử, ngươi chính là thủ tướng Lâu Thương?
Hạng Tịch ngoài dự đoán của mọi người, không gọi ầm lên “Tần cẩu” nữa. Y là người cao ngạo, đối với đối thủ không chịu nổi một kích, tuyệt sẽ
không nói đến tôn trọng. Nhưng là đối với những người vũ dũng, lại đặc
biệt tôn trọng, huống chi, Lưu Khám với y cũng là sàn sàn không phân
biệt thắng bại.
- Mỗ gia là Bắc Quảng Võ quân của Đại Tần, Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám.
Lưu Khám ở trên thành đầu, mỉm cười chắp tay:
- Hạng Tịch, ta và ngươi đều vì chủ mình, thì không nên nói đến cái gì
xã giao… Ngươi muốn đánh, mỗ gia phụng bồi đến cùng. Năm đó ở Trữ La Sơn không phân thắng bại, hôm nay chúng ta ở Lâu Thương này nhất quyết sinh tử một trận. Nhưng vì ngươi đường xa vừa đến, chắc là cũng mệt, mỗ gia
cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cho ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày
mai giờ mẹo, chúng ta quyết một trận tử chiến. Như thế nào?
Những lời này, giống như là lớn tiếng dọa người.
Ngươi không phải tự hào vũ dũng sao? Ta liền cùng ngươi đấu một trận, hơn nữa, tuyệt không chiếm tiện nghi của ngươi.
Những lời này nói ra, quân Sở dưới thành một đám đều biến sắc mặt. Từ
xưa, anh hùng trọng anh hùng, người Sở hiếu chiến, kính nể nhất cũng là
nhân vật vũ dũng. Hôm nay những lời này của Lưu Khám, càng làm một đám
sinh lòng thiện cảm, đội hình tề chỉnh xuất hiện một tia toán loạn.
Trên sử sách nói, Hạng Tịch không thích đọc binh pháp. Nhưng người không thông binh pháp sao có thể trở thành Tây Sở Bá Vương danh tiếng.
Hạng Tịch thoáng cái nhìn ra ý đồ của Lưu Khám, tên này là muốn làm loạn quân tâm của ta đây! Đừng có thấy hắn nói dễ nghe như vậy, không thèm
chiếm tiện nghi của ta ư! Có câu nói “Một cỗ tác khí, lần thứ hai thì
suy, lần thứ ba thì kiệt”… Hắn càng lộ ra đại độ như vậy, những binh sĩ
của ta đây nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sĩ khí sẽ yếu đi. Cho nên,
không thể cúi đầu trước hắn, chỉ có cùng hắn chiến một trận, mới có thể
hiển lộ ta uy phong của Hạng Tịch ta.
- Lưu Khám, đừng có lẻo mép!
Hạng Tịch cưỡi ngựa xoay quanh chỉ tay lên thành đầu nói:
- Là anh hùng, hiện tại có dám đánh với ta một trận?
- Ha!
Lưu Khám cười to nói:
- Vốn không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi lại không biết tốt
xấu. Ngươi muốn chiến thì chiến… Hạng Tịch, đợi ta lấy mạng chó của
ngươi!
Ngươi muốn chiến, thì ta chiến!
Sau chữ này vừa ra khỏi miệng, trên đầu thành Lâu Thương đã có tiếng nổ lớn, làm cho người người nhiệt huyết sôi trào.
Hạng Tịch càng giận tím mặt, Lưu Khám này miệng lưỡi bén nhọn, đem những lời vốn là y nói, liền đoạt nói trước, thật sự là đáng hận!
Chỉ trong chốc lát, trong thành Lâu Thương truyền đến âm thanh hào giác chỉ quân Tần mới có.
Âm thanh cứng cáp hùng hồn, kích động cả không trung. Cửa thành vừa mở
rộng ra, Lưu Khám cưỡi Xích Thố nhanh như chớp lao ra khỏi thành.
Chỉ thấy hắn, đỉnh đầu đỏ thẫm túi ngao, chiến bào đỏ như lửa trên thân
thể. Áo trong thiết kế thành hai vạt, đai lưng bên hông, tay mang Xích
kỳ, hào quang lóa sáng. Phía chuôi Xích kỳ, cuốn một sợi gai màu đỏ, để
phòng ngừa bàn tay ra mồ hôi, xuất hiện tình huống trơn tuột, mặt trên
chạm đầu hổ, tua kỳ tung bay, phảng phất giống như một đám lửa đang
thiêu đốt.
Xích Thố bên dưới, ầm ĩ hí dài.
Lông mày Hạng Tịch nhíu lại, không ngờ tên này lại có con ngựa tốt như thế?
Ngựa Ô Truy của y cũng là lương câu Đại Uyên, trong vạn con mới chọn
được một con, nhưng ngựa Xích Thố của Lưu Khám cũng không kém chút nào
so với Ô Truy của y. Nhìn binh khí kia thì chưa bao giờ thấy, nhưng phàm là người dùng loại binh khí kỳ lạ này, tất nhiên là sẽ có những chiêu
số bất thường, cần phải cẩn thận.
Lưu Khám cùng Hạng Tịch ở trước trận, ghìm chặt ngựa, dò xét lẫn nhau.
- Hán tử kia, có dám cùng ta đánh cược?
Lưu Khám khẽ giật mình:
- Đánh cược cái gì?
- Nếu ta thua, không đánh một cọng cây ngọn cỏ của Lâu Thương ngươi; nếu ngươi thua, để lại Lâu Thương, ta cũng không làm khó dễ ngươi.
Không biết ngươi có phải là hảo hán thật sự, có dám cùng ta đánh cược không?
Lưu Khám nhìn Hạng Tịch giống như đang nhìn thấy quái vật, sau một lúc lâu đột nhiên cười to:
- Hạng Vũ, không ngờ ngươi cũng là một người lãnh binh chiến đấu, lại có thể nói ra những câu ngây thơ như vậy? Ngươi là người Sở, ta là tướng
Tần. Giữa ta và ngươi, sớm đã là không chết không ngừng, lại đánh cược
cái gì chứ?
Hạng Vũ, ngươi cho rằng hành quân chiến tranh này, là trò chơi trẻ con sao?
Trước khỏi cần nói, ngươi không nhờ đồ quân nhu của Lâu Thương cứu trợ,
thì làm cách nào công thành đoạt đất? Nếu ta mất đi Lâu Thương, chẳng
phải là bó tay chịu trói sao?
Vốn tưởng rằng ngươi một đường giết tới, ít nhiều cũng là một nhân vật,
nào biết lại nói ra được mấy câu trẻ con đó, thật là làm cho ta cười
chết mất!
Hạng Tịch bị nói vậy, mặt mũi đỏ bừng, trong lòng càng là giận dữ không thôi.
- Lưu Khám tặc tử, ta nể ngươi cũng là một nhân vật, mới cùng ngươi đánh cược, lại không nghĩ ngươi là kẻ không biết tốt xấu, thật sự là đáng
hận đáng giận a… Lưu Khám, để mạng lại!
Hạng Tịch thẹn quá hóa giận, thúc ngựa múa kích xông về phía Lưu Khám.
Lưu Khám nhấc bàn để chân thúc vào bụng Xích Thố, chỉ nghe Xích Thố hí
một tiếng thật dài, liền vọt tới chỗ Hạng Vũ. Nói thì chậm nhưng xảy ra
thì nhanh, hai con ngựa đều là bảo mã lương câu một trong vạn con liền
lập tức đối mặt. Đại kích của Hạng Tịch một chiêu Ngọc đái triền yêu,
liền cuốn về phía Lưu Khám. Lưu Khám cũng không yếu thế, Xích kỳ trong
tay quay tròn, hướng ra phía ngoài, keng một tiếng, kỳ kích giao nhau,
âm thanh chát chúa.
Khí lực của tên này so với hồi ở Trữ La Sơn tăng lên không ít!
Vừa giao thủ một cái Lưu Khám đã biết Hạng Vũ này khi giận lên, cũng
tương đương với mình. Lập tức cũng không chậm trễ, lúc hai ngựa sát
thân, đột nhiên chặt nghiêng một kích. Hạng Tịch tay mắt lanh lẹ, một
thức Tô Tần bối kiếm, Bàn long kích chuyển một cái, lướt ngang qua đầu
vai, đánh bật Xích kỳ ra.
Người giao phong, ngựa cũng không chịu yếu thế.
Bất kể là Xích Thố hay Ô Truy đều thuộc thế hệ tính tình kiêu căng, sao
lại để cho đối phương trước mặt ngang ngược càn rỡ? Lưu Khám cùng Hạng
Vũ đang giao phong trên ngựa, hai ngựa cũng không ngừng động tác, đá đạp cắn xé, đánh bụng quất đuôi… trong khoảnh khắc trên chiến trường khó
hòa giải, không phân thắng bại.
Người hai bên xem cuộc chiến, chỉ thấy hoa cả mắt.
Trên thành đầu, Thúc Tôn Thông thét lên ra lệnh:
- Nổi trống, trợ uy cho Quân hầu!
Mấy trăm mặt trống trận, rầm rầm gõ vang. Tiếng trống chủ thành vang
lên, trống trận hai bên cũng đồng thanh. Mà quân Sở thì phất cờ hò reo,
không ngừng dùng binh khí mà gõ, cổ vũ cho Hạng Vũ. Tiếng trống trận gào thét quanh quẩn trên chiến trường, làm cho mỗi người sôi trào nhiệt
huyết. Bất tri bất giác, hai người đã giao chiến hơn trăm hiệp, sắc trời cũng dần tối xuống, trăng sáng nhô lên cao.
Hạng Vũ càng đánh càng cao hứng, nhảy ra ngoài vòng tròn, lạnh lùng quát:
- Lưu Khám, có dám đánh đêm?
Lưu Khám cười nói:
- Có gì không dám?
Trong lúc nói chuyện, trong thành lâu và chiến trận, đều sáng lên ánh
đuốc, làm chiến trường sáng trưng. Lưu Khám và Hạng Vũ lại đánh tới, lúc này đây, hai bên đều nỗ lực hơn nhiều. Xích kỳ của Lưu Khám càng múa
càng nhanh, như một vòng hồ quang chém về phía Hạng Vũ; mà Bàn Long kích trong tay Hạng Vũ cũng càng múa càng nhanh, bổ, đâm, quét… chiêu chiêu
đều giấu diếm sát cơ.
Lại đánh hơn trăm hiệp, Hạng Vũ có chút không chịu nổi!
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc y ở đây giao thủ, nhất định phải dùng hai
chân kẹp chặt chiến mã mới có thể ngồi vững vàng mà phát lực; mà Xích
Thố được trang bị bàn đạp, tương đối mà nói, Lưu Khám đã chiếm được ưu
thế. Đặc biệt là đánh đến cuối cùng, lực đạo Xích kỳ của Lưu Khám càng
tới càng mạnh mẽ.
Tên này sao lại hung hãn như vậy?
Hạng Tịch tự nhận mình cũng đủ dũng mãnh rồi, thật không nghĩ đến lại
gặp một nhân vật so với y còn hung hãn hơn. Thời gian dần trôi qua,
chiêu số đã bắt đầu toán loạn.
Đúng lúc này, một viên đại tướng trong quân Sở ở dưới cờ yên lặng lấy ra cung tiễn.
Trên chiến trường, Lưu Khám cùng Hạng Vũ vừa thúc ngựa mà qua, trong
khoảnh khắc đang định quay đầu ngựa lại để tái chiến, chợt nghe tiếng
dây cung vang lên, một đạo kình phong đánh úp từ phía sau tới. Hắn theo
bản năng vụt nghiêng người, nào biết mũi tên kia rất mạnh, găm thẳng vào đầu vai Lưu Khám.
- A!
Lưu Khám không khỏi quát to một tiếng, thúc ngựa đi.
Mà Hạng Tịch lại bất ngờ không hiểu, y còn chưa rõ ràng một mũi tên kia đến từ đâu.
- Thằng nhãi Hạng Vũ, lại dám lừa gạt, không phải là anh hùng!
Hạng Tịch tuy căm tức bộ hạ nhiều chuyện, nhưng vừa rồi y quả thực rơi
vào thế hạ phong. Nếu không có mũi tên kia, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Hơn nữa, trên chiến trường, nào có nhiều quy củ?
Nghĩ tới đây, Hạng Tịch cũng không thèm hỏi xem đến tột cùng là ai bắn lén, giơ cao kích, lạnh lùng quát:
- Binh sĩ ba quân, theo ta xông lên!
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong thành Lâu Thương truyền ra hai tiếng quát to:
- Thằng nhãi Hạng Vũ, lại dám dùng ám tiễn đả thương người… chạy đâu, Quý Bố, Chung Ly Muộitới đây!
Cửa thành Trắc bảo mở rộng, hai đội nhân mã từ trong thành giết đi ra, cùng quân Sở hỗn chiến với nhau.
Hai người Quý Bố và Chung Ly Muội song chiến Hạng Tịch, nếu thực đọ sức, cho dù là Quý Bố và Chung Ly Muội liên thủ, vẫn chênh lệch so với Hạng
Tịch một bậc. Nhưng dù sao ác đấu với Lưu Khám mấy trăm hiệp, giờ khắc
này, Hạng Tịch đã sớm rơi vào tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi.
Hơn nữa lúc nãy thắng không anh hùng, lúc này Hạng Tịch đang cảm thấy
xấu hổ, lập tức đánh dứ một chiêu bức lui Quý Bố và Chung Ly Muội, rồi
suất bộ lui lại.
Hai người Quý Bố cũng không truy kích, vốn chỉ là tới cứu giúp Lưu Khám mà thôi.
Hai người suất bộ, che lấy Lưu Khám lui về trong thành Lâu Thương. Vào
tới cửa thành, đã thấy đám người Thúc Tôn Thông vội vã tiến lên nghênh
đón:
- Quân hầu, không có việc gì chứ?
Lưu Khám trở tay, chặt đứt mũi tên, rồi sau đó cắn chặt răng, tay vừa ra lực, “phốc” cái rút mũi tên ra, máu tươi bắn tung lên người Thúc Tôn
Thông.
Tự có quân y vội vàng tiến lên, đem kim sang dược bôi lên vết thương của Lưu Khám, băng bó lại luôn. Thấy Lưu Khám anh dũng như vậy, trong Lâu
Thương thành lập tức vang lên tiếng hoan hô:
- Tướng quân uy vũ, tướng quân uy vũ! ban long hoi uy vũ!
Sắc mặt Lưu Khám có vẻ hơi tái nhợt, nhưng chuyện trò vui vẻ như cũ.
Hắn cũng không về nghỉ ngơi, mà suất bộ lên thành đầu, Xích kỳ trong tay chỉ về phía quân sở đang chậm rã thối lui, lạnh lùng quát:
- Hạng Vũ, bọn chuột nhắt dùng ám tiễn làm thương người, thật làm giảm
uy danh của tổ phụ ngươi. Hôm nay Lưu mỗ không chết, ngày sau chắc chắn
lấy đầu trên cổ ngươi!
- Lấy đầu trên cổ ngươi!
Quân sĩ trên thành đầu, đồng thanh hô lên.
Ngoài dự đoán của mọi người, quân Sở lại lặng ngắt như tờ.
Lưu Khám cười nói:
- Mặc dù ta trúng một mũi tên, nhưng lực sát thương đối với quân Sở còn
hại hơn nhiều so với thương thế của ta. Theo ta thấy, quân Sở lần này
lui binh, sĩ khí tất nhiên sẽ hạ xuống.