Lúc trở lại
phòng mình, đã sắp tới giờ dần rồi. Đầu Lưu Khám chìm vào mê man, có
chút chết lặng. Ngay vừa rồi, trong chốc lát bi, trong chốc lát vui,
trong chốc lát kinh ngạc, trong chốc lát sợ hãi. Tình cảm này thay đổi
rất nhanh, dù là người có thần kinh kiên cường cũng sẽ mệt mỏi.
Lữ Tu còn chưa ngủ, đốt đèn đọc sách. Lưu Khám vào phòng, nàng liền vội vàng đứng dậy, tiến lên giúp Lưu Khám cởi xuống đại bào.
- Đã trễ thế này bà bà còn tìm huynh, xảy ra chuyện gì vậy?
Lữ Tu nghi hoặc nhìn Lưu Khám, nhẹ giọng dò hỏi:
- Mấy ngày nay muội cảm thấy tẩu tẩu có chút kỳ lạ, lúc nhìn thấy muội
có vẻ rất sợ, thậm chí cũng ít trò chuyện… Có phải đã xảy ra chuyện gì
hay không? Bà bà tìm huynh có liên quan đến chuyện này không?
Lưu Khám không thể không tán thưởng, Lữ Tu là một nữ nhân rất thông tuệ. So với tỷ tỷ của nàng, Lữ Tu thiếu đi một phần đại khí, nhưng mà nhiều
hơn một chút tinh tế tỉ mỉ. Trong tính cách, không giống Lữ Trĩ cường
ngạnh, nhưng vẫn giống vậy là khôn khéo hơn người. Chỉ từ một điểm rất
nhỏ, có thể nhìn thấu vấn đề, thật là một hiền nội trợ hiếm có.
Lưu Khám ngồi trên giường, hít sâu một hơi để cho đầu óc đang chìm vào trong mê man thanh tỉnh hơn một chút.
- Chỉ là một chút chuyện nhà mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì… Tần đã ngủ chưa?
Lữ Tu nhịn không được cười nói:
- Hunh không thấy giờ là giờ nào sao, Tần đã sớm đi ngủ rồi, nhưng nó
không ngủ trong phòng, mà sang ngủ cùng Công thúc tiên sinh bên kia… Đứa con này của huynh nha, rất được Công thúc tiên sinh yêu quý, hận không
thể đem nó giữ lại bên người thôi.
Lưu Khám khẽ giật mình, chợt lắc đầu, nở nụ cười.
Hoàn toàn chính xác, trong thời gian này, hắn rất ít để ý đến tình hình
của Lưu Tần. Từ khi bái Công Thúc Liêu làm môn hạ, Lưu Khám rất ít hỏi
han đến. Một mặt vì hắn thực sự bề bộn nhiều việc, mặt khác thì là do
rất tín nhiệm và tôn kíđối với Công Thúc Liêunh. Bái người ta làm thầy,
lại cách ba năm ngày hỏi thăm, chẳng phải là không tin tưởng đối với
người tađó sao? Công Thúc Liêu là loại người nào chứ! Đó chính là Úy
Liêu đại danh đỉnh đỉnh của hậu thế a.
- Cũng tốt, đi theo Công Thúc tiên sinh có thể học được nhiều thứ, như vậy ta cũng yên tâm…
Lưu Khám nói chuyện, cũng nằm lên giường. Lữ Tu nằm trong lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, hai tay không tự chủ được ôm chặt Lưu
Khám. Hồi lâu, nàng đột nhiên hỏi:
- A Khám, lúc này… chúng ta có thể thắng sao? Nghe nói quân Sở… rất mạnh mẽ uy vũ!
- Những đối thủ mạnh hơn quân Sở ta cũng đã gặp rồi, đến nay chưa bại
lần nào. A Tu yên tâm, quân Sở đừng mơ tưởng công phá được Lâu Thương
thành của ta.
Lưu Khám nhẹ giọng trả lời, vuốt ve tóc mềm của Lữ Tu. Hắn đang an ủi Lữ Tu, chẳng phải cũng gia tăng niềm tin cho mình sao? Trong lòng hắn hiểu rõ, đối thủ lúc này đây không giống bình thường. Tây Sở Bá Vương, Thiên cổ đệ nhất mãnh tướng. Sở Bá Vương, thanh danh ở hậu thế có thể nói là
vang dội đến cực điểm, Lưu Khám có thể nào không lo lắng được?
Lữ Tu trầm mặc một lát, xoay người bật ngồi dậy.
- Xem trí nhớ của muội này, suýt nữa đã quên đại sự rồi…
Nàng đứng dậy, tiến đến bên cạnh thư án, mang từ trong đống công văn một quyển đưa cho Lưu Khám.
- Lúc huynh ở chỗ bà bà, Bành thành truyền văn kiện khẩn đến.
- Hả?
Lưu Khám cũng bật ngồi dậy, đưa tay tiếp nhận công văn:
- Tình hình như thế nào?
- Muội còn chưa kịp xem.
Lưu Khám đem công văn để bên cạnh mình trước, hai tay xoa bóp khuôn mặt
để cho mình tỉnh táo một chút. Tinh thần hắn tỉnh táo hơn, cầm lấy công
văn mở ra. Lữ Tu cầm lấy cây đèn đứng sau lưng Lưu Khám, cùng hắn đọc
công văn.
Lữ Tu biết rõ, Lưu Khám những ngày này vẫn chờ chiến báo từ huyện Bái.
Theo lý mà nói, Lưu Khám cũng không cấm nàng tham dự chính sự, dù sao
nhiều khi, Lưu Khám bận quá, cũng cần nàng giúp đỡ. Nhưng nếu là chuyện
lớn, Lữ Tu sẽ không dễ dàng làm chủ. Càng về sau, công văn quan trọng
nàng sẽ để cho Lưu Khám xem trước, nếu Lưu Khám hỏi hàng, thương lượng…
nàng mới phát biểu ý kiến.
- Được, thật sự là quá tốt rồi!
Lưu Khám xem xong chiến báo, lên tiếng khen.
Thì ra, sau khi Lưu Bang xuất binh phục kích Tư Mã Di, Ngô Thần đột
nhiên làm khó dễ, phối hợp với một số nhân mã tại huyện Bái, đem huyện
Bái nắm trong lòng bàn tay. Về sau, y nhanh chóng cũng Lữ Thích Chi và
Nhâm Ngao hội hợp, từ huyện Bái xuất ra binh phù lệnh tiễn, trước sau
đều điều Hạ Hầu Anh ở huyện Lưu, Chu Bột ở Bành thành đến huyện thành.
Lữ Thích Chi và Nhâm Ngao phân binh đột ngột tiến công, thừa dịp Bành
thành, huyện Lưu binh lực hư không, một lần hành động là phá được. Hơn
nữa Lữ Thích Chi ở trong huyện Lưu phục kích Hạ Hầu Anh, cũng bắt sống
Tiêu Hà.
Khi Lưu Bang nhận được tin tức, lúc đó liền suất bộ ý đồ phản công huyện Bái. Ngô Thần thủ vững thành trì, Lữ Thích Chi dẫn binh đánh lén từ
phía sau, khiến Lưu Bang đại bại. Sau đó Lưu Bang suất lĩnh tàn quân
chạy tới Bành thành cùng Chu Bột tụ hợp, ý đồ đoạt lại Bành Thành. Dù
sao không có trong tay khí giới công thành, Nhâm Ngao cũng nhiều kinh
nghiệm sa trường, thủ vững không ra. Lưu Bang cường công ở Bành thành
nửa ngày, không được đành phải lui lại.
Từ đó, con đường lênn phía bắc của Lưu Khám, trên cơ bản là thông suốt.
Nhưng thư này là Lục Giả viết, trong những hàng chữ này, Lục Giả cũng lộ ra không phải là vô cùng lạc quan. Trong thư y nhắc nhở Lưu Khám, tuy
đã cướp được Bành thành, Phái huyện, nhưn trên thực tế lực lượng của Lưu Khám cũng chưa đủ mức, đem các thành trấn này khống chế trong tay.
Hiện nay quận Tứ Thủy mấy mặt thụ địch, bất kể là Chương Hàm ở Tuy
Dương, hay là Trần Binh ở Trần quận, Hạng Lương đang vận sức chờ phát
động, cũng sẽ không để Lưu Khám tùy ý nắm Tứ Thủy trong tay. Hơn nữa,
chính diện Lâu Thương cũng đã tao ngộ quân địch, Lưu Bang mặc dù đã mất
đi ba huyện, nhưng rắn chết vẫn còn nọc, không thể không đề phòng.
Đặc biệt là trong tay Hạng Lương đang nắm giữ hơn mười vạn đại quân, tùy thời đều có thể đoạt lại huyện Trần, tiến binh vào Tứ Thủy. Cho nên sau này, Lưu Khám nhất định phải đưa ra kế liên hoàn, không chỉ là tạo mối
quan hệ cùng Ninh Lăng quân nước Ngụy, còn phải cùng Chương Hàm ở Tuy
Dương, Vương Khác ở Tiết quận liên hợp. Chỉ có dùng kế liên hoàn này Lâu Thương mới có thể miễn đi nỗi lo về sau.
Lục Giả phân tích rất thấu triệt, thậm chí đem cả ưu khuyết điểm đều ghi ra hết.
Hơn chục nghìn chữ rành mạch làm cho Lưu Khám cảm thấy hiểu ra. Lưu Khám kiếp trước mặc dù xuất thân từ quân nhân thế gia, nhưng dù sao cũng
chưa có chân chính tới chiến trường. Huống hồ, chiến lược quân sự ở hậu
thế cùng mưu lược binh pháp thời Tần Hán, tuy có thể mạch lạc tìm ra,
nhưng cuối cùng vẫn có nhiều khác biệt. Mặc dù Lưu Khám có đọc qua nhiều binh thư, nhưng đi tới thời đại này, cũng xem qua bản hoàn chỉnh “Úy
Liêu tử”, Thương quân tàn thiên. Thậm chí, hắn luân phiên dụng kế ở Bắc
Cương, kịch chiến cùng Hung Nô, nói hắn không hiểu mưu lược, thật là có
chút không phải.
Sau đó, mưu lược của Lưu Khám đại đa số đều dừng ở mặt chiến thuật. Ở
cách nhìn đại cục, hắn có thể dựa vào biết trước tất cả mà có được lợi
thế. Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là vô cùng bạc nhược yếu kém. Đặc biệt
là ở vào tình huống như hiện nay, toàn bộ lịch sử có lẽ đã trở nên khó
bề phân biệt. Rất nhiều chuyện đã xảy ra biến hóa, làm cho những điều
Lưu Khám biết trước triệt để mất đi tác dụng. Kết quả là, hắn bức thiết
cần đề cao cái nhìn đại cục của mình. Phong thư này của Lục Giả, không
nghi ngờ là đã mở ra cho Lưu Khám một cánh cửa lớn… Trí tuệ của cổ nhân, quả thực là sâu như biển. Kế sách hợp tung liên hoàn, đối với Lưu Khám
có thể nói là như sấm bên tai, nhưng đến khi sử dụng, mới phát hiện, mỗi phương diện đều bao hàm rất nhiều học thức.