Hai người Lý Tất, Lạc Giáp nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, liên tục gật đầu nói:
- Lão Quán, chủ ý này rất hay, liền theo lời ngươi nói.
- Nhưng là, hai vị ca ca nhớ kỹ, tuyệt đối không thể ở lâu.
Sau khi phá hủy xong cầu, cần lập tức bỏ chạy… Sở quân bị mất đường lui, tất nhiên sẽ tới chỗ giao hội giữa Tứ Thủy và Hoài Thủy.
Nơi đó là một mảnh bình nguyên, hai vị ca ca có thể mai phục ở đó, nhưng trước hừng đông, các ngươi nhất định phải rút lui khỏi chiến trường,
đến tụ hội với ta.
Năm đó khi ở Vĩnh Chính Nguyên, Quán Anh còn là một tiểu tử lỗ mãng.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt, tiểu tử lỗ mãng ngày xưa đã biết xem xét
thời thế, sử dụng mưu kế rồi. Lý Tất, Lạc Giáp âm thầm cảm thán trong
lòng, lần này dưới trướng Lâu Thương, thật là ngọa hổ tàng long. Tuy
hiện nay binh mã không nhiều lắm, nhưng không gian phát triển quả thực
rất lớn.
Hai người chắp tay hành lễ, thúc ngựa suất lĩnh kỵ quân bản bộ, nhanh chóng rời đi.
Thời gian cứ như vậy từng chút trôi qua.
Quán Anh nhìn nước sông Hoài Thủy, thỏa mãn gật gật đầu.
Tại đây đúng là chỗ ngoặt của Hoài Thủy, mặt sông rất hẹp, hơn nữa nước
sông cũng chảy xiết, lại thêm băng tuyết đang tan, đúng lúc mùa lũ hàng
năm khi xuân đến. Nước rất lớn, cũng vô cùng mãnh liệt. Từ ba ngày
trước, Quán Anh phái người bí mật dựng đập chứa nước ở chỗ này, sau đó
mới tới bàn giao với Tương Cường. Thậm chí ngay cả Tương Cường cũng
không biết Quán Anh đã dựng xong một cái bẫy lớn trên sông Hoài Thủy.
Quán Anh nhớ kỹ, trước khi lên đường, Lưu Khám đã kéo tay y, dặn dò thật kỹ.
- Lão Quán, ta và ngươi quen biết đã mười năm. Trong mười năm này chúng
ta cùng nhau ra sống vào chết, trải qua rất nhiều chuyện. Nếu như nói, ở trong Lâu Thương thành ta tin tưởng ai nhất mà nói, thì ngoài ngươi ra
không còn chọn được người nào khác. Nhiệm vụ lần này của ngươi rất nặng
nề, cho nên ta cũng lo lắng hơn.
- Quân hầu, ta…
- Lão Quán, ngươi hãy nghe ta nói. Ngươi tính tình thô mãng, có đôi khi
rất hay kích động, những năm gần đây, khổ học kỵ chiến binh pháp của Tần Khai tướng quân, ta vô cùng vui mừng. Những lời khác ta không nói nữa,
ngươi đọc binh thư nhiều năm như vậy, biết được kẻ làm tướng, trí tín
nhân dũng nghiêm, đây là năm điều luôn cần phải nhớ kỹ trong lòng. Mà
trong năm cần này, trí đứng đầu… Tĩnh mà sinh định, định mà sinh tuệ,
xin ngươi hãy nhớ kỹ.
Quán Anh nhìn nước sông đang tăng lên không ngừng, khẽ nói:
- Khám huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, Quán Anh tuyệt sẽ không làm ngươi thất vọng.
- Tướng quân, đã qua giở sửu, có phải nên động thủ rồi không?
Quán Anh gật gật đầu, giơ tay lên quát:
- Truyền mệnh lệnh của ta, phá đê phóng nước!
Oanh! Một tiếng thiên băng sụp đổ, quanh quẩn trong trời đêm.
Từ trong huyện thành, Long Thả đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, hô lên, tay vịn bội kiếm, lạnh lùng quát:
- Là tiếng gì? Là tiếng gì?
Thân binh cũng không biết động tĩnh bất thình lình này là chuyện gì đã xảy ra.
Long Thả vội vàng chạy ra khỏi đại trướng, xoay người nhảy lên chiến mã, nhanh như chớp xông lên thành tường bị tàn phá, nhìn hướng về phía xa.
Từ trên đường chân trời, xuất hiện một đường màu trắng. Trong bóng đêm,
đường màu trắng này càng ngày càng gần, tiếng gầm gừ phát ra như vạn mã
lao nhanh, ầm ầm đinh tai nhức óc đang dần dần trôi tới gần.
Long Thả sinh sống ở Hội Kê một thời gian ngắn, đã từng quan sát đại
triều trên sông Tiền Đường, thấy tình hình như vậy, mới phản ứng lại, y
hoảng sợ không thôi, vội vàng la lớn:
- Chạy mau, chạy mau… Hoài Thủy vỡ đê, là Hoài Thủy vỡ đê!
Lời còn chưa dứt, Long Thả đã quay đầu ngựa, từ trên thành lâu đi xuống. Cũng không kịp chỉ huy sĩ tốt dưới trướng, y giơ roi thúc ngựa hướng
phía cửa thành bên kia phóng đi, vừa chạy vừa hô to:
- Các huynh đệ, theo ta chạy mau, Hoài Thủy vỡ đê!
Vừa chạy ra khỏi cửa thành, chợt nghe tiếng nổ ầm ầm sau lưng. Một bên
thành lâu khác, hồng thủy đang cuộn trào mãnh liệt đã ầm ầm đổ xuống.
Tường thành huyện Từ đã trải qua nhiều lần nước Hoài Thủy dâng lên, sớm
đã không chịu nổi gánh nặng. Tuy Tương Cường sau khi tiếp nhận đã sửa
chữa nhất định, nhưng căn cơ này đã hư mất, bị hồng thủy xông lên, lập
tức sụp đổ. Đá xung quanh lập tức đổ xuống, càng làm cho sĩ tốt quân Sở
chết càng nhiều…
- Tướng quân, lui về hướng cầu nổi!
Long Thả vừa thúc ngựa vừa đáp lại:
- Không được, không còn kịp rồi! ta nhớ phía trước có ngọn đồi, đi lên đó trước, tránh hồng thủy đã!
Y xua ngựa lên trước, rất nhanh xông lên đồi.
Sĩ tốt chen chúc sau lưng, nhưng ngọn đồi này thực sự quá nhỏ, căn bản
không thể dung nạp nhiều người như vậy. Có binh lính thậm chí còn tự
giết lẫn nhau. Mà Long Thả ở trên sườn đồi đã mất đi lực khống chế đối
với đám sĩ tốt, hơn nữa y cũng phải liều vì một chỗ trên sườn đồi này mà cố gắng. Trường mâu cao thấp tung bay, lập tức đâm giết hơn mười tên sĩ tốt, lúc này mới làm cho sĩ tốt Sở quân không dám công kích y.
Hồng thủy gào thét từ trên đồi mà lao nhanh qua. Đếm không hết sĩ tốt
quân Sở, kêu khóc, bị lũ cuốn đi. Bên tai Long Thả, giờ chỉ quanh quẩn
tiếng quân sĩ gào thét, cầu khẩn… y không đành lòng nghe nữa, nhìn lại,
nhắm mắt lại.
- Lửa, lửa lớn!
Thân binh bên người đột nhiên lớn tiếng hô lên, làm Long Thả lại càng hoảng sợ.
- Lửa đâu?
Y nhịn không được mở to mắt, nghi ngở dò hỏi, nhưng Long Thả rất nhanh
liền hiểu được. Theo hướng ngón tay chỉ của thân binh, chỉ thấy phía nam ánh lửa ngút trời… lần này, làm cho sắc mặt Long Thả lập tức trắng
bệch, y nhận ra, lửa lớn đó ở phía cầu nổi.
Ánh lửa kia làm cho Long Thả bừng tỉnh lại! Chỉ sợ trận hồng thủy này, cũng là do người làm ra…
Quân Tần? Ngoại trừ Tần cẩu ra, cũng không thể có người nào có thể làm
như vậy. Thật không ngờ, Tần cẩu lại dám phục kích mình ở đây!
Long Thả ở trên sườn đồi nổi trận lôi đình, chửi ầm lên:
- Tần cẩu, không dám động đao động thương chém giết lại dùng âm mưu quỷ
kế, gọi là anh hùng gì? Có bản lĩnh cùng Long gia gia nhà ngươi đối mặt
tranh tài một hồi, lén lút trốn trong tối đánh lén, không phải hảo hán.
Tiếng nước ầm vang, lấp mất đi tiếng chửi của Long Thả. Giống như đang giễu cợt y, gào thét dưới chân đồi…
Ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng hồng thủy cũng rút. Trên bình nguyên
Tứ Hồng đã thành một mảnh bùn lầy. Thi thể ngổn ngang lộn xôn trộn lẫn
cùng với thi thể chiến mã, bị bùn não chôn mất một nửa, thậm chí chỉ còn lộ ra mỗi cái đầu. Ở trong hồng thủy hung mãnh như vậy, có thể rơi
xuống đây mà chết vẫn toàn thây là hi vọng xa vời. Rất nhiều tử thi đã
không còn đầy đủ, đầu óc vỡ nát, mặt mũi máu thịt be bét…
Từ hướng Hoài Thủy, truyền đến một hồi kèn. Một đội kỵ quân xuất hiện ở
đường chân trời, chạy nhanh đến hướng này. Thương long trên lá cờ đón
gió mà múa, trên con ngựa cao to nhất, một kỵ sĩ mặc khôi giáp lấp lánh, cầm trong tay binh khí.
- Quân Tần, là Thương long cờ của quân Tần!
Có mắt đều nhìn thấy rõ ràng hình vẽ Thiên long trên lá cờ, không khỏi sợ hãi kêu lên.
Mà Long Thả nghiến răng nghiến lợi, xoay mình lên ngựa, nhặt lên trường mâu, lạnh lùng quát:
- Các huynh đệ, theo ta quyết tử cùng Tần cẩu một trận.
Ngựa xông xuống núi, nhưng không đợi lao xuống được hai bước, đã bị vấp
vào tử thi dưới chân, bịch một tiếng, mã thất tiền đề, ngã xuống đất.
Long Thả lăn từ trên ngựa xuống, đầu óc quay cuồng, ngay cả trường mâu
cũng không biết vứt xuống nơi nào.
Toàn thân y đầy bùn đứng lên, chưa kịp đứng vững, đội kỵ quân của Tần đã đến trước mặt. Kỵ sĩ trên ngựa, cũng không thèm nhìn, mâu sắt trong tay vũ động, hung hăng đâm vào người Long Thả. Rồi sau đó cánh tay run lên, ném Long Thả ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Quán Anh cũng không biết, người y vừa đánh lúc nãy lại chính là Long
Thả. Dù sao quân Sở lúc này, nhìn đi nhìn lại cũng không khác nhau là
mấy.
Sau khi đánh bay Long Thả, y giơ mâu sắt, lạnh lùng quát:
- Lão Bi doanh, công kích!
Gót ngựa đạp trong bùn nhão, nước bùn văng khắp nơi. Quân Sở đâu còn
chút chiến ý nào, gặp quân Lâu Thương đánh tới, giải tán ngay lập tức,
chạy khắp nơi mà trốn. Kỵ quân Lâu Thương như một trận gió lốc, thổi qua trên bình nguyên lầy lội, chỉ để lại khắp nơi trên mặt đất là tàn thi.
Ánh mặt trời, tỏa sáng vào lúc bình minh. Một con chiến mã từ xa chạy tới, trên ngựa là một thanh niên hơi gầy,
Nhìn hình dáng của y như là phong trần mệt mỏi. Ghìm chặt lại chiến mã, y đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thi thể quân Sở khắp nơi trên mặt đất,
không khỏi thở dài một tiếng.
Vẫn là tới chậm!
Y quay đầu ngựa, đang chuẩn bị rời đi, thì ngay lúc này, trong một chỗ
dơ bẩn, một bàn tay dính đầy máu đen từ trong đống xác chết vươn lên.
Bên tai thanh niên vang lên một tiếng rên rỉ yếu ớt, làm cho y vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một người từ trong đống xác chết bò ra,
giãy giụa hai cái vẫn không thể đứng lên được. Thanh niên do dự một
chút, rồi sau đó thúc ngựa tiến lên. Đến cạnh thân thể kia, ghìm ngựa
lại, thanh niên xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, rồi sau đó ngồi xổm
xuống thân thể kia.
Đó là một người tướng mạo rất hùng kỳ, người y mặc áo giáp, chắc là một tướng lĩnh.
Trên ngực, dưới hõm vai có một vết thương do thương. Áo giáp hiển nhiên
không thể ngăn được một thương này của đối phương, miếng lót vai vỡ vụn, miệng vết thương biến thành màu đen.
- Nước, ta cần nước!
Thanh niên do dự một chút, cởi xuống từ bên hông một cái ống trúc, sau đó ôm lấy người nọ, đem ống trúc đặt lên miệng y.
Uống hai ngụm nước, tinh thần người kia tựa hồ tốt lên rất nhiều.
Hắn mở to mắt nhìn người thanh niên hỏi:
- Ngươi… ngươi là ai?
- Ta đã cứu ngươi, ngươi mới cần nói cho ta biết trước, ngươi là ai đi.
- Ta… ta chính là quân tiên phong của quân Sở, Long Thả…
Trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt của người thanh niên thon gầy, lộ ra một tia vui vẻ, y khẽ nói:
- Ta là Hàn Tín, đang muốn đầu quân!