- Mỗ gia Chu Câu Tiễn, Tần cẩu còn chưa chịu chết.
Vào lúc này, Phàn Khoái một bên lại không động thủ, mà tiến thẳng phía
Trung úy quân giết tới. Còn Tư Mã Di lại không thể khinh thường bởi vì
bản lĩnh của Chu Câu Tiễn này tựa hồ còn cao hơn Phàn Khoái một bậc. Qua mấy hiệp, Tư Mã Di đã ngăn cản không nổi rồi.
Xa xa chiến trường, ở trên một ngọn núi nhỏ. Lưu Quý đứng trên xe diêu,
lẳng lặng quan sát sự phát triển của cuộc chiến dưới núi.
- Không nghĩ tới Tần tướng này lại dũng mãnh như vậy? Chu Câu Tiễn có
thể nói là mãnh tướng ít có mà ta đã từng thấy, nhưng tên này lại có thể cùng y giao phong lâu như vậy, hoàn toàn không đơn giản… Xem ra, thực
lực lão Tần xác thực mạnh mẽ, cần phải cẩn thận mới được.
Lưu Phì gầy gò đứng một bên, nghe vậy lập tức nổi giận.
- Phụ thân, đừng vội làm tăng sĩ khí của Tần cẩu, đợi hài nhi xuất kích, bắt tên Tần cẩu kia.
Lưu Phì sở dĩ dám nói như vậy cũng không phải là do gã giỏi võ hơn Chu
Câu Tiễn hoặc là Phàn Khoái kia, mà ở đây có một câu chuyện nhỏ. Năm đó
khi Lưu Phì gặp rủi ro ở Tiết quận, du dãng bốn phía, vô tình gã gặp Chu Câu Tiễn ở trong một cái sơn thôn nhỏ. Lúc đó Chu Câu Tiễn toàn thân bị thương, thiếu thốn sắp không chống đỡ nổi rồi.
Lưu Phì suốt đêm từ huyện thành tìm tới một đại phu, cứu sống Chu Câu
Tiễn. Hỏi ra mới biết được, Chu Câu Tiễn này chính là tôn tử của hào
hiệp Chu Hợi năm xưa, từng học nghệ tại môn hạ của Cái Nhiếp. Không lâu
trước đó phụng mệnh ám sát Lưu Khám, không nghĩ ám sát không thành,
ngược lại suýt nữa mất mạng. Nghe thấy là cừu nhân của Lưu Khám, Lưu Phì liền sinh ra tâm đồng kẻ thù.
Chu Câu Tiễn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ liên thủ cùng người khác giết địch, cho nên, Phàn Khoái thấy gã ra tay, sẽ không liên thủ
đi vây công Tư Mã Di, nhưng Lưu Phì lại không giống, gã là ân nhân của
Chu Câu Tiễn, hơn nữa Chu Câu Tiễn đối với gã cũng có chút tôn kính. Mặc dù là ra tay vây công Tư Mã Di, Chu Câu Tiễn dù có phàn nàn, cũng tuyệt sẽ không trách tội gã.
Lưu Bang lập tức gật đầu:
- Đã như vậy, thì xuất kích đi, tốc chiến tốc thắng!
Lưu Phì nghe vậy vô cùng vui mừng, dẫn bộ từ trên sườn núi đi xuống,
Nhìn bóng lưng Lưu Phì chuyển động, Lưu Khám bỗng cảm khái: mình đã già
rồi… phấn đấu cả đời, vẫn muốn tranh cao thấp với Lưu Khám kia. Trước
kia Lưu Khám mạnh hơn y.
Nhưng bây giờ, thời cơ đã đến, Lưu Khám sắp thành chó rơi xuống nước
rồi. Chỉ là đáng tiếc A Trĩ, nếu nàng còn sống, nói không chừng còn có
khả năng thu phục được Lưu Khám. Nhưng bây giờ, chỉ sợ là khó khăn!
- Lão Chu thực sự là liệu sự như thần, như thế nào trước kia lại nhìn không ra?
Lư Quán đứng một bên, nhìn quân Tần đang dần dần tan tác, nhịn không được cảm khái nói:
- Nếu không có gã đến đây báo cho chúng ta, hơn nữa muốn chúng ta bố trí mai phụ ở chỗ này, chỉ sợ chúng ta phải ác chiến một hồi với quân Tần
này ở Giang Du. Bái công, sao lại không giữ lão Chu lại?
- Ta cũng muốn làm như vậy, chỉ tiếc… Lão Chu hiện nay là người của Ninh Lăng Quân, chưa hẳn đã coi trọng chúng ta đi.
Lư Quán nói:
- Cũng không nhất định, mọi người cuối cùng đều uống cùng một nguồn
nước, lại cùng vào sinh ra tử. Nếu lão Chu không niệm tình xưa, sao lại
có thể đến đây nhắc nhở chúng ta? Mặc dù gã đang là môn hạ của Ninh Lăng Quân, nhưng giao tình quá mệnh này sao có thể so sánh với chúng ta
được?
Sở dĩ Lưu Bang bố trí mai phục ở đây, chính là vì một bằng hữu năm xưa
viếng thăm. Thân tín của Ninh Lăng quân, hiện nay là thừa tướng nước
Ngụy, Chu Thị. Lưu Bang tất nhiên nhận ra Chu Thị, dù sao năm đó cùng
sống tại huyện Bái. Chu Thị đến đây, một mặt là muốn đại biểu cho Ninh
Lăng quân cùng kết minh với Lưu Bang. Mặt khác là muốn báo cho y biết,
nước Tần phái Tư Mã Di suất binh, đến đây vây quét bọn họ.
Chu Thị nói cho Lưu Bang: quân Tần hiện nay tuy thế lớn, Chương Hàm đánh đâu thắng đó nhưng khói lửa nổi lên bốn phía, tiếp tế của quân Tần sợ
khó có thể đuổi kịp. Cho nên, mỗi trận chiến của quân Tần, tất nhiên sẽ
đem hết toàn lực, một kích như chớp, đạt tới mục đích tốc chiến tốc
thắng. Hiện nay Tư Mã Di đi vào quận Tứ Thủy, tất nhiên cũng gặp phải
vấn đề như vậy, y rất có thể sẽ thừa thắng xông lên, nhanh chóng chiếm
lĩnh Bành thành, để cầu tốc thắng. Nếu Lưu Bang có thể bố trí mai phục ở Cốc Thủy, đánh tan Tư Mã Di như đã nói… chắc chắn ổn định lại cục diện
của Tứ Thủy, thậm chí có thể uy hiếp được quận Nãng.
Quận Nãng này vẫn là nơi mà Lưu Bang muốn có được, bởi vì y theo thiết
kế của Trương Lương, sau khi được quận Nãng, liền có thể liên kết với
quận Toánh Xuyên. Chu Thị tỏ ý, nếu như chiến thắng Chương Hàm, Ninh
Lăng quân có thể đem bảy huyện thành của huyện Mông ở phía nam, toàn bộ
giao cho Lưu Bang. Như thế, Lưu Bang có thể nắm giữ địa bàn của một
quận. Một lợi ích hấp dẫn như vậy, Lưu Bang làm sao có thể ngăn được
không bị cám dỗ. Y gần như là dốc toàn bộ lực lượng, đem binh mã toàn bộ huyện Bái ra.
Mà chức trách trấn thủ huyện Bái, là mưu sĩ theo Lưu Phì cùng đến đây,
tên là Ngô Thần. Người này tinh thông luật pháp, nghe nói từng đảm nhiệm quan lại ở huyện Cách. Từ khi Lưu Bang khởi sự đến nay, thiếu thốn nhất chính là nhân tài tinh thông nội chính như vậy. Trong lịch sử, y có đám người Tiêu Hà, Tào Tham, Chu Xương hiệp trợ, nhưng hiện nay, Tào Tham
và Chu Xương đã nương tựa vào Lưu Khám. Còn lại Tiêu Hà, Lưu Bang lại
không khỏi có chút nghi kỵ. Dù sao, lúc trước Tiêu Hà này cũng là bị Lưu Bang bức bách mới cùng nhau khởi binh tạo phản.
Lưu Bang muốn dùng lại không dám trọng dụng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau khi y chiếm lĩnh huyện Bái, từ đầu đến cuối không có
khuếch trương ra ngoài. Đương nhiên, sợ hãi chọc giận Lưu Khám cũng là
một nguyên nhân, cho nên sau khi Lưu Bang chiếm lĩnh Bành thành, vẫn
không có tiếp tục hành động.
Ngay lúc Lưu Bang và Lư Quán đang nói chuyện, Lưu Phì đã sát nhập vào
trong loạn quân. Chỉ thấy gã giương cung cài tên, nhắm ngay Tư Mã Di
đang liều mạng ngăn cản Chu Câu Tiễn, trong miệng hét lớn một tiếng, đột nhiên mở cung bắn tên.
Tư Mã Di vốn đã bị Chu Câu Tiễn đánh giết đến chật vật không chịu nổi,
một mũi tên của Lưu Phì phóng tới khiến y căn bản không kịp trốn tránh,
bị mũi tên của Lưu Phì trúng mặt, kêu to một tiếng, ngã từ trên ngựa
xuống. Chu Câu Tiễn ghìm ngựa quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Phì. Mà Lưu Phì, giống như không có việc gì, nhe răng cười cười. Đối với
loại diễn xuất vô lại như vậy, Chu Câu Tiễn cũng quen rồi. Bất đắc dĩ
cười một tiếng, thúc ngựa tiếp tục đuổi giết quân Tần.
Tư Mã Di vừa chết, quân Tần lập tức loạn thành một đoàn. Trung úy quân
vốn đang có thể ngăn cản được công kích, nhưng bị binh mã bốn phương
xông lên, trận hình lập tức đại loạn, nên cũng không còn tâm trí đánh
tiếp.
Nhìn thấy cuộc chiến sắp chấm dứt, Lưu Bang như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Nhưng ngay tại khi Lưu Bang chuẩn bị thu binh, thu dọn
chiến trường, lúc chính y không chú ý, có một con khoái mã từ phương xa
phi nhanh đến. Binh sĩ dưới núi đang định ngăn trở, chợt nghe thấy người trên ngựa la lớn:
- Ta là Chu Hà, có chuyện quan trọng bẩm báo Bái công.
Chu Hà?
Lưu Bang khẽ giật mình, không phải y ở lại huyện Bái sao?
Lưu Bang đang thấy kỳ quái, Chu Hà đã xông lên núi. Chỉ thấy khuôn mặt y phòng trần, không kịp thở lăn từ trên lưng ngựa xuống, quỳ bịch trước
mặt xe diêu của Lưu Bang:
- Bái công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi… Ngô Thần tạo phản, đánh bằng cờ hiệu của Lâu Thương rồi!
- Cái gì?
Lưu Bang nghe vậy liền ngây người như phỗng.
Y trừng lớn hai mắt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, nhảy vụt từ trên xe xuống trước mặt Chu Hà:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Ngô Thần tạo phản… Y.. y … y là người của Lưu Khám. Hiện nay huyện Bái thất thủ, kính xin Bái công nhanh chóng quyết định!