Nhưng hiện tại…
Chương Hàm không rõ ràng lắm ở Lâu Thương đến cùng là có bao nhiêu binh mã.
Nhưng lại rõ ràng nếu Lâu Thương thủ vững không ra như đã nói, Tư Mã Di căn bản là kéo không nổi.
Đánh, đã không có hy vọng, vậy cũng chỉ có hòa đàm với Lưu Khám. Còn Lưu Khám, cũng không cần sợ hãi… hắn khống chế đường lương của Tư Mã Di mặc kệ Tư Mã Di làm cái gì, đều phải nghĩ lại thật kỹ. Trong vấn đề này,
Lâu Thương của Lưu Khám tuyệt đối ở vào thế thượng phong.
Hai người Lý Tất, Lạc Giáp nói xong những lời này, không khỏi thấp thỏm nhìn Lưu Khám.
Như vậy nói cách khác, những khu quân Tần khống chế, mình có thể hoành
hành không trở ngại rồi? Về phần những khu chiến loạn kia, Lưu Khám cũng không phải rất lo lắng.
Chỉ cần đến Cự Dã, Bành Việt sẽ tiếp ứng.
Mà nghĩa quân các nơi trước mắt còn chưa có thành tựu. Ít nhất ở một
tuyến Lâu Thương Cự Dã, ngoại trừ Lưu Khám, không có vũ trang nào đáng
giá lo lắng. Lưu Bang ư? Sau khi Tư Mã Di xuất binh, sợ là ốc còn không
mang nổi mình ốc, lại còn có năng lực gì đi bận tâm chuyện khác?
- Được rồi, tướng quân Tư Mã Di cần bao nhiêu đồ quân nhu?
Lý Tất lấy ra danh sách đưa cho Lưu Khám.
Lưu Khám nhìn nhìn:
- Những đồ quân nhu này, ngược lại không vấn đề gì, chỉ là ta không có
khả năng phát ra một lần. Như vậy đi, hai vị đại ca ở lại, ta đem nhóm
đầu tiên, phát ra năm mươi thạch lương thảo, mười vạn mũi tên cho người
của các ngươi mang đi, chắc hẳn Tư Mã Di tướng quân sẽ phái người tới
tiếp nhận đi…
Sau khi Tư Mã Di tướng quân phá được huyện Tiêu, ta sẽ phát ra nhóm đồ quân nhu thứ hai.
Đợi tướng quân chiếm được Bành thành, ta đưa nốt nhóm thứ ba, về sau đồ
quân nhu của tướng quân ở vùng Tứ Hồng, toàn bộ cho Lâu Thương ta dốc
sức gánh vác, thế nào?
Điều này bằng với việc chẹn họng Tư Mã Di!
Mặc dù Tư Mã Di đến lúc đó muốn đổi ý, chỉ sợ phải nghĩ thật kỹ mới dám làm.
Chỉ là, hai người Lý Tất, Lạc Giáp không nghĩ tới, Lưu Khám lại giữ hai
người lại, có lòng muốn cự tuyệt, nhưng khi cùng chạm ánh mắt với Lưu
Khám, hai người chỉ thấy trong lòng phát lạnh. Lưu Khám hôm nay không
còn là tiểu tử năm đó, số người mà hắn đã giết đủ để cho Lý Tất, Lạc
Giáp cảm thấy kinh hãi. Hơn nữa, lấy hai người họ trả giá, mà đổi lấy
được đồ quân nhu dồi dào, Tư Mã Di cũng sẽ không cự tuyệt.
Lạc Giáp cười khổ nói:
- Ý tốt của Quân hầu, chúng ta xin nhận… chỉ là hai người chúng ta đều
là mã thượng tướng, ở lại Lâu Thương sợ là không có tác dụng nhiều lắm.
Ý kia rõ ràng nói: Lâu Thương ngươi cũng không phải dùng kỵ quân làm chủ, giữ chúng ta lại đây cũng không có đất dụng võ a.
Lý Tất nhẹ nhàng kéo Lạc Giáp một chút, có chút lo lắng nhìn Lưu Khám.
Lưu Khám cười nói:
- Ta có chút đồ chơi nhỏ, muốn mời hai vị đánh giá một chút. Không bằng
như vậy, hai vị đại ca cùng Thủ Thận đi xem binh doanh một chút, nhìn kỵ quân của Lâu Thương ta thế nào? Sau khi xem xong, nếu hai vị đại ca vẫn muốn đi, ta đây cũng không giữ lại nữa.
Lý Thành nhìn thoáng qua Lưu Khám, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Xem xong bí mật của kỵ quân Lưu Khám, còn muốn đi chỉ sợ cũng để cho tâm của hai người đi, mà người chắc chắn phải lưu lại.
Lý Tất, Lạc Giáp hai người không nói gì, cũng là rất bất đắc dĩ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy kỵ quân Lâu Thương, hai người Lý Tất, Lạc Giáp lộ ra vô cùng hưng phấn.
Chút phàn nàn đối với Lưu Khám trước kia thoáng cái đã tan thành mây
khói. Bàn đạp cao yên, hai vật phẩm này đối với kỵ quân có ý nghĩa như
thế nào?
Không ai có thể rõ ràng hơn Lý Tất và Lạc Giáp.
Lực đánh càng mạnh, lực sát thương càng đáng sợ… Lý Tất, Lạc Giáp vô
cùng rõ ràng, sau khi xem hết hai thứ này, muốn đi đã không có khả năng.
Kỵ quân của Lâu Thương mặc dù quân số không nhiều, nhưng sau khi có hai
thứ vật phẩm này, sức chiến đấu được tăng cường rất rất lớn.
Lý Tất thậm chí còn tin tưởng, cho y ba trăm kỵ quân, y có thể phá vỡ
phương trận do mười nghìn bộ quân tạo thành! Trong tay Lưu Khám có được
bí mật như vậy, đủ để chứng minh hắn đang mưu đồ rất lớn. Có lẽ lúc này
gia nhập vào trong đó, cũng không phải là một chuyện xấu, dù sao, Lưu
Khám cũng là Lão Tần Nhân.
Sau khi Lý Tất cùng Lạc Giáp tỏ vẻ thuần phục Lưu Khám, Lưu Khám lập tức phát ra nhóm đồ quân nhu đầu tiên cho Tư Mã Di.
Quân Tần được bổ sung, dưới sự suất lĩnh của Tư Mã Di, nhanh chóng đánh
chiếm huyện Tiêu, quân tiên phong tiến thẳng đến Bành Thành. Đồng thời,
Lưu Khám lại phái người đến huyện Ngu, đem tình hình hắn nắm giữ thông
tri Chu Thị. Lưu Khám đề nghị, tình huống trước mắt của quân Ngụy không
nên gấp đánh Tuy Dương, với sức chiến đấu của Ngụy quân mà nói, căn bản
không có khả năng ngăn cản được công kích của quân Tần, thành trì không
vững chắc để phòng ngự Chương Hàm.
Sở dĩ đưa ra đề nghị như vậy, nguyên nhân vô cùng đơn giản…
Lương thảo của Chương Hàm cũng không dồi dào!
Chỉ cần Ninh Lăng Quân thực hành chiến thuật vườn không nhà trống, không bao lâu, Chương Hàm liền khó có thể kiên trì, chỉ có lui binh.
Lạc Dương không có khả năng cung cấp ủng hộ ba chiến khu trong thời gian dài!
Đối với Lưu Khám mà nói, thế cục càng loạn càng tốt, chỉ có như vậy, hắn mới có thể từ đó mưu lợi. Mà tin tức này đối với Ngụy quân mà nói,
không thể nghi ngờ là vô cùng kịp thời. Vốn Chu Thị còn chuẩn bị công
kích Tuy Dương, cùng Chương Hàm đánh một trận quyết chiến, hôm nay có
được tin tình báo của Lưu Khám, y lập tức báo cho Ngụy Báo. Ngụy Báo
cũng không phải người lỗ mãng, lập tức hạ lệnh cho các bộ nhân mã rút
lui khỏi huyện Ngu và huyện Mông, đóng quân thủ bị tại Tương Ấp.
Vốn là, Ngụy quân công chiếm hết sáu huyện của quận Nãng, binh lực có chút phân tán.
Hôm nay nhượng ra hai cái huyện thành, binh lực Tương Ấp lập tức gia
tăng. Đương nhiên, Ngụy Báo đem kho phủ hai huyện Ngu, Mông dọn sạch,
toàn bộ đều chuyển đến Tương Ấp thành. Mặc dù Chương Hàm chiếm lĩnh được hai huyện này, cũng phải đối mặc với cục diện túng thiếu lương thảo.
Chu Thị hướng Lưu Khám biểu thị cảm tạ, hơn nữa báo cho Lưu Khám thời cơ cướp lấy huyện Bái đã thành thục.
Sau khi sứ giả của Lưu Khám rời đi, Chu Thị cùng Ngụy Báo mật nghị cả
một buổi tối. Sáng sớm hôm sau, y một mình tiến về huyện Bái trước.
Nhưng mà, Lưu Khám lại thật không ngờ.
Đồng thời ngay khi y khua chiêng gõ trống chuẩn bị thực hiện kế hoạch
rút lui, một đội binh mã từ Giang Nam vượt sông mà đến. Tám nghìn Tử đệ
binh, dùng thế sét đánh công chiếm Quảng Lăng. Cùng lúc đó, Hạng Lương,
nhi tử của Đại tướng quân Hạng Yến của nước Sở cũ khởi binh, nhanh chóng thôn tính sở bộ của Trần Thắng, tụ mười vạn đại quân, tập trung hỏa
lực, mở màn phản kích huyện Hạng.
Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở!
Lời tiên tri ngày xưa lần nữa lại truyền ra khiến cho các thủ lĩnh các
lộ nghĩa quân sớm đã mệt mỏi, lập tức phấn chấn lại một lần nữa.
Tin tức truyền đến nội thành Cư Sào (nay là thành phố Sào Hồ, An Huy),
một vị lão nhân vỗ tay cười to, hưng phấn không thôi. Lão suốt đêm thu
thập hành lý, lên một chiếc thuyền con, lặng yên đi lên phương bắc,
thẳng hướng Nhữ Âm.
(Lúc này mới mở ra một màn: Lâu Thương quần hùng hội, lão Bi chiến Bá Vương!)