Người vừa vào phòng khách, khuôn mặt tròn trĩnh, lập tức lộ ra vẻ tươi
cười. Từ lúc giã biệt nhau ở Đại Lương, thoáng chốc mà đã hơn nửa năm.
Chu Thị nhìn qua có vẻ mập hơn lúc trước, khuôn mặt cũng tròn hơn lúc
trước một chút.
Lúc Lưu Khám quay về Lâu Thương đã nói với bọn người Thúc Tôn Thông, Khoái Triệt về cảnh ngộ ở Đại Lương.
Khoái Triệt nói:
- Quân Hầu, Chu Thị này không đơn giản a!
Y suy nghĩ một chút rồi phân tích với Lưu Khám:
- Đại Lương là chỗ quan trọng của Sơn Đông, có liên quan với các nơi.
Tuy là hiện giờ bị tàn phá không còn được sôi nổi như Ngụy đô năm xưa.
Nhưng vị trí này lại mở ra ở đây, tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ
không kém hai thành Lạc, Huỳnh bao nhiêu.
Chu Thị lúc toàn
thành bị phong tỏa, còn có thể giúp Quân Hầu ra thành, hiển nhiên là một nhân vật ở Đại Lương. Sao y lại không thể biết chuyện của Quân Hầu
được? Quân đến Đại Lương, nhưng lại mai danh ẩn tích, không dám bại lộ
thân phận. Nếu như đổi lại là bất kì một người nào khác, tất nhiên sẽ bị hoài nghi. Hết lần này tới lần khác y chẳng quan tâm, lại còn hết sức
giúp Quân Hầu ra khỏi thành. Về mặt này, chỉ sợ là có dụng ý. Gặp lại
người này, phải cẩn thận.
Suy nghĩ kĩ lại, quả thật cũng có lý.
Sau này Lưu Khám cũng có hỏi Công Thúc Liêu về chuyện này. Công Thúc
Liêu vốn là người Đại Lương. Hơn nữa ở Đại Lương đã nhiều năm. Đối với
mọi việc trong thành rõ như lòng bàn tay.
Thấy Lưu Khám hỏi, Công Thúc Liêu chỉ nói một câu:
- Hậu nhân của lão Ngụy còn hay mất?
Sau đó thì không nói gì nữa cả, vội làm việc của mình.
Nhưng chỉ một câu nói ấy cũng đã đủ cho Lưu Khám đoán ra đại khái.
Chẳng lẽ Chu Thị này là hậu duệ của nước Ngụy?
Hắn còn hỏi Tào Tham chút ít về tình hình của Chu Thị. Biết được Chu
Thị trước kia cũng không phải là người huyện Bái, cũng không khác gì mấy so với Đường Lệ. Lúc nước Ngụy bị công phá hai năm mới định cư ở huyện
Bái. Tính toán ra, Chu Thị định cư ở huyện Bái không giống với Đường Lệ
cả nhà ở suốt hai năm. Chỉ có điều trong lúc đó hai người chẳng có liên
hệ gì với nhau. Một người thì ở trong thành, một người thì lại ở ngoại
ô, thậm chí cũng chưa từng nói với nhau một câu nào.
Hừ, không ngờ Chu Thị này cũng là một người có vấn đề!
Lưu Khám biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại Chu Thị. Nhưng không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này.
Chu Thị nhìn qua vẫn thật thà chất phác giống như vẫn còn ở Đại Lương lúc trước.
Nhưng Lưu Khám cũng không dám xem thường người này. Với thân phận là
hậu duệ của nước Ngụy, ở dưới mắt của người Tần nhiều năm như vậy mà
không ai phát hiện, cũng không phải là loại người hiền lành gì. Đến nay, Lưu Khám cũng không còn giống như lúc vừa mới xuyên qua. Đã sinh sống ở thời đại này mười hai năm, đối với một người nối tiếng trong lịch sử
cũng phải nhận biết sáng suốt. Ai nói cổ nhân là thật lương thiện? Ai
nói những cổ nhân này không giỏi gạt người?
Năm trăm năm Xuân thu Chiến quốc biến đổi thăng trầm, cũng là những năm của nền văn minh
rực rỡ nhất Trung Hoa. Người tài ba xuất hiện lớp lớp, người có sức mạnh cũng xuất hiện lớp lớp. Trí tuệ của những cổ nhân này, người hậu thế
cũng không thể khinh thường. Bằng không, một bộ Tôn Tử binh pháp kia
cũng sẽ cũng sẽ không lưu truyền ngàn năm vẫn được người người tôn sùng
như trước.
Các anh hùng ở cuối thời kì Chiến quốc, e là không có nổi danh như ở thời đại Tam quốc, nhưng người mạnh tuyệt đối sẽ
không kém so với thời Tam quốc.
Giao tiếp với những người này, Lưu Khám nhất định phải hết sức cẩn thận.
Chu Thị cười ha hả nói:
- Quân Hầu, từ lúc từ biệt ở Đại Lương, phong thái vẫn như xưa. Hôm nay Thị gặp lại Quân Hầu, trong lòng thật sự rất vui mừng a.
- Chu tiên sinh, ta cũng rất nhớ ngài a!
Lưu Khám nắm lấy cánh tay Chu Thị cười nói:
- Lúc rời khỏi Đại Lương, ta nghĩ kĩ lại, càng phát hiện Chu tiên sinh
khác hẳn người thường. Gặp người đại hiền mà không biết, thật sự là có
mắt mà cũng như không. Thật thẹn, thật thẹn…Xin mời ngồi. Hỉ tử, mau căn dặn mọi người chuẩn bị tiệc rượu.
Tư Mã Hỉ ở ngoài cửa lên tiếng, vội vã rời đi.
Mà Lưu Khám cùng với Chu Thị phân chủ khách ngồi xuống.
Chu Thị nghiêm mặt nói:
- Lúc ở Đại Lương, không phải ta có ý định giấu diếm, quả thật là không biết làm sao mở miệng. Lúc đó Quân Hầu dường như có điều cố kỵ, ta cũng không thể nói thẳng ra. Không dám giấu Quân Hầu, sáu đời của tổ tiên ta đều là thần tử của nước Ngụy. Năm đó thành Đại Lương bị phá, lúc ấy mới lưu lạc đến huyện Bái. Nếu không có Quân Hầu cao thượng, trên chiến
trận không ngại cứu ta, thì hôm nay xương cốt đã mục rửa từ lâu rồi…
Ân cứu mạng, Thị không bao giờ quên. Huống hồ lúc ở Đại Lương, Thị cũng chưa từng giúp được gì, hơn nữa tài trí của Thị cũng thấp kém hơn ngài.
Chu Thị hết sức thẳng thắn, nhưng thật ra làm cho Lưu Khám ít nhiều được yên lòng.
- Chu tiên sinh cho là tài trí thấp kém, nhưng với Lưu mỗ cũng là ơn
cứu mạng. Thoáng cái đã mười năm, xây dựng lực lượng, hiện nay đều mới
lạ.
Có thể gặp lại tiên sinh, trong lòng Lưu Khám thật vui
mừng. Ta ở trong thành lâu Thương, cũng có chút nhớ về những năm trước.
Tiên sinh đến đây phải ở lại với ta một thời gian mới hết tình hết
nghĩa. Đáng tiếc…Lão Đường Vô Thương cùng với Kỳ ca bọn họ cũng không có ở đây, bằng không nhìn thấy tiên sinh tất nhiên sẽ hết sức vui mừng.
Hai người nói huyên thuyên một hồi, chỉ chốc lát sau Tư Mã Hỉ đã sai người bưng rượu và thức ăn lên.
Chu Thị thu hồi vẻ cười trên mặt, nhìn Lưu Khám nói:
- Quân Hầu, hôm nay Thị đến đây, là có chuyện muốn nói cùng Quân Hầu.
Nhưng không biết Quân Hầu cảm thấy tình hình hiện giờ như thế nào?
- Tình hình thiên hạ hiện nay?
Lưu Khám biết, trò hay đã tới.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Tiên sinh cũng không phải người ngoài, ta cũng không giấu diếm. Hiện
giờ người Tần quả thật ở vào thế yếu nhưng cũng không phải để Trương Sở
hay Trần tặc kia có thể kháng cự. Theo ta thấy, trước xuân, chắc chắn
Chương Hàm phát động tiến công Trương Sở. Với thực lực của Trương Sở, sợ là dữ nhiều lành ít.
Chu Thị tay vịn trường án:
- Nếu Trương Sở mất thì thiên hạ sẽ như thế nào?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:
- Trương Sở mất nhưng thiên hạ này chỉ sợ cũng khó mà trở lại yên ổn được.
- Vậy Quân Hầu cho rằng lão Tần khó có thể ổn định được cục diện sao?
Lưu Khám cười nói:
- Tiên sinh ngươi đã biết rõ cần gì phải hỏi nữa. Mặc dù là lão Tần
muốn ổn định, nhưng còn có các ngươi sẽ đồng ý sao? Hiện giờ cũng không
giống như lúc bệ hạ càn quét sáu nước. Không nói tới Nhị Thế không thể
sánh bằng bệ hạ, chỉ sợ lão Tần cũng thấy mình hữu tâm vô lực. Các ngươi mười năm mưu đồ mọi việc há có thể đồng ý sao?
Chu Thị không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
Một lát sau, y than nhẹ một tiếng, nói:
- Quân Hầu là thần tử của lão Tần, đã biết tâm ý của bọn ta, sao không bắt ta để trừ hậu hoạn?
- Người Tần, Người Tần cũng không phải là của họ Doanh. Là người Tần
của trăm họ ở Quan Trung. Nhị Thế ngu ngốc, sử dụng tiểu nhân, làm điều
ngang ngược, thực không thể tha thứ. Tuy ta có lòng, nhưng một là vì hữu tâm vô lực, hai là vì không dám trái với ý trời….Nếu lúc này ta ra tay, chỉ sợ chưa hành động đã trở thành kẻ địch của tất cả người trong thiên hạ.
Chu Thị nở nụ cười:
- Thì ra Quân Hầu cũng biết đại thế...
Chỉ có điều, Quân Hầu ngươi trấn giữ Lâu Thương, trấn giữ Hoài Hán,
chung quy cũng là một mối họa lớn của tất cả mọi người. Huống hồ, Lâu
Thương cách Quan Trung đường xá xa xôi. Quân Hầu một thân một mình trấn
giữ, xung quanh đều có hổ lang dòm ngó, chẳng phải rất nguy hiểm sao? Mà khi Chương Hàm khai chiến với Trương Sở, sợ cũng chính là ngày các hổ
lang cùng nhau vây công Lâu Thương. Quân Hầu là người thông minh, sao
không sớm ra một quyết định, để bảo toàn thân mình, mưu cầu cho sau này
chứ?