Kiền gia gia?
Mông Tật gọi người kia là Kiền gia gia? Chẳng
phải nói, người này chính là cha nuôi của Mông Điềm sao. . .Mới đầu Lưu
Khám cũng không chú ý tới người này, bởi vì ánh mắt hắn đã hoàn toàn chú ý tới người khác. Người kia không phải ai khác, mà chính là Thúc Tôn
Thông, người trước kia theo Lưu Khám bình định loạn Tam Điền, sau đó
nhận lệnh tới Hàm Dương làm Bác sĩ. Nhoáng cái đã ba năm, Lưu Khám nghìn vạn lần không ngờ, lại gặp Thúc Tôn Thông ở tình huống thế này.
Cùng đi với Thúc Tông Thông chính là một cụ lão!
Cụ lão khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, mặt rộng,
long mày rậm mắt hổ, tướng mạo không có gì đặc biệt, thế nhưng sắc mặt
hồng nhuận, tinh thần khỏe khoắn. Một thân khoách trường bào vải xám,
đứng tại đó mà lộ ra khí khái không giận lại uy.
Đây là hạng người gì?
Tuy rằng đến lúc này, vị trưởng lão này vẫn chưa nói một lời nhưng Lưu
Khám lại loáng thoáng cảm giác được một loại khí khái hơn người. Ngươi
này không phải người thường ah! Nhưng rốt cuộc lai lịch thế nào?
- Quân Hầu, sau vài năm xa cách, ngài càng ngày càng oai hùng!
Thúc Tôn Thông tiến lên chắp tay, cười ha hả nói:
- Thúc Tôn Thông lần này đến đây, là muốn quy thuận Quân Hầu tìm kiếm
tiền đồ. Mặt khác, cũng vì muốn tiến cử một vị cao nhân tiền bối với
Quân Hầu. Ha ha, nói thẳng ra, vị cao nhân tiền bối này có quan hệ mật
thiết với lão Tần. . .
Quả thực thừa lời, một người có thể
khiến Mông Tật cúi đầu gọi Kiền gia gia, chẳng phải có quan hệ rất mật
thiết với lão Tần sao?
Theo lý mà nói, trước tiên Thúc Tôn
Thông hẳn là phải giới thiệu trưởng lão này với Lưu Khám. Dù sao nơi này cũng là Lâu Thương, là địa bàn của Lưu Khám; còn Lưu Khám cũng là Quân
Hầu lão Tần, tước vị nhất đẳng, không phải thường nhân có thể sánh bằng. Người tới làm khách, hiển nhiên trưởng lão kia nên tự giới thiệu về
mình.
Nhưng không ngờ, Thúc Tôn Thông lại kéo Lưu Khám tới.
- Lão Quốc Úy, đây là Quảng Võ Quân.
Quốc Úy?
Quả thực là một cách xưng hô rất xa lạ! Từ khi lão Tần thống nhất thiên hạ, không lâu sau liền cắt bỏ chức quan Quốc Úy, thay bằng Tam Công Cửu Khanh. Đây là chức quan cũ của lão Tần, thiết lập từ thời kỳ Tần Chiêu
Vương, đứng dưới Đại Lương, là chức quan rất quan trọng trong triều Tần.
Trong Thương Quân thư từng có ghi chép: Luận về quân tước, Quốc Úy thấp hơn tướng một bậc. Tướng Đoản binh có bốn nghìn người, Quốc Úy đoản
binh một nghìn người.
Đoản binh này, tựa như Vệ đội hậu thế.
Càng về sau, vị trí Quốc Úy càng trở nên quan trọng, giống như chức vụ
Thái Úy trong Tam Công Cửu Khanh.
Người này, chính là Quốc Úy?
Lão Tần từ thời Tần Chiêu Vương, tổng cộng có tất cả hơn mười Quốc Úy.
Không có người nào quá nổi danh. . .Nhưng tổng thể mà nói, toàn bộ đều
là hạng người có tài. Thủy Hoàng Đế từ khi đăng cơ tới nay, cũng chọn
người thay đổi Quốc Úy vài lần. Trong đó bao gồm phụ thân của Đồ Đồ, cố
thống soái đại quân Nam chinh Đồ Tuy, cũng từng đảm nhiệm chức vụ Quốc
Úy này. Trong nháy mắt, trong đầu Lưu Khám thoáng hiện lên vài cái tên,
nhưng lần lượt loại bỏ. Người này hẳn là Quốc Úy thời Thủy Hoàng Đế.
Mà Quốc Úy được Thủy Hoàng Đế bổ nhiệm, duy chỉ có một người không rõ lai lịch.
Chẳng lẽ. . .
Lưu Khám giật nảy mình, không khỏi có chút run sợ nhìn vị trưởng lão kia.
Trưởng lão kia đỡ Mông Tật dậy, hai mặt chăm chú nhìn, đột nhiên đưa tay véo tai Mông Tật:
- Mười sáu năm không gặp, vì sao ngươi vẫn chưa có tiền đồ gì vậy? Nam
nhân đại trượng phu, đầu có thể rơi, máu có thể chạy. Nào có thể noi
theo đám nữ nhi, hành động khiến người ta cảm thấy khó coi. Ai đó đánh
ngươi, ngươi phải đánh trả, đừng khóc sướt mướt để ta phiền lòng.
Kỳ thực, trưởng lão này xem như không tính là cường tráng, nhưng thủ
đoạn rất tàn nhẫn. Một cái béo tai, khiến khuôn mặt Mông Tật đỏ bừng,
nhưng gã không dám hé răng nửa lời, chỉ lau nước mắt trên mặt, cung kính nói:
- Kiền gia gia, tôn nhi xin thụ giáo, tuyệt đối không rơi lệ.
Trưởng lão này không để ý tới Mông Tật nữa, mà ngửa đầu lên, xem xét Lưu Khám.
- Thúc Tôn nói với ta, Quảng Võ Quân là hảo hán làm chuyện lớn. Trận
chiến Phú Bình, Quảng Võ Quân dương danh Bắc cương, chém giết khiến
người Hung Nô khiếp sợ. Hôm nay vừa gặp, ta có chút thất vọng. Tại sao
quan chức càng cao, lại càng không có dũng khí? Chỉ có bề ngoài của Lão
Bi, không có cái dũng của Lão Bi. Nói thực, ta rất bất mãn.
Lời nói này, khiến mọi người trong đại sảnh đột nhiên biến sắc, xoạt xoạt nhìn về phía trưởng lão.
Lưu Khám cũng không tức giận, ngược lại cười cười:
- Được trưởng lão chỉ giáo, Lưu Khám thật may mắn. Nhưng không biết, rốt cuộc thế nào mới là đủ dũng khí?
- Ngươi biết, lão Tần dựa vào cái gì để quét ngang thiên hạ chứ?
Trưởng lão kia không trả lời trực tiếp, mà chỉ vào mũi Lưu Khám, lớn tiếng chất vấn.
Lưu Khám ngẩn người:
- Bởi vì có Thương Quân biến pháp?
- Thương Quân biến pháp chỉ là vẻ bề ngoài. Lão Tần có thể quét ngang
thiên hạ, chỉ vì “ lão Tần oai hùng, cùng cung quốc nạn". Trước kia, lão Tần chưa biến pháp, không đủ ăn không có mặc, thậm chí ngay cả binh khí trong tay cũng sứt mẻ. Dù vậy, vẫn khiến sáu nước không dám tây tiến.
Hôm nay, chính là lúc quốc nạn, lão Tần oai hùng ngày xưa phải chịu
chết. Ta đứng ngoài quan sát thời gian dài, tựa hồ cũng đánh mất rồi!
Quảng Võ Quân, ta chỉ hỏi ngươi một câu: Ngươi có dám cầm binh khí quyết tử chiến với bọn chuột nhắt hoành hành không?
Lưu Khám không khỏi khẽ chấn động, không chút do dự nói:
- Dám!
- Đã như vậy, vì sao không cầm binh khí, mang theo huynh đệ của ngươi,
trong tình cảnh hỗn loạn, mở một đường máu? Ngay cả bọn chuột nhắt có
thể xưng Vương xưng Hầu, phát biểu hồ ngôn loạn ngữ. Vậy mà ngươi, đường đường là Quảng Võ Quân, vì sao không khiến người trong thiên hạ biết,
lão Tần chưa chết, lão Tần vẫn tồn tại. . .Tổng thể nhìn trăm năm qua,
mỗi khi lão Tần quốc gặp nạn, từng người từng người một đều lui mình một bước?
- Ý ngài là. . .
Lưu Khám kinh ngạc nhìn vị trưởng lão kia.
Khi trưởng lão này nói, giọng điệu mang đậm giọng Đại Lương, giọng nói
âm vang, mơ hồ giống như tiếng chuông đồng hồ kêu, làm chấn động lòng
người. Lưu Khám mơ hồ, tất cả mọi người trong đại sảnh cũng mơ hồ. .
.Trước kia, mọi người đều nghĩ trước mắt cần phải lui bước qua Ba Thục.
Nhưng hàm ý trong lời nói của vị trưởng lão này, chính là muốn Lưu Khám
dũng mãnh thẳng tiến Quan Trung! Điên rồi sao? Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Lưu Khám đột nhiên cảm nhận được hàm ý khác.
Trưởng lão này
không phải muốn hắn bảo vệ lão Tần! Mà muốn hắn dẹp yên Trung Nguyên,
nâng cờ xí lão Tần lên. Nói cách khác, trưởng lão này không muốn hắn bảo vệ lão Tần, mà muốn hắn dốc hết tâm huyết bảo vệ lão Tần. "Lão Tần oai
hùng, cùng chung quốc nạn" vang bên tai Lưu Khám, chính là âm thanh Nam
Vinh Tú Quân Hầu trước khi chết lớn trong trận công phá thành Phú Bình
trước kia. Mỗi khi quốc nạn tới, lão Tần nhân chưa từng lùi nửa bước?
- Lưu Khám, thụ giáo!
Vừa nói chuyện, Lưu Khám vừa cúi đầu thi lễ:
- Tiểu tử bất tài, cần trưởng lão thường xuyên nhắc nhở. Lúc này có một yêu cầu có phần hơi quá, mong trưởng lão đồng ý.
Vị trưởng lão kia tự cao cười cười:
- Điều ngươi thỉnh cầu, ta đã biết rõ. Ta có đồng ý hay không, cần xem ngươi biểu hiện thế nào?
Dứt lời, trưởng lão xoay người thoáng liếc nhìn Thúc Tôn Thông:
- Ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Đều là do ngươi gạt ta, đưa ta đến chỗ
này. Ta có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, nhưng người nói dối lừa gạt ta đến đây. Ta cần một chỗ yên tĩnh.
Lưu Khám nghe vậy, vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:
- Trưởng lão dọc đường mệt mỏi, Lưu Khám lập tức sắp xếp chỗ ở.
Vị trưởng lão này vừa điên cuồng, vừa kiêu căng nhưng Lưu Khám lại nói
năng rất cung kính, tựa như theo lẽ thường. Lão cất bước đi ra ngoài.
Lưu Khám vội vàng theo sau, để cho vị trưởng lão kia đi trước. Trong nhà hắn vốn không thiếu phòng xá, rất nhanh sắp xếp thỏa đáng cho vị trưởng lão kia.
Trên đường đi tới phòng khách, Lưu Khám vẫn còn suy tư về lời trưởng lão nói.
Thiên hạ đại loạn, nếu như dựa theo tình thế phát triển, số phận lão
Tần e là khó có thể bảo toàn. Tạo nên danh tiếng càng lớn, tương lai
càng được lão Tần nhân ủng hộ; nhưng như vậy, hệ số nguy hiểm cũng theo
đó tăng lên. Hơn nữa, danh tiếng một khi vang xa. Lâu Thương có thể sẽ
trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới.
Trước kia mọi
người vẫn có thể hòa hoãn, mà nếu quả như vậy. Sự hòa hoãn trước kia sẽ
không còn sót lại chút gì. Mà hoàn toàn xét rách lớp mặt lại, ta sống
người chết một phen. Nguy hiểm thực sự nguyh hiểm, nhưng không thể phủ
nhận chính là, nếu như thành công, uy danh của Lưu Khám đối với lão Tần
được nâng tầm rất nhiều. Nói cách khác, Lâu Thương không thể vứt bỏ,
đồng thời cần thời gian thích hợp, dấy cờ xí lên.
Trong khi Lưu Khám đang suy nghĩ lời nói của trưởng lão kia thì trong đại sảnh, hình như nổ tung, loạn thành một đoàn.
Trong đại sảnh, không nhiều người biết Thúc Tôn Thông. Ngoại trừ Giả Thiệu. chỉ có địch thủ trước kia Lý Tả Xa.
Giả Thiệu đã ở Lâu Thương một thời gian, tự nhiên phải đứng ra giới
thiệu Thúc Tôn Thông. Sau khi giới thiệu xong xuôi, Giả Thiệu nhịn không được ngạc nhiên nói:
- Hà công, ông không phải làm quan ở Hàm Dương sao? Sao đột nhiên tới Lâu Thương.
Thúc Tôn Thông cười nói:
- Ta lần này đến đây, chính là phụng lệnh Triệu Cao, đến bắt người nhà Quân Hầu.
- Hả?
Trần Bình giật nảy mình, thế nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Giả Thiệu nói:
- Hà công, không phải ông đang nói đùa đấy chứ.
- Ha ha, đương nhiên là nói đùa. Chỉ là ta thực sự cũng phụng lệnh
Triệu Cao, đến bắt người nhà Quân Hầu. Hàm Dương hôm nay đã vô cùng hỗn
loạn. Nếu không có Thừa Tướng Lý Tư, e là sớm sụp đổ. Chỉ có điều, Lý Tư và Triệu Cao vào lúc này phát sinh mâu thuẫn rất lớn. Lý Tư không để ý
tới chuyện của Quân Hầu, nhưng Triệu Cao thì. . .Theo như ta thấy, lúc
này đây Lý Tư e là chống đỡ không lâu nữa, sẽ bị Triệu Cao làm hại.
- Vậy ông. . .
- Sau khi Bệ hạ băng hà, ta liền giở vờ tiếp cận Triệu Cao. Lúc này,
Triệu Cao sai ta thông báo với Tráng Quận Thủ, đến Lâu Thương bắt người
nhà Quân Hầu. Ta vui vẻ tuân mệnh, chuẩn bị trực tiếp tới Lâu Thương báo tin. . .Không ngờ, khi tới Đại Lương thì gặp loạn Trần Thiệp. Vì vậy ta trốn vào Tiểu Vương Trang, sau khi nói chuyện một hồi thật lâu với lão
tiên sinh, rồi mới khuyên ngài cùng ta tới Lâu Thương.
Trần Bình không kiềm chế được hỏi:
- Hà công, vị tiên sinh kia. . . Chẳng lẽ là. . .
- Đúng vậy!
Trần Bình và Thúc Tôn Thông nói úp mở, khiến những người khác cảm thấy
mờ mịt. Đặc biệt Giả Thiệu, đã từng phụng mệnh tới Tiểu Vương Trang bái
kiến trưởng lão kia.
- Ha công, rốt cuộc người kia là ai? Hai năm trước ta từng đến bái kiến lão, ngược lại cũng không cảm thấy có
điều gì thần kỳ. Vốn chủ định trên đường quay về Lâu Thương, đến bái
kiến lần nữa. Không ngờ lại bị Bệ Hạ gọi, đi theo giá xe. Lần trước ta
gặp lão, chỉ cảm thấy ngôn từ của lão có chút sắc bén, nhưng chưa từng
cảm thấy khí thế bức người như hôm nay. Lão tiên sinh này, rốt cuộc là
thần thánh phương nào?
Không chỉ có Giả Thiệu cảm thấy hiếu kỳ, đám người Lý Tả Xa cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Thúc Tôn Thông cười nói:
- Lão là ai, xin mời Mông Thiếu Quân trả lời cho thỏa đáng.
Mông Tật thở dài một hơi:
- Ta cũng không ngờ, Kiền gia gia vẫn còn trên thế gian. Trước kia, khi Người rời treo ấn từ quan, ta còn rất nhỏ. Tổ phụ ta và Kiền gia gia có quan hệ rất tốt, sau đó còn để phụ thân ta bái Kiền gia gia làm sư phụ. Nhoáng cái đã mười sáu năm, Kiền gia gia vẫn rất khỏe, chỉ có điều cha
ta lại. . .
Nói nửa ngày, cũng không nói rõ thân phận trưởng lão kia. Mọi người đều vò đầu bứt tai, nhưng không thể làm được gì khác.
Trần Bình nói:
- Có thể khiến Thượng Tướng Quân gọi là Á Phụ, trước kia còn là Quốc Úy lão Tần, ngoại trừ lão. . .Còn có thể là ai chứ?
Lý Tả Xa phản ứng đầu tiên, trên mặt nhất thời toát lên vẻ kinh ngạc, đồng thời không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
- Đạo Tử, ông nói lão tiên sinh này, chính là Quốc Úy thần bí của Tần Vương, Úy Liêu!
- Úy Liêu!
Giả Thiệu kinh ngạc hô một tiếng, há miệng thật to, không có ngậm lại. Úy Liêu, trưởng lão này thực sự là Úy Liêu sao?