Lưu Khám không biết Cát Anh.
Đối với loại oai hùng một cõi
trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Khám không có ấn tượng gì. Nếu như
không phải người này đánh Lâu Thương, nếu không phải vì Lưu Khám đồng ý
với Quý Bố, hắn căn bản không quan tâm.
Sau khi rút khỏi huyện Đồng, Lưu Khám lập tức thống lĩnh quân đội chạy tới Lâu Thương.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Lưu Khám, chính là chờ tới khi quân bản bộ của Cát Anh rút lui, tiếp đến tập kích bất ngờ. Nhưng sau khi quan sát
tình hình chiến đấu tại Lâu Thương, Lý Tả Xa lại nghĩ, binh mã dưới
trướng Cát Anh đã buông lỏng ý chí chiến đấu. Có thể đánh tới nước này,
cũng là cực hạn đối với Cát Anh. Tuy dưới trướng của Cát Anh còn có mấy
vạn người, nhưng trong mắt Lý Tả Xa hay Mông Tật, Quán Anh cũng không
tính là gì.
Phi Hùng Vệ dựa vào trang bị hoàn hảo, hàng ngày
chăm chỉ rèn luyện chiến thuật tác chiến, ba trăm người trùng kích đại
doanh đám ô hợp, thực sự dễ dàng như trở bàn tay.
- Dưới trướng Quân Hầu, quả nhiên đều là tàng long ngọa hổ!
Lý Tả Xa không khỏi thở dài tán thưởng nói:
- Dựa vào thành trì kiên cố, phòng thủ Lâu Thương cũng không khiến
người ta giật mình. Khó khăn ở chỗ, cần đánh vào lòng hiếu chiến của Cát Anh, để y từng bước từng bước tiêu hao binh mã trên chiến trường. Cát
Anh. . .đã mất đi sự kiểm soát đối với bộ hạ rồi. Theo ta thấy, sau khi
truyền tin dữ từ huyện Đồng tới, nếu như Cát Anh thông minh một chút,
chắc chắn sẽ rút khỏi Lâu Thương trước khi bình minh lên.
So
với hai ba năm trước, Lý Tả Xa lúc này thực sự chững chặc hơn rất nhiều. Y không đánh giá cao đối thủ, cũng không xem thường đối thủ. Trên thực
tế, dựa theo hàng loạt quyết sách y đưa ra, căn bản chỉ trong một lời.
Cát Anh đích thực không ngốc, lúc này vừa vặn bị Lý Tả Xa đoán trúng.
Đêm xuống. Hai người Ly Khâu và Quý Tâm bắt được một gã quân Hàn đảo
ngũ. Người này không tính là đại nhân vật gì cả, chỉ là một Chúc Trưởng
nho nhỏ. Chỉ có điều, gã Chúc Trưởng này phi thường thông minh. Sau khi
nhận được mệnh lệnh nghỉ ngơi lấy lại sức, liền biết đại thế đã mất.
Cát Anh lúc này chuẩn bị chạy. . .
Nếu như chủ tướng chuẩn bị chạ một tiểu Chúc Trưởng còn không chạy sớm một chút?
Một khi Lâu Thương phát động truy kích, xem như càng thêm nguy hiểm.
Lúc này chạy trốn, mục tiêu nhỏ, không dễ bị phát hiện. Hơn nữa y cũng
là người Sở, tại vùng đất Tứ Hồng này tùy ý tìm một nơi lẫn trốn, chờ
sau khi gió thổi mưa qua, sẽ tiếp tục làm dự định khác. Y suy nghĩ rất
chu đáo, nhưng không ngờ vừa mới rời khỏi đại doanh đã bị hai người Ly
Khâu và Quý Tâm để mắt tới.
Sau khi xác định được tin tức Cát Anh muốn rút lui từ gã đảo binh này, Lưu Khám lập tức hạ quyết tâm,
thay vì chờ đợi, không bằng lúc này xuất kích.
- Phản tặc hôm nay nhân tâm không ổn, không có tâm tư chiến đấu. Thủ vệ trong doanh
buông lỏng phòng bị, tất cả bọn họ vội vàng thu thập hành lý chuẩn bị bỏ chạy. Nếu như Tướng Quân muốn tập kích bọn họ, tiểu nhân nguyên trợ
giúp tướng quân. Giả vờ mở cửa doanh tạo phản. Sau doanh là nơi phản tặc cất giữ lương thảo và quân nhu, chỉ là hai ngày trước, trong doanh
không còn nhiều lương thực dư thừa. Cát tặc vì muốn ổn định lòng quân, y sai người tìm kiếm củi khô chất lên xe, gạt là lương thảo từ huyện Đồng trở tới để ổn định lòng quân.
Đống củi khô này hiện tại để
ngay sau doanh, không có người thủ vệ. Tướng quân phái một vài thanh
niên vũ dũng khỏe mạnh lẻn vào hậu doanh, châm lửa đốt đống củi khô. Đến lúc đó hỏa thế bừng bừng, nhân mã của Cát tặc tất nhiên sẽ đại loạn. Hy vọng tướng quân có thể tha cho cái mạng chó của tiểu nhân.
Lưu Khám kinh ngạc nói:
- Ngươi vì sao biết rõ ràng như vậy?
- Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân phụng mệnh trấn thủ hậu doanh, tự
nhiên biết một chút. Tiểu nhân còn có một số thuộc hạ, dẫn người vào
cũng dễ dàng.
Nếu quả thực như lời gã đảo binh này nói, thực sự giảm bớt được rất nhiều chuyện phiền toái.
Lưu Khám nhìn y:
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân tên là Trang Giả!
- Trang Giả. . .Tốt!
Lưu Khám gật đầu nói:
- Đừng trách bản Hầu không cho ngươi cơ hội. Nếu như ngươi có thể làm
được, bản Hầu không những không giết ngươi mà còn ghi nhận ngươi là
người có công đầu. Như vậy đi. . .Ly Khâu và Quý Tâm, hai người theo y
tiến nhập doanh trại, tùy thời đốt cháy hậu doanh. Khi ánh lửa tại hậu
doanh bùng cháy, ta lập tức thống lĩnh quân đội công kích.
- Rõ!
Hai người Ly Khâu và Quý Tâm chắp tay tuân mệnh.
Cứ như vậy, Trang Giả dẫn Ly Khâu và Quý Tâm lẻn vào hậu doanh. Sau khi đợi trời hoàn toàn tối đen, trong doanh bốc lửa, Lưu Khám lập tức hạ
lệnh công kích. Quán Anh và Mông Tật dẫn theo một bộ nhân mã sát nhập
sườn doanh. Hậu doanh bị thiêu đốt, khiến quân Hàn vốn đã kinh hoàng
nhất thời càng trở nên hỗn loạn. Khi hai đội nhân mã này sát nhập loạn
quân, hầu như không bị kháng cự nửa điểm, một đường chém giết.
Còn đám người Lưu Khám, lại đột nhập từ cửa chính hậu doanh.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa cháy hừng hực, một bộ hỏa thế kinh
người. Quân Hàn có đám vội vàng cứu hỏa, có đám chạy trốn khắp nơi. Các
tướng lĩnh cũng không có lòng chỉ đạo nhân mã, vội vàng theo loạn quân
bỏ chốn, nơi đó còn có kẻ có gan chờ đám người Lưu Khám tới sao?
Từ hậu doanh một đường chém giết tiến vào trung quân, Lưu Khám hầu như không hề động tay động chân.
Quỷ Bố sử dụng một cây đồng kích, hầu như xử lý toàn bộ địch nhân.
Lý Thành không kiềm chế được khen ngợi nói:
- Trước kia Quân Hầu coi trọng y, ta còn chưa phục. Nhưng không ngờ, y
lại dũng mãnh như vậy? E là so với Thiếu Quân cũng không kém. Quả nhiên
là một nhân vật, quả nhiên là một nhân vật. . .Ánh mắt Quân Hầu thật
không tồi!
Đương nhiên không tồi. Trong lịch sử, Quý Bố này chính là một trong năm đại tướng hàng đầu được Hạng Vũ coi trọng.
Hôm nay nương nhờ Lưu Khám, càng phải biểu diễn một phen. Y vừa xuất
thủ, chiêu nào cũng đoạt mệnh, không chút lưu tình. Giết được quân Hàn
bỏ trốn tứ tán, không kẻ nào dám tiếp cận phong mang. Sau khi giết nhập
đại doanh trung quân, gặp ngay phải Cát Anh cướp đường bỏ chạy, không
muốn đối mặt với Lưu Khám.
Có người nhận ra Cát Anh, liền cả tiếng kêu lớn.
Lưu Khám dọc đường chiến đấu, đánh chưa tới mức gãi ngứa. Vài lần muốn
xuất thủ, đều bị Quý Bố tham lam vơ lấy, thế cho nên dọc đường Xích kỳ
dĩ nhiên chưa thấm máu. Nghe được người phía trước chính là Cát Anh, Lưu Không không kiềm chế được, vỗ mạnh vào mông ngựa, Xích Thố hí lớn một
tiếng, ngửa đầu giờ chân chạy nhanh như điện chớp tiến về phía trước.
Cát Anh lúc này nhìn thấy Lưu Khám, sợ hãi tới mức hồn bay phách tán.
Lưu Khám không biết Cát Anh, nhưng không có nghĩa Cát Anh không biết Lưu Khám.
Đối với vị chủ công ngày xưa, Cát Anh không biết nhiều lắm, lại chưa
tiếp xúc bao giờ. Nhưng lão Thượng Ti của y Chung Ly Muội luôn luôn khen Lưu Khám không dứt miệng. Mà Quán Anh, Lữ Thích Chi cũng từng theo Lưu
Khám trải qua trận chiến Bắc Cương, cho nên thường xuyên nói chuyện
trước mặt Cát Anh.
Trong miệng đám người Quán anh, Lưu Khám giống như thần nhân.
Lữ Thích Chi khoa trương hơn, còn mang chuyện Lưu Khám trước kia chết
rồi được phục sinh ra kể nữa, chứng tỏ tỷ phu y biểu hiện không giống
tầm thường. Lâu ngày, trong quân doanh Lâu Thương truyền nhau một câu
chuyện cổ quái: Lưu Khám chính là con trời, có bạch long hộ thể, bất tử
không thể chết.
Người thời đại này sùng bái quỷ thần. Đối với thần linh, có một loại cảm giác vô cùng sợ hãi và kính trọng.
Trên đất sở có Ngũ Phương Đại Đế, vì thế có người nói Lưu Khám là Thanh Đế, được thần linh bảo hộ. Vốn điều này là Lữ Thích Chi nói bừa, nhưng
trong quân đồn đại càng lúc càng thêm thần bí. Cát Anh không quá tin
tưởng, nhưng người khác nói càng ngày càng thêm thần bí khiến y không
kiềm chế được, trong lòng phát sinh cảm giác sợ hãi. Hôm nay, thấy Lưu
Khám từ ánh lửa nhào tới, giống như một pho tượng thiên thần. Cát Anh
càng cảm thấy chân tay lạnh lẽo, thậm chí ngay cả binh khí cũng cầm
không nổi.
Xích kỳ mang theo hàn quang hình trăng lưỡi liềm,
lướt về phía Cát Anh. Cát Anh sắp rơi đầu ngay trước mắt, Lưu Khám đột
nhiên nhớ lại ước định với Quý Bố, Xích kỳ đột nhiên lật lại, đập vào
người Cát Anh, bịch một tiếng khiến Cát Anh trở mình ngã xuống ngựa, lúc này liền có người chạy tới đè Cát Anh xuống.
Đại doanh quân Hàn có động tĩnh lớn như vậy, Lâu Thương sao có thể không biết.
Khi hỏa quang vừa bùng phát, đám người Chung Ly Muội, Trần Bình nhận
được thông báo, liền dẫn theo người lên lầu thành, đưa mắt nhìn về phía
đại doanh quân Hàn.
Tuy không biết rõ chuyện gì đang xảy ra? Nhưng Trần Bình phán đoán, chính là Lưu Khám đang chém giết quay về. . .
Lưu Khám dùng lửa rất tốt!
Đây là một chút nhận thức của Trần Bình đối với Lưu Khám. Từ khi trận
chiến Phú Bình bắt đầu, Lưu Khám cơ hồ biết dùng chiến thuật hỏa công,
hơn nữa mỗi lần sử dùng đều chiến thắng. Đối với phương pháp hỏa công,
Trần Bình cho rằng Lưu Khám đã làm tới mức lô hỏa thuần thanh ( quá mức
thuần thục), trong thiên hạ ít người có thể sử dụng bằng hắn.
Y vốn không tin lời đồn Lưu Khám đã chết, đồng thời cũng đề thăng sĩ
khí phe mình. Mặc kệ nói thế nào đi nữa, dưới tình huống như vậy, nếu
như không đã kích quân Hàn, thực sự không xứng đáng làm đại tướng. . .
Vì vậy, ba người Chung Ly Muội, Lữ Thích Chi và Nhâm Ngao thống lĩnh
quân đội Lâu Thương xuất kích. Chỉ là xuất phát tự sự cẩn thận, Lâu
Thương cũng không xuất động toàn quân, và chỉ xuất động hai trăm kỵ
quân, hai đội Binh xa và năm trăm bộ tốt. Tổng cộng chỉ có hơn một nghìn người mà thôi, so với quân Hàn có chênh lệch rất lớn. Nhưng sau khi
thêm hơn nghìn người này vào chiến đoàn, khiến cả chiến cuộc vô pháp
chuyển đổi.
Quân Hàn vốn mất nhuệ khí, không sức chống cự.
Trung quân Cát Anh bị bắt, có thể nói quân Hàn giống như rắn mất đầu.
Quân Lâu Thương liều chết xung phong, nhất thời đánh cho quân Hàn tan
tác. Thoáng chốc, trên bình nguyên Tứ Hồng bao phủ bởi bóng đêm, hơn một nghìn người điên cuồng đuổi theo mấy vạn binh mã, khiến quân Hàn chạy
trối chết, binh lính tan rã. Còn Lưu Khám, khi thấy quân Lâu Thương xuất kích, liền dừng truy sát. Hắn sai người áp giải Cát Anh, trực tiếp xông lên một tòa đồi cao, lẳng lặng quan sát cảnh tượng hoang đường này.
- Thiếu Quân, ngươi nói Trần Thiệp có thể trụ vững bao lâu?
Lý Tả Xa ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lưu Khám nói:
- Quân Hầu, Trần Thiệp hôm nay thanh thế đang thịnh, vì sao Quân Hầu lại cho rằng y thất bại?
Lưu Khám dùng xích kỳ chỉ tới gò đất cao phía xa xa, nói:
- Chỉ dựa vào bọn họ?
Lý Tả Xa hỏi:
- Nếu như Trần Thiệp thực sự thất bại, Quân Hầu sẽ lựa chọn thế nào?