Đương nhiên, loại chuyện này quyết không thể để người ngoài biết. Cho dù là hai huynh đệ Quý Bố cũng không hiểu rõ huyền bí trong đó.
Lâu Thương có điều kiện cực kỳ phong phú, để Lưu Khám tới huấn luyện
chức nghiệp quân nhân. Lâu Thương không thiếu lương, Lưu Khám không
thiếu tiền.
Hai điều kiện này hợp cùng một chỗ, tựa hình thành quân đội Lâu Thương có chút đặc thù.
Đương nhiên, tuyên bố bên ngoài vẫn là binh dịch mộ binh, nếu không
chắc chắn sẽ bị kết tội. Binh lính Lâu Thương không cần phục vụ lao
dịch, bản thân không cần trang bị binh khí lương thực, tất cả đều có Lâu Thương phân phối. Được ăn no, mặc ấm, còn có thể nhận được một chút
quân lương.
Đối với dân bản xứ mà nói, rất có lực mê hoặc.
Thế nhưng muốn trở thành binh lính Lâu Thương chân chính, cũng không hề dễ dàng. Lưu Khám chỉ có thể thúc đẩy chính sách trong phạm vi nhỏ,
ngoài Lâu Thương, cho dù trong binh doanh xã Đại Trạch to lớn như vậy,
đều phải thực thi nội quy quân đội triều Tần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đội Lâu Thương từ khi thành lập tới nay đã năm sáu năm, chỉ có hai nghìn binh mã. Trong đó tất nhiên có sự gò bó bởi hoàn cảnh, hơn
nữa cũng vì sự cẩn thận của Lưu Khám.
Huống hồ, hai nghin tinh đối với Lâu Thương mà nói, xem như đã đủ.
Nếu phát triển thêm nữa, cho dù Lưu Khám có thực lực cũng không chịu được loại áp lực này.
Ban đầu huynh đệ Quý Bố rất muốn trở thành quân nhân. Đáng tiếc vì xảy
ra trận ẩu đả ngoài ý muốn, cuối cùng đánh mất cơ hội.
Hai
huynh đệ Quý Bố bị điều tới quân doanh xã Đại Trạch, sau đó Cát Anh tới
đây, Quý Bố nghĩ tới ơn cứu mạng, vì vậy theo Cát Anh. Quý Bố là người
rất nặng tình nặng nghĩa, cũng rất giữ chữ tín, bằng không hậu thế sẽ
xuất hiện thành ngữ lời hứa đáng giá ngàn vàng. Chỉ là y đi theo Cát
Anh, nhưng không có nghĩa y tán thành cách làm của Cát Anh. Đặc biệt Cát Anh ủng hộ Hàn Vương, khiến Quý Bố rất phản cảm.
Hàn Vương
và Chu Kê Thạch tại huyện Đồng vơ vét của dân, cũng khiến Quý Bố căm thù đến tận xương tủy. Nếu không nhớ đến ân tình Cát Anh trước kia cầu xin
cho y, nói không chừng y đã sớm dẫn theo em trai chính mình chạy đến
quận Hội Kê rồi. Nhưng điều này không có nghĩa Quý Bố là một người mù
quáng. Y có suy nghĩ, có nhìn nhận. Cát Anh nắm trong tay binh hùng
tướng mạnh, thế lực chấn động trời đất, Quý Bố rõ ràng nhìn ra, Cát Anh
và những người Hàn Thành này không phải người làm lên đại sự, sớm muộn
sẽ diệt vong. Ở lại Tứ Hồng cường công Lâu Thương, chỉ càng khiến bọn họ bị diệt vong sớm mà thôi. Hiện tại, vứt bỏ huyện Đồng, số phận quân đội thuộc sự thống lĩnh của Cát Anh đã có thể đoán trước.
Chỉ có điều, điều khiến Lưu Bố cảm động nhất chính là Lưu Khám rất coi trọng
y, để y không bị mang trên mình danh tiếng bội bạc, thậm chí không ngại
tha mạng cho Cát Anh ba lần. Mà Cát Anh kia, có thể không nhớ đến dưới
trướng của mình tồn tại một người như Quý Bố. Cũng tốt, cứ như vậy, cuối cùng Quý Bố trả hết nợ ân tình cho Cát Anh.
Lưu Khám tại
huyện Đồng nghỉ ngơi hồi phục sức, sau đó phân phối binh mã. Những tù
binh quân Hàn, Lưu Khám không lưu giữ một người, vui lòng thả đi. Dù sao đi nữa Hàn Vương và Chu Kê Thạch đã chết, huyện Đồng càng trở nên trống rỗng, những người này lưu lại sinh sống thế nào không liên quan tới Lưu Khám
Hắn chia Phi Hùng quân làm hai đội, Mông Tật và Quán
Anh thống lĩnh một trăm năm mươi người. Đồ Đồ và Cáp Vô Lương làm phó
tướng.
Trong bốn người này, thân thủ của Cáp Vô Lương có thể
kém cỏi nhất. Nhưng không cần bàn cãi, Cáp Vô Lương xuất thân từ Thiết
Ưng duệ sĩ, hàng ngày rèn luyện trong quân đội, chính là người gần gũi
với Mông Tật nhất. Người này rất điềm tĩnh, gặp chuyện không hoảng, có
thể trợ giúp rất tốt cho Mông Tật.
Lưu Khám giữ Quý Bố bên người.
Sáu người theo Quý Bố, cộng thêm bốn gã Lâu Phiền kỵ quân còn sót lại, hợp thành thân vệ bên cạnh Lưu Khám.
Còn Quý Bố trở thành thân vệ trưởng bên cạnh Lưu Khám. Chỉ dựa vào sự
coi trọng và tín nhiệm này, đã đủ khiến Quý cảm động. . .
Hai người Lý Tả Xa và Lý Thành, trở thành tham mưu của Lưu Khám. Ly Khâu
cũng theo bên cạnh Lưu Khám như hình với bóng lặng yên không tiếng động.
Tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, Lưu Khám mang theo người rời khỏi huyện Đồng, để lại chỉ còn là đống phế tích trước mắt. Bá tính huyện Đồng ra
khỏi cửa, nhìn cảnh tượng này, cũng không khỏi cảm thấy thê lương.
Vây công Lâu Thương, đã là ngày thứ năm!
Cát Anh cũng không nhớ rõ, y rốt cuộc đã phát động công kích lần thứ
bao nhiêu. Trùng xa chàng mộc đoạt được từ ba huyện đã sử dụng. Đầu
thạch xa cũng hư hao hơn phân nửa, hai mươi bộ liên nỏ Đại Hoàng Tham
lấy từ kho huyện Đồng hầu như tất cả đã báo hư.
Số người thương vong?
Ai có thể nén nổi lòng mà kiểm kê. . .
Nếu như tỉnh cả binh mã Tần Gia trước kia tổn thất, số lượng quân Hàn
thương vong hẳn là trên tám nghìn người, thiếu chút nữa là tới vạn
người!
Thành quả?
Có! Thực sự là có!
Đột phá ba vách tưởng cản, còn san bằng phần đất bên ngoài thành hào bảo vệ thành. Nhưng thành quả vẻn vẻn chỉ có thế, chủ thành Lâu Thương nhìn như rất gần, lại xa xôi không gì sánh được. Dùng tính mệnh mấy nghìn
người, chỉ đổi lấy thành quả như vậy, Cát Anh không biết nên vui mừng
hay cảm thấy hổ thẹn đây?
- Tướng quân, không thể đánh nữa!
Các trợ thủ của Cát Anh thấy tình cảnh chiến trường trước mắt, nhịn không được khuyên can:
- Tiếp tục đánh, cho dù dẹp xong Lâu Thương, chúng ta cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng ah.
Tường thành Lâu Thương màu đen, dưới ánh nắng mùa hè chói chang đã biến thành màu đỏ. Máu thịt dính lại theo tường thành Lâu Thương chảy xuống
từng đạo từng đạo, thoáng nhìn giống như vết rạn nứt chi chít trên tường thành.
Dưới tường thành, vô số thi thể không hoàn chỉnh rải
rác khắp nơi. Trùng xa bốc cháy, Liên nỏ Đại Hoàng Tham bị sập, còn có
Đầu Thạch xa hư hỏng rơi lả tả khắp nơi.
Quá thảm, thực sự quá thảm!
Trên mặt Cát Anh mang theo vẻ đắng chát, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không phải ta muốn đánh, nhưng bọn chúng ép chúng ta không thể không
đánh! Các ngươi nhìn xem, hiện tại binh sĩ trong quân có bao nhiêu người có thể giữ được bình tĩnh? Lẽ nào ta không nhận ra, Lâu Thương bị mất
vài vách tường, hai đạo mương máng là có tính toán sao? Bọn chúng đang
dụ chúng ta đánh, các huynh đệ đã giết đỏ cả mắt rồi, hôm nay có thể vẫn nghe theo lệnh của ta. E là ta vừa mới nói ngừng công kích, các huynh
đệ sẽ đánh mất sĩ khí. . .Chúng ta hiện tại, còn lại chút hơi thở cuối
cùng cũng không được từ bỏ!
Thật sự không ai ngờ, cuộc chiến
này sẽ diễn biến đến tình trạng này. Ngay từ đầu chủ động công kích, thì lúc này bị người nắm mũi ép phải công kích. . .Trong lòng Cát Anh tràn
ngập lo lắng.
- Viện binh từ huyện Đồng đến chưa?
- Chưa đến!
Cát Anh vừa muốn mở miệng hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy trên chiến
trường vang lên một trận hò reo cùng với tiếng kim loại đập vào nhau
vang vọng tận trời cao.
Vội vàng ngưng thần nhìn lại, liền
thấy quân Hàn dưới tường thành Lâu Thương, bắt đầu phát động công kích
chính diện đối với chủ thành Lâu Thương.
Sĩ tốt quân Hàn trải qua bốn ngày khoror chiến, rốt cuộc tới được chân thành Lâu Thương.
Từng bước từng bước tiến lên phía trước, tuy thương vong nặng nề, nhưng
không phải không có thu hoạch. Trong thành Lâu Thương có vô số lương
thảo, vô số tiền bạc, còn có vô số nữ tử xinh đẹp rung động lòng người.
Trước khi khai chiến, Cát Anh đã tuyên bố với các tướng sĩ: Đánh tan
Lâu Thương, tất cả tướng sĩ thỏa sức cướp bóc. . .Khiến bọn họ đều đỏ cả con mắt, miệng tru lớn, chen chúc tiến tới chân thành Lâu Thương.
Trên đầu tường thành Lâu Thương, đột nhiên lặng ngắt như tờ!
Cát Anh giật mình, thầm kêu một tiếng không ổn. Nhưng không đợi y lên
tiếng, trên đầu tường thành Lâu Thương đột nhiên vang tiếng " Cộc cộc ", tiếp đến vô số cây đuốc từ đầu tường thành ném xuống. Dưới chân thành,
chất không ít cỏ khô, khi cây đuốc rơi xuống, cỏ khô nhất thời bốc cháy.
Cỏ khô bén lửa, thoáng chốc lan tràn khắp nơi.
Lửa cháy hừng hực tận trời và dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, chân thành Lâu Thương hình thành cảnh tượng huyền ảo mà cổ quái, không khí
giống như bị bóp méo.
Mấy trăm tên sĩ tốt thoáng chốc bị đám lửa mãnh liệt bao vây. Ngay cả khí giới công thành cũng bị biển lửa nuốt sạch. . .
Cát Anh trừng mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, thật lâu không nói gì. Từ không gian bị biển lửa bóp méo nhìn qua, y có thể thấy trên đầu tường
thành, có bốn người đang đứng. Hai văn sĩ, hai quan tướng. Cát Anh nhận
ra hai văn sĩ này chính là hai đại mưu sĩ Lâu Thương, Khoái Triệt và
Trần Bình. Còn võ tướng một người là lão Thượng Ti Chung Ly Muội, người
còn lại là em vợ của Tứ Thủy Đô Úy Lưu Khám, Lữ Thích Chi.
- Tướng quân, tướng quân, việc lớn không ổn rồi!
- Chuyện gì mà kinh hoàng vậy?
Cát Anh vừa sai người đánh chuông thu binh, điểm binh mã, vừa lớn tiếng quát hỏi.
Hai gã thân binh vọt tới trước mặt Cát Anh, thần sắc hoang mang nói:
- Vừa nhận được tin tức, huyện Đồng. . .Huyện Đồng đêm qua bị địch tập kích!
- Cái gì?
Cát Anh oang oang nói, thân thể run lẩy bẩy.
- Hàn Vương đã chết, Chu tướng quân cũng bị chém. .. Lương thảo và quân nhu bị địch thiêu đốt toàn bộ, tất cả tráng đinh được thu thập tới đều
bỏ chạy mất hình. Theo như người từ huyện Đồng trốn tới, toàn bộ huyện
Đồng hôm nay đã biến thành thành không, quân địch sau khi tập kích huyện Đồng xong cũng không biết đã đi đâu.